“Xin nhường đường! Xin nhường đường!”
Giản Tích Nhu ngồi trên cáng đẩy, cố gắng hết sức hô hấp nhân tạo cho bệnh nhân nằm trên đó, miệng vẫn không ngừng hô to xin mọi người xung quanh nhường đường.
Những bác sĩ, y tá bên cạnh cũng đang dốc sức đẩy nhanh xe cáng về phía phòng cấp cứu nhanh nhất có thể, ai nấy đều toát mồ hôi hột bởi bệnh nhân này có gia thế không hề tầm thường, chỉ cần có một sai sót nhỏ cũng có thể khiến bệnh viện xong đời!
Cánh cửa phòng cấp cứu cứ thế đóng lại, đèn bên trên sáng lên báo hiệu một ca cấp cứu chính thức bắt đầu.
Phòng cấp cứu cứ đóng như vậy cho đến gần 4 tiếng sau, một y tá mở cửa bước ra.
“Phong tổng sao rồi?” Một vệ sĩ thân cận của Phong Thừa Trạch đứng lên khỏi hàng ghế chờ, mở miệng hỏi nhưng sắc mặt vẫn không có chút biến đổi.
“Phong tổng đã qua cơn nguy hiểm, bây giờ bác sĩ Giản đang khâu miệng vết thương lại là hoàn thành ca phẫu thuật rồi.”
Cô y tá sắc mặt xanh mét, 24 năm sống trên đời của cô chưa từng chứng kiến bệnh nhân nào trúng 5 viên đạn cùng lúc mà vẫn có thể giữ được cái mạng như vậy.
Vì quá hoảng sợ cô ta đã xin ra ngoài chuẩn bị phòng bệnh.
Nghe y tá nói xong Sở Minh cũng không mở miệng hỏi thêm gì, lẳng lặng ngồi xuống tiếp tục chờ đợi.
Anh đi theo làm trợ thủ đắc lực của Phong Thừa Trạch đã gần 10 năm, đây không phải lần đầu tiên chứng kiến hắn bị thương như vậy nhưng lần này hắn lại có chút sợ hãi bởi trong số 5 viên đạn kia có 1 viên ở gần tim hắn.
Khi nghe cô y tá kia nói hắn đã vượt qua cơn nguy hiểm, anh đã âm thầm thở phào một phen.
Một khi mà Phong Thừa Trạch nằm xuống, anh thực sự không dám tưởng tượng đến cảnh hắc đạo và bạch đạo sẽ náo loạn đến mức nào, chưa kể hắn nằm xuống cũng gây ảnh hưởng không nhỏ đến chính phủ và nền tài chính đất nước.
Mà bác sĩ phẫu thuật chính cho hắn cũng có tài năng đáng phục, lại có thể giành được mạng sống của Phong Thừa Trạch từ tay thần chết trở về!
Sau gần 30 phút chờ đợi, cuối cùng Phong Thừa Trạch cũng được đẩy ra từ phòng cấp cứu.
Sắc mặt hắn lúc này rất nhợt nhạt, đôi mắt nhắm chặt, trên người được quấn rất nhiều băng vải kìm máu, đủ các loại dây được cắm lên người hắn để có thể theo dõi sát sao tình trạng của hắn.
Lúc này Phong phu nhân lập tức chạy lại, lo lắng hỏi Giản Tích Nhu: “Con trai tôi sao rồi bác sĩ Giản, còn vấn đề gì nghiêm trọng không?”
Ngược lại với thái độ lo lắng của Hàn Tích, cô chỉ nhẹ nhàng trả lời: “Phong tổng đã không còn vấn đề gì đáng lo ngại nữa, chỉ cần ở lại bệnh viện theo dõi thêm 2 tuần là đã có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng rồi thưa phu nhân.”
Trước đây cô đã từng nghe đến gia thế của người đàn ông này, viện trưởng lại chỉ đích thân cô làm bác sĩ phẫu thuật chính, xem ra nếu vừa rồi cô không giật được cái mạng hắn về có lẽ cả cái bệnh viện này cũng sẽ phải bồi táng theo!
Nói xong cô trực tiếp đẩy Phong Thừa Trạch về phòng hồi sức, sắc mặt vẫn bình tĩnh không có chút dao động.
[Sáng hôm sau]
Ánh nắng sớm dịu nhẹ xuyên qua ô cửa nhỏ trên tường, chiếu thẳng vào gương mặt điển trai khiến Phong Thừa Trạch phải cau mày lại vì chói.
Lúc này cô đang kiểm tra thân nhiệt cho hắn, đột nhiên hắn mở to mắt sau một giấc ngủ dài, bàn tay to lớn nhanh chóng bắt lấy cổ tay của cô, nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo.
Cô giật mình quay đầu lại nhìn Phong Thừa Trạch, nở nụ cười nghề nghiệp: “Anh tỉnh rồi à? Anh không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ như thế đâu.
Mạng của anh là do tôi giành về đấy, anh nên ngoan ngoãn nằm im kẻo vết thương lại nứt ra đó!”
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, đang định mở miệng hỏi cô thì mẹ hắn đã đẩy cửa bước vào.
“Con bỏ ngay ánh mắt hung dữ đó đi cho mẹ, hôm qua chính bác sĩ Giản đã giật được cái mạng chó của con từ tay thần chết về đấy.
Con còn không biết điều mà lại còn nhìn cô ấy bằng ánh mắt đó, có tin ta cho con nhịn đói luôn không?” Phong phu nhân vừa đến đã không vừa mắt với hành động của con trai, thao thao bất tuyệt một hồi cuối cùng cũng dừng lại.
“Ồ, hóa ra cô là bác sĩ Giản, nghe danh đã lâu.” Khóe môi hắn nhếch lên đôi chút nhưng lại mau chóng hạ xuống, nhàn nhạt mở miệng nói thuận tiện liếc nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái bên cạnh, lực ở cổ tay cô cũng được giảm đi đôi chút nhưng vẫn không hề buông ra.
Giản Tích Nhu trong giới Y học được coi là thiên tài Ngoại khoa, năm 20 tuổi cô đã tốt nghiệp Y đa khoa, 26 tuổi đã hoàn tất việc học Tiến sĩ và trở về nước làm việc tại bệnh viện hàng đầu Trung Quốc.
Giới Y học cũng ưu ái gọi cô với cái tên “Thần y”.
“Con lập tức bỏ tay ra khỏi cổ tay của bác sĩ Giản, người ta còn phải đi khám cho các bệnh nhân khác chứ đâu phải khám cho một mình con.” Phong phu nhân vẫn không thuận mắt với cái tay đang giữ chặt cổ tay của cô, lên tiếng ra lệnh cho hắn bỏ tay ra.
Phong Thừa Trạch trực tiếp phớt lờ lời mẹ, mặt dày mày dạn nâng tầm mắt nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Vậy chính là nói, hôm qua bác sĩ Giản đã nhìn hết thân thể tôi từ trên xuống dưới sao?”.