“Đồng ý làm người yêu anh nhé?” Phong Thừa Trạch nhìn cô, chân thành nói.

Hắn thật biết cách làm cô cảm động, Giản Tích Nhu lúc này đã khóc.

Cô khóc vì hạnh phúc, khóc vì được người mình yêu quỳ gối tỏ tình một cách lãng mạn nhưng không hề khoa trương.

Đây chính là khung cảnh mà cô mong muốn!
“Em… em đồng ý!”
Nước mắt cô đã lăn dài trên đôi gò má - giọt nước mắt của sự hạnh phúc.

Phong Thừa Trạch đứng dậy, dang tay ôm trọn cô vào lòng.

Giờ phút này chính là niềm hạnh phúc nhất trong 27 năm qua của hắn, không gì có thể sánh được.

Nhân viên trong tập đoàn cũng vỗ tay chúc mừng cho hạnh phúc của mình, Di Vũ Thư lúc này bất ngờ tới nỗi không nói được gì.

Bạn thân cô ấy vậy mà vèo một phát liền trở thành phu nhân tổng giám đốc!
Sốc chết mất!!
Cố Minh Nguyệt thì nghiến răng ken két.

Hắn vậy mà lại bỏ qua hình tượng để quỳ xuống tỏ tình cô ta!
“Anh… anh… sao anh có thể làm như vậy chứ?” Cô ta nói trong tiếng nức nở.

Phong Thừa Trạch chẳng liếc cô ta lấy một cái, lấy nhẫn đeo vào ngón tay thon dài trắng trẻo của cô rồi cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng ngọt ngào kia.

Cả hai chìm đắm trong nụ hôn, không hề quan tâm tới xung quanh như thể thế giới này chỉ còn hai người.

Cố Minh Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì tức muốn nổ đom đóm mắt, tay cuộn chặt lại thành hình nắm đấm.

Cô ta nhất quyết sẽ không để cho cô được yên!
Cố Minh Nguyệt quay gót rời đi trong cơn tức giận, còn cố tình nện thật mạnh giày cao gót xuống sàn đại sảnh.

Nhưng giờ ai mà thèm quan tâm cô ta chứ? Hiện tại mọi người chỉ quan tâm tổng giám đốc lạnh lùng bá đạo trong truyền thuyết công khai hôn người phụ nữ của mình thôi!
Cảnh trước mắt họ thực sự như trong phim ngôn tình vậy.

Quá ngọt ngào! Quá bá đạo!
Tất cả nhân viên như muốn hét lên trước cảnh ngọt ngào trước mắt, nhưng họ sợ hét lên làm phu nhân ngại thì bát cơm này của họ coi như đi tong!
Sau một hồi lâu dây dưa, cuối cùng ai đó cũng chịu buông tha cho đôi môi đỏ mọng có chút sưng tấy của cô.

Giản Tích Nhu mặt đỏ bừng, tên này vậy mà lại dám hôn cô trước mặt toàn thể nhân viên.

Đúng là không biết xấu hổ!
“Anh… không biết xấu hổ!” Cô đỏ mặt đánh hắn một cái, như muỗi đốt inox thôi.

Hắn nở một nụ cười sảng khoái, dịu đang xoa đầu cô.

“Anh đối với em thì làm gì có chút xấu hổ nào chứ.

” Hắn vừa nói vừa rất tự nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.

“Nhưng em thì có!”
Phong Thừa Trạch nghe xong liền hắng giọng một cái, sau đó quay người ra lệnh.

“Tất cả quay lưng lại, không ai được nhìn.

” Nói xong hắn liền cúi xuống hôn cô.

Hành động này của hắn làm cô cạn lời luôn.

Không thể ngờ được là hắn lại có thể nghĩ ra được chiêu này luôn đấy!
Bái phục!
Hôn một hồi hắn đắc ý buông đôi môi cô ra, còn yêu nghiệt miết môi cô một cái.

“Giờ em còn muốn nói gì không?”
Hắn còn muốn cô nói gì được chứ? Làm vậy thì cô chịu thật!
Giản Tích Nhu lườm hắn một cái, quay lưng bước đi.

Nào có ngờ tên mặt dày nào đó trực tiếp vác cô trên vai, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.

“Vợ, đi động phòng nào!”
Giọng hắn thản nhiên tới mức khiến cô ngượng chín mặt, tên này thực sự không biết ngại là gì!
“Anh bỏ em xuống, mau lên!” Cô trên vai hắn lên tục đập vào lưng hắn kháng cự.

Tên nào đó vẫn thản nhiên như thể không nghe thấy gì, chân vẫn sải bước.

“Em còn nói, anh lập tức ném em lên giường làm thịt!”
Nghe thấy câu nói của hắn, nhân viên liền há hốc mồm kinh ngạc.

Tổng giám đốc lạnh lùng như tảng băng nghìn năm của bọn họ ấy vậy mà lại biết nói những câu như vậy!
Bất ngờ chết mất thôi!!
“Ê, muốn hóng tiếp quá!” Một nhân viên nữ nói.

“Làm gì có gan lên tầng của tổng giám đốc hóng chứ.

” Một nhân viên khác nói.

“Chán chết mất.


“E hèm!” Sở Minh hắng giọng, nghiêm nghị nhìn bọn họ.

Anh ta cũng phải mau mau giải tán đám người này xong còn lên hóng nữa chứ, cẩu độc thân như hắn phải lên hóng để còn rút kinh nghiệm cho bản thân!
Di Vũ Thư đứng bất động một chỗ, não vẫn chưa tiếp thu nổi khối lượng thông tin vừa rồi.

Bạn thân của cô ấy vậy mà lại dám lén lút sau lưng cô yêu đương, đã vậy còn yêu tổng giám đốc tập đoàn cô đang làm việc!
Sốc chết mất!
Sở Minh thấy sắc mặt Di Vũ Thư có vẻ không tốt lắm, lại có vẻ như là người quen biết của phu nhân nên lại gần hỏi han.

“Cô ổn chứ?”
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai khiến Di Vũ Thư giật mình, loạng choạng suýt ngã.

Sở Minh thân thủ tốt, rất nhanh liền đỡ được thân thể nhỏ bé của Vũ Thư, ôm trọn trong lòng.

Ánh mắt của hai người họ chạm nhau, khiến Di Vũ Thư đỏ mặt muốn đứng dậy vô tình lại dẫm lại mũi chân của Sở Minh.

“Tôi… tôi xin lỗi.

” Di Vũ Thư cuống quýt xin lỗi.

Sở Minh dù đau nhưng trước mặt mĩ nhân vẫn tỏ ra là mình ổn.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play