Cánh cửa mở ra, một bóng người đứng quay lưng chờ đợi. Bóng lưng quen thuộc nhưng đã từ rất lâu Liên Hoa đã không nhìn thấy, ngoại hình không thay đổi gì nhiều nhưng tâm tư con người này đã thay đổi đến không ngờ.
"Ngươi muốn gì?" Ánh mắt lạnh lùng, trầm mặc nhìn thẳng tên Bạch Hiểu. Căn phòng trống trải chỉ có hai bóng người đứng xa cách, một bức tranh lớn treo tường phong cách Trung âu cổ, một chiếc bàn đặt xấp giấy tờ nhàm chán, một chiếc ghế xoay đơn điệu.
Bạch Hiểu quay đầu lại, trong mắt hắn dần hiện ra bóng người quen cũ. Đúng là bộ dáng này, chỉ có điều thiếu đi mùi tanh tưởi và bộ quần áo kia không đẫm máu.
"Không có gì!" tên Bạch Hiểu ánh nhìn từ bao giờ trở nên bình ổn như vậy "Đêm nay ngươi ở với ta liền đem thanh kiếm nguyên vẹn trả lại!"
Khuôn mặt nhỏ ẩn dưới mặt nạ thoáng vẻ bất ngờ khi nghe hắn thốt ra câu đó. Có vẻ tên này có tình ý với cô. Tên Bạch Hiểu trước kia đào hoa như vậy, bây giờ thì tâm cơ khó đoán. Nhưng mà ở lại một đêm không mất giọt máu nào mà lấy được thanh kiếm về coi cũng không thiệt thòi. Xem như trao đổi có hời.
"Nếu ta nói không?"
"Cứ việc rời đi, nhưng thanh kiếm ta không đảm bảo"
Liên Hoa nhếch môi cười nhẹ "Được!"
Bóng dáng thanh mảnh ngồi trên ghế, đến một chút bộ dáng buồn ngủ cũng không bày ra. Rõ ràng cô gái trước mặt là người sẽ tranh thủ ngủ bất cứ lúc nào, lúc trước còn ở cùng cô hắn làm sao lại không biết. Cả lần gặp mặt đầu tiên chắc chắn cũng là lao lực quá độ mà ngất xỉu. Đêm làm sát thủ, ngày làm bác sĩ, dù thực lực có cường đại đến mức nào mà cơ thể yếu ớt cũng sẽ về con số không. Bạch Hiểu hắn nhìn cô không ngớt, hắn cũng biết mình rơi vào lưới tình rồi.
"Cô không muốn nói gì sao?"
"Không!"
Bạch Hiểu khẽ cong môi, cười khổ. Phải chăng đây chỉ là tự hắn đa tình. Năm năm trời xa cách đâm đầu vào kinh doanh không chỉ vì báo thù, mà còn là vì để quên đi bóng hình một người. Nụ hôn say đắm đêm đó vô tình mà khắc ghi mãi không thôi.
Xa rồi hắn mới biết mình đã tự lúc nào siêu lòng, tự lúc nào đã đắm chìm vào người con gái này, dù cho cô có một mặt tối đáng sợ, con sói hoang dại ẩn dưới thân hình gầy yếu, nhưng điều đó có phải càng khiến hắn yêu người con gái này say đắm?
Bạch Hiểu lúc này mới ngẫm lại, vốn dĩ duyên này cũng là mẹ hắn ghép cho, ngày đó mẹ hắn ép thuộc đến ở cùng Liên Hoa, nếu không sẽ không cho tiền tiêu xài, nguyên do cũng là tiền.
"5 năm cô cũng không thay đổi! Vẫn đẹp như vậy!"
"Ngươi cũng thế thôi!"
"Còn nhớ đêm đó không, nụ hôn ngọt ngào đó?"
"..."
Liên Hoa không trả lời, cô sẽ không muốn nói dối, nhưng nếu nói thật sẽ khiến thứ gì đó trong cô biến chuyển.
Vốn định về đây chỉ chuyên tâm báo thù, Bạch Hiểu không ngờ lại gặp lại Liên Hoa tại D coffee, sự trùng hợp lại khiến hắn không đè nén được thứ tình cảm mãi âm ỉ bấy lâu.
Nằm một lúc Bạch Hiểu tiến đến bất giác bế Liên Hoa lên đặt xuống giường, cô ngoan ngoãn không chút cử động, lời nói đã buông ra sẽ không phản lại. Hắn kéo chăn đắp lên người cô lại quay về chiếc ghế ngồi xuống.
Một lúc lâu, Liên Hoa cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Khuôn mặt luôn lạnh lẽo vô tình khi ngủ lại ngây ngô như một đứa trẻ, lúc này Bạch Hiểu mới tới gần, khẽ vuốt mái tóc mềm, bất chợt không kìm được liền lại gần hôn lên bờ môi đỏ đỏ.
Đêm đó rất dài, Bạch Hiểu chỉ nằm cạnh ngắm Liên Hoa, hiếm khi thấy cô ngoan ngoãn như vậy kể ra cũng là bất đắc dĩ.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy mặt hai người chỉ cách nhau khoảng một đốt ngón tay. Liên Hoa vẫn không hề ngạc nhiên, vẫn là khuôn mặt thờ ơ.
Đúng như lời hứa, cuối cùng thanh kiếm về lại tay Liên Hoa. Cô đem về Hắc Bạch giao lại cho Lãnh Quân Dao. Lãnh Quân Dao có hỏi nhưng Liên Hoa không trả lời, sau đó cũng không ép.
Lại nói đến tên Lâm Cao Lãng, từ sau khi ở Thị Trấn Ma về liền ngày đêm cho người dò xét, điều tra Quỷ Lục Tử. Đến lúc này hắn mới biết Quỷ Lục Tử là người đã giết đại đa số thuộc hạ của hắn 5 năm trước tại Rừng Xương Trắng, giúp Hắc Bạch lật ngược thế cờ trong gang tấc.
Vốn là người nóng nảy, tự đại nên chẳng ai dám nhắc đến trận huyết chiến thảm hại đó trước mặt hắn. Cuối cùng hắn cũng dò xét được tin tức liên quan
"Ngươi đi bắt cô gái này về cho ta" Lâm Cao Lãng đưa bức hình cho một tên thuộc cấp
"Người này.." tên thuộc hạ thấy tấm hình liền có chút do dự
"Hửm.. có gì sao?" tên Lâm Cao Lãng ngờ vực
"Không! Thuộc hạ lập tức đi!"
"Được, ta chờ tin tốt"
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT