Một lần nọ, Bách Thủy đến thăm phủ Tề để thăm Gia Hoàng và lại gặp được Kim Văn Lực cùng Lý Ngọc Nguyệt:

"A, Bách tỷ tỷ, tỷ đến thăm Tề ca ca sao?" - Ngọc Nguyệt nhìn thấy nàng đã cười thật tươi, cô bé có lẽ không hề biết được nàng đã có tình ý với Tề Gia Hoàng, càng không thể biết nàng là rất đề phòng cô bé, đáp lại nụ cười vô tội của Ngọc Nguyệt, Bách Thủy cũng chỉ xót xa trong lòng cười lại

"Ừm, hôm nay ta đến thăm Tề ca ca, thật không ngờ còn có thể gặp được Kim ca ca và Ngọc Nguyệt đây!" - lúc nàng bước vào trong đại sảnh của phủ Tề thì Gia Hoàng từ bên trong mới đi ra ngoài

"Nguyệt Nguyệt, muội nói xem mẫu thân thích hoa gì? Ta thật là vô tâm, không biết người yêu thích cái gì nữa. Ủa, Tiểu Thủy, muội đến thăm huynh sao?"

"Đúng vậy!" - Bách Thủy khó chịu trong lòng, nghẹn ngào nói, chỉ riêng nàng hiểu, từ trước đến giờ nàng chưa từng nhìn thấy Tề Gia Hoàng đối với ai ngoài nàng lại thân thiết đến vậy, chỉ đến khi Lý Ngọc Nguyệt xuất hiện nàng mới hiểu thấu, thì ra bản thân nàng đã quá ngu ngốc khi nghĩ rằng chàng ta chỉ như vậy với nàng, bây giờ ngay cả quà tặng mẫu thân mình, chàng ấy cũng hỏi Ngọc Nguyệt, thật khiến nàng lo lắng

"Là hoa mẫu đơn, Tề Gia Hoàng, rốt cuộc huynh có phải là con của mẫu thân không hả?" - cô bé trừng mắt nhìn cậu nói, thật sự cô bé có thể cảm nhận được Bách Thủy đã hiểu lầm nhiều lắm rồi, cũng hiểu rõ Bách Thủy đang ấm ức nhưng cô bé lại không hề biết rằng Kim Văn Lực - nam nhân đang ngồi kế bên cô lại cũng tức giận không kém, tay đã nắm thành quyền, tay cầm cốc trà cũng đã dùng lực. Bởi vì Kim Văn Lực cũng đã hiểu lầm quan hệ của bọn họ giống như Bách Thủy, chàng ta không thể hiểu nổi tại sao hai con người này lại có thể thân thiết đến mức hỏi ý kiến của nhau, ngay cả mẫu thân của đối phương cũng có thể hiểu rõ như vậy, thật sự muốn về làm con dâu Tề gia rồi hay sao?

"Vậy là gần đến sinh thần của Tề Phu Nhân sao?" - Kim Văn Lực vẫn giả vờ bình tĩnh hỏi

"Đúng vậy! Lần này chúng tôi muốn mẫu thân bất ngờ a!" - Ngọc Nguyệt vui vẻ khoác tay Tề Gia Hoàng trước mặt Bách Thủy và Kim Văn Lực để tìm cách cho Bách Thủy thổ lộ, nhưng cô bé lại không hề biết rằng Kim Văn Lực cũng không hề bình tĩnh

"Nguyệt Nguyệt! Quá thân mật rồi!" - Gia Hoàng vẫn lấy tư cách một ca ca nói với cô bé

"Ây! Có gì đâu chứ? Chúng ta thân nhau mà, những hành động này cũng đáng là gì đâu chứ!"

"Muội không còn nhỏ nữa!"

"Đúng vậy! Dù sao muội cũng đã lớn, động chạm như vậy thì được sao?" - Kim Văn Lực đập bàn tức giận nói

"Sao vậy? Có cần kích động như vậy hay không?" - Tề Gia Hoàng nhìn thấy hành động của Kim Văn Lực thì lại nhếch môi thú vị nói

"Kim ca ca, huynh ngồi xuống đi! Làm sao lại tức giận đến vậy chứ?" - Bách Thủy thấy vậy liền mở miệng, không nói gì Kim Văn Lực khó chịu ngồi xuống, còn Ngọc Nguyệt nhìn thấy như vậy chỉ ngây ngốc suy nghĩ nhưng vẫn không tìm ra lý do của hành đồng quá khích này.

Tối hôm đó, cả ba phụ tử Tề gia quyết định bày một bữa ăn đơn giản để chúc mừng sinh thần của Bạch Thiên Bối, mời đơn giản vài người, thêm Bách Thủy và Kim Văn Lực. Bữa ăn vô cùng vui vẻ, Thiên Bối cũng rất hạnh phúc, nhưng lúc này đây bà còn hạnh phúc hơn khi nhìn thấy Bách Thủy - nữ nhân được con trai của bà mang lòng yêu quý:

"Bách Thủy, con đã có ý trung nhân chưa?"

"Dạ.. đã có rồi ạ!" - không biết nên trả lời thế nào, nàng đành nói thật.

Trong lúc này thì Gia Hoàng nghe được, trong lòng cậu có chút lo lắng, dường như cậu sẽ không giữ lấy Bách Thủy được lâu nữa

"Ôi, thật đáng tiếc, ta nhìn thấy con đáng yêu như vậy liền rất muốn con trở thành con dâu Tề gia, đúng là đáng tiếc, vậy còn Kim Văn Lực, con thì sao?" - bà thở dài, mỉm cười nói

"Dạ, con cũng đã có rồi ạ!"

"Vậy sao? Đáng tiếc quá!" - bà mỉm cười

"Thôi, nàng cứ lo hỏi mấy chuyện đó làm gì chứ? Tối nay chúng ta uống trà, thức khuya tâm sự một chút!" - Tề Gia Minh mỉm cười, kéo thê tử của mình đến kế bên mình, nhỏ giọng nói cho một mình bà nghe

"Vâng ạ!" - bà lúc đó chỉ lặng lẽ đỏ mặt

Bữa ăn kết thúc, mọi người đều đi về cả, chỉ có Bách Thủy và Kim Văn Lực là đành phải ở lại vì nhà quá xa. Tại phòng của Tề Gia Hoàng, Bách Thủy không hiểu vi sao lại đến tìm cậu

"Tiểu Thủy? Sao muội đến đây? Có chuyện gì sao?"

"Tề ca ca, muội.. muội.. muội thích huynh! Muội lo là huynh cùng Lý Ngọc Nguyệt đã có tình cảm nam nữ, muội không thể nào tiếp tục im lặng được! Huynh có thể từ chối, nhưng xin huynh đừng nói với muội có được không?" - Bách Thủy bắt đầu lo lắng, lời nói đứt đoạn

"Đồ ngốc, nếu không nói với muội làm sao muội biết ta cũng yêu muội chứ?" - cậu ngớ người ra một lát sau đó lại cười thật hạnh phúc nói

"Huynh.. không có cảm giác với Ngọc Nguyệt sao?" - nghe được lời nói của cậu, Bách Thủy ngạc nhiên

"Ừ! Nguyệt Nguyệt là muội muội ruột của ta mà! Muội ấy tên là Tề Thiên Nguyệt, những gì muội ấy làm cũng chỉ là để thử lòng muội mà thôi, thật không ngờ muội lại có thể chịu đựng tận 2 năm trời mà không nói với ta một câu nào!" - cậu sủng nịnh, xoa đầu Bách Thủy

"Hai người gạt muội?"

"Ây! Là do muội ấy bày trò, ta cái gì cũng không liên quan!" - sợ nàng giận, cậu nhanh chóng biện hộ

"Thật là, ta chỉ hỏi vậy thôi! Gia Hoàng, ta yêu chàng!" - nhìn thấy Gia Hoàng luống cuống vì mình, Bách Thủy chỉ biết phì cười rồi ôm chặt lấy cậu, tối hôm đó có hai kẻ không ngủ, để làm gì? Ây! Là ngắm trăng tâm sự thôi.

Trong khi đó, Kim Văn Lực đang uống rượu một mình thì Ngọc Nguyệt xuất hiện

"Kim Văn Lực, huynh uống rượu một mình à?"

"Ừ! Muội đến đây làm gì?"

"Thấy huynh chưa ngủ nên ta ra xem thử thôi!"

"Lý Ngọc Nguyệt!" - dừng lại một chút, Kim Văn Lực mới mở miệng gọi tên giả của cô

"Hả?"

"Ta yêu nàng!"

"Sao? Huynh nói cái gì?" - cô giật mình hỏi lại, chỉ sợ bản thân nghe lầm

"Ta yêu nàng, Lý Ngọc Nguyệt ta yêu nàng!" - trong cơn say, cuối cùng những gì mà anh che giấu cũng có thể một lần nói hết rồi

"..." - không biết nói gì nữa, cô chỉ có thể ngồi bên cạnh anh, im lặng

"Chắc trong lòng nàng chỉ có Tề Gia Hoàng thôi đúng không? Không sao, ta yêu nàng không cần nàng đền đáp gì, chỉ là.. nàng phải hạnh phúc đó!" - nói xong anh cố gắng đứng dậy, đúng lúc này bỗng dưng mặt của anh bị hai tay cô giữ chặt, không nói một câu nào, cô lại quyết định đặt lên đôi môi nam nhân kia một nụ hôn lâu, chỉ chạm môi, không làm gì nữa. Còn bản thân Kim Văn Lực vốn đã say chỉ vì hành động không báo trước này của cô mà giật mình, tỉnh rượu.

Ngay sau khi hôn xong, thừa lúc Kim Văn Lực còn đang ngây người, cô đã nhanh chóng đỏ mặt chạy vào phòng mình..

Hầy, tối nay thật có nhiều người không được ngủ ngon a~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play