Thì ra Hắc Long đã sớm ở bên dưới dùng kiếm chém lên nhưng bị chặn lại bởi thanh đoản kiếm trên tay hắc y nhân. Chiếc mũ áo choàng căng gió tuột ra, mái tóc dài xanh lục tung bay giữa nền trời đen lướt qua khuôn mặt ngây ngất của Khắc Long rồi vụt đi.
"Quỷ Lục Tử!" hắn nhìn theo hướng người con gái nhỏ nhắn vừa vút đi miệng lẩm bẩm. Đôi mắt Khắc Long đã bị vẻ đẹp mê người bí ẩn đó hút hồn.
Hôm sau Bạch Hiểu liền tìm đến phòng khám. Nhưng bên cạnh cô có một người nam nhân. Là tên đã cùng Liên Hoa ở D coffee hôm đó – Lâm Nhất Phàm.
Lâm Nhất Phàm từ hôm gặp Liên Hoa liền ngày nào cũng đến làm phiền. Lili đã cung cấp cho hắn địa chỉ phòng khám của Liên Hoa. Mới đầu Liên Hoa không để ý, đuổi không đi đành mặc kệ tên này, nhưng ngày nào hắn cũng giúp chăm sóc mấy con thú bị bệnh, xem ra cũng là người chân tình. Lại nói Liên Hoa không phải ngẫu nhiên chọn nghề này, ban đầu vốn dĩ là muốn chữa bệnh cho người. Nghe thật nực cười, một sát thủ tay vấy máu tanh lại giả nhân muốn cứu người? Cứ cho là chán ghét cái cảm giác đó mà chọn cứu thú đi, hơn nữa Liên Hoa vẫn là thích động vật.
Vốn dĩ là đến gặp Liên Hoa nhưng vô tình lại bắt gặp cảnh này. Bạch Hiểu nấp sau bức tường, thấy cảnh tên Nhất Phàm tay bế con thú nhỏ dỗ dành cho Liên Hoa tiêm thuốc. Trong lòng thật sự không thoải mái, rõ ràng khó chịu. Về lại biệt thự Via, đôi lông mày nhíu hết lại, môi cắn đến sắp nát hết cả, hắn đi qua đi lại khiến đám người kia chóng hết cả mặt, dùng nửa con mắt suy diễn
"Tôi nói cậu nhé người anh em, rốt cuộc có chuyện gì mà lại sốt sắng?" Khắc Long nhịn không được liền nói thẳng.
"Đúng vậy! Là ai làm cậu ra nỗi này?" Tư Huyễn thêm lời
Bình thường hai tên này vẫn luôn đối đầu, nay lại cùng lời nói như vậy khiến Xích Lam không khỏi chú ý, cũng nói với
"Bạch Hiểu cậu không phải bị bỏ bùa đấy chứ?"
Lúc này Bạch Hiểu mới ngước lên, hậm hực
"Vớ vẩn!"
Cánh cửa bị đẩy vào, là thân hình cao cao của thư ký Kim, vẫn đôi mắt kính tri thức
"Tôi đã viết xong lời nhắn, chủ tịch, ngài muốn xem qua không?"
Đám người kia nhao nhao, cuối cùng bị Bạch Hiểu đuổi hết ra ngoài khóa cửa.
Bạch Hiểu tỏ ra bình tĩnh
"Khi không ở công ty đừng gọi tôi là chủ tịch"
"Tôi hiểu rồi! Cậu muốn xem qua lời nhắn không?"
Bạch Hiểu gật đầu, hắn nhận lấy một tờ giấy từ tay thư ký Kim
"Quỷ Lục Tử, đêm nay biệt thự Via, nếu không đến thanh kiếm sẽ bị hủy!"
Đây là một lời đe dọa, vốn chẳng có cách nào dụ được Liên Hoa, cuối cùng Bạch Hiểu chỉ còn cách dùng tới thanh kiếm.
Thư ký Kim rời đi, lúc mở cánh cửa đám người kia xém té nhào, cuối cùng vẫn là không nghe ra được chi tiết nào.
Đêm đó Liên Hoa vừa về đến cửa căn hộ, còn định vào nhà đánh một giấc dài, không ngờ một thanh ám khí phóng thẳng ghim cứng vào cửa, bên trên còn cột một tờ giấy. Lập tức Liên Hoa tỏ ra phòng vệ, đôi mắt buồn ngủ liền minh mẫn trở lại, ánh mắt lạnh lẽo lia xung quanh. Lại không có bóng dáng một ai, nhưng rõ ràng đây là tầng 30. Người đến xem ra không phải hạng xoàng, có chút thực thực.
Liên Hoa vào nhà cẩn thận mở tờ giấy, lại là Tên Bạch Hiểu này giở trò. Lần trước đến đây căn biệt thự được canh phòng nghiêm ngặt, cách vài bước lại có mấy người thân thủ nhanh nhẹn trông coi, thế lực đứng sau hẳn không phải hạng tầm thường. Nếu báo lại cho Lãnh Quân Dao nhất định lại xảy ra một cuộc đổ máu để giành lại thanh kiếm. Biết là bẫy nhưng Liên Hoa không thể không đến, đó là thanh kiếm của ngài đệ nhất, không thể nói hủy là hủy.
Căn biệt thự lấp ló trong sân vườn rộng lớn, cây cảnh lớn nhỏ trồng um xùm, bóng người lẳng lặng luồn lách không một tiếng động. Lại vô thanh vô tức xuất hiện trước cửa lớn, đánh gục hai tên canh cửa. Một đám vệ sĩ nhanh chóng vút tới bao vây, tay đặt sẵn lên cò súng. Bóng đen ung dung đạp nhẹ, cửa lớn không khóa, mới đạp nhẹ một cái nó đã tự bật ra, rõ ràng đám người này đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp đón Quỷ Lục Tử. Bên trong đám người Khắc Long, Xích Lam, Tư Huyễn ngồi chễm chệ trên chiếc ghế bành lớn, thấy Quỷ Lục Tử liền đứng phắt dậy trố mắt, xem vẻ tên Bạch Hiểu chẳng nói gì với đám này.
"Quỷ Lục Tử! Ngươi lại dám đến đây? Lại còn đi cửa chính?" Tư Huyễn nheo mắt nói lớn.
Liên Hoa chẳng hề quan tâm, đến liếc cũng chẳng liếc lấy một lần. Thư ký Kim lúc này xuất hiện đưa vị khách này lên lầu, lướt qua ánh mắt khó chịu của ba người kia.
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT