“Tôi không sao.” Sở Minh nén đau nhìn Di Vũ Thư nói.
Anh ta chính là đang nói dối! Bị giày cao gót đạp vào ngón chân không đau mới lạ đó!
“Anh không sao thì tốt rồi.” Di Vũ Thư thở phào nói, không ngừng cảm ơn trời đất.
Anh ta mà có làm sao thì cô chết chắc!
Sở Minh thấy cô thở phào thì tự dưng cũng thấy… cô có chút dễ thương.
Hai người họ không nói thêm với nhau câu nào, nhưng chắc chắn tâm trạng lúc này của họ có sự tương đồng không dễ dàng nói ra.
[…]
Trong phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất, lúc này Phong Thừa Trạch bá đạo đặt cô lên bàn làm việc của mình, một tay gạt tài liệu trên bàn sang một bên.
“Anh… anh làm gì thế?” Cô hoảng hốt nhìn hắn.
Không phải là hắn lại muốn làm đó chứ?
Phong Thừa Trạch nhìn thẳng vào mắt cô, một tay đưa lên nới lỏng caravat trên cổ.
“Đương nhiên là làm việc những người yêu nhau nên làm.” Hắn xấu xa nhìn cô, gương mặt lộ rõ vẻ lưu manh.
Sao trước đây cô lại không nhận ra hắn lại có thể mặt dày tới mức này nhỉ?
Đang mải chìm đắm trong những dòng suy nghĩ của mình, bàn tay to lớn của hắn đã không tự chủ bắt đầu làm loạn trên cơ thể cô.
“Anh… bình tĩnh lại chút! Đây là phòng làm việc của anh đó!” Giản Tích Nhu bối rối, gương mặt đỏ bừng ngăn cản hành động xấu xa của ai kia.
Phong Thừa Trạch thì lại hoàn toàn trái ngược với cô, gương mặt không có chút lo lắng nào.
“Phòng làm việc của anh, không có sự cho phép của anh ai dám vào chứ?” Hắn vừa nói vừa đưa tay gỡ khuy cài áo ngực của cô.
Ngay khi hắn định đưa bàn tay to lớn lên x0a nắn bầu ng ực đ ẫy đà của cô thì cánh cửa lớn của phòng tổng giám đốc bật mở.
“Nhóc con, nghe nói con tỏ tình với con dâu rồi sao? Cuối cùng ta cũng…”
Vâng, người đẩy cửa bước vào không ai khác chính là bà Phong - người phụ nữ quyền lực của Phong gia.
Lời chưa nói hết liền bị cảnh trước mắt làm bà phải nuốt vội lại vào trong.
Thì ra, hai đứa nhóc đang tạo em bé!
“Úi, mẹ chưa thấy gì đâu.
Hai đứa tiếp tục, tiếp tục đi.”
Khi thấy bà Phong bước vào, cô như chết lặng luôn.
Vậy mà lại có thể để bà Phong thấy màn khó xử này, thật mất mặt!
“Anh mau dừng lại!” Cô dứt khoát cự tuyệt hắn.
Phong Thừa Trạch thì nào có để tâm như thế kia chứ, hiện tại d*c vọng trong hắn như muốn tuôn trào luôn rồi!!
“Mẹ đã để không gian riêng tư cho mình rồi mà.” Hắn nói bên tai cô với giọng trầm thấp, rất mê hoặc lòng người.
Giản Tích Nhu cũng suýt thì bị hắn dụ dỗ, cũng may cô lấy lại được lí trí kịp lúc.
“Lúc khác, không phải bây giờ đâu anh.”
Cô vội xuống khỏi bàn làm việc của hắn, chỉnh trang lại quần áo.
Ai kia không đạt được mục đích thì xụ mặt, dù sao thì miếng ăn đến miệng vẫn đánh rơi thì đương nhiên cũng có chút không cam lòng rồi.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây vậy?” Hắn hậm hực bước ra khỏi phòng hỏi mẹ.
Bà Phong thấy con trai bước ra sớm vậy, vẻ mặt từ hớn hở chuyển thành thất vọng.
Thật không ngờ con trai bà lại yếu sinh lí!
“Con trai, tối mẹ sẽ mua thuốc bổ thận tráng dương cho con chứ cứ thế này bao giờ mẹ mới có cháu bồng được chứ.” Bà Phong thở dài, vừa nói vừa vỗ vai hắn, gương mặt không giấu nổi sự thất vọng.
Phong Thừa Trạch nghe xong thì khoé miệng giật giật.
Ý mẹ hắn, không phải là nghĩ hắn yếu sinh lí đó chứ?
“Mẹ à, con nghĩ là không cần đâu.” Mẹ cho con uống thêm thuốc bổ thận tráng dương chỉ sợ con làm cho con dâu mẹ liệt giường mất.
Tất nhiên, nửa vế sau hắn không hề nói ra chỉ thầm nói trong lòng.
Bà Phong nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, chỉ sợ rằng thằng con trai quý tử thực sự yếu sinh lí thì bà lấy đâu ra cháu để bồng chứ.
“Con bước ra nhanh như vậy không phải là yếu sinh lí thì là gì?” Bà Phong nghi ngờ nhìn hắn.
Phong Thừa Trạch thì cũng không biết nên giải thích như nào cho mẹ hiểu, chả nhẽ hắn lại quay video thân mật của hai người họ đưa cho mẹ xem thì mẹ mới tin?
Vừa vặn thay, Giản Tích Nhu sửa soạn xong bước ra thì liền nghe thấy câu hỏi tế nhị của bà Phong đặt ra cho hắn.
Mặt cô đã đỏ lại càng đỏ hơn.
Cô thật không ngờ bà Phong lại có thể hỏi vấn đề này một cách thẳng thắn như thế.
Giản Tích Nhu bước lại sofa bên ngoài phòng làm việc của hắn, cũng chính là chỗ hắn và bà Phong đang ngồi.
“Tích Nhu, con nói xem có phải thằng Thừa Trạch yếu quá nên mãi mới không có tin vui không?” Bà Phong thấy cô bước ra liền hỏi.
Hôm nay nhất định bà phải xử lí rõ ràng chuyện này để còn nhanh có cháu bồng, gái trai đối với gia đình bà không quan trọng!
Giản Tích Nhu nghe vậy mặt lại càng đỏ hơn, cô làm thế nào có thể trả lời được vấn đề này kia chứ?
Hắn thấy cô khó xử liền trực tiếp kéo cô ngồi vào lòng mình, bàn tay dứt khoát giữ lấy eo cô.
“Mẹ muốn biết con có yếu hay không thì đợi 1 tháng sau liền có kết quả.”.