Phía bên kia bàn 4, một cô gái lặng lẽ ngồi dưới tia sáng nhạt nhòa. Nét đẹp ưu tư, đôi mắt đượm buồn đang nhắm hờ hững, hàng lông mi dài cong cong, đôi môi trái tim nhỏ nhắn tô chút vết son đo đỏ, vẻ đẹp nhẹ nhàng thật quen thuộc và cũng thật xa lạ. Cảm giác đôi mắt sẽ không nỡ rời đi, muốn nhìn lâu thêm một chút, lại lâu thêm chút nữa..
Phía bên kia, Liên Hoa đã đến nhưng Lili vẫn chưa. Cô cảm giác có chút mệt, những nốt nhạc trầm bổng dễ đưa con người ta vào giấc ngủ, đôi mắt khẽ nhắm lại, tiềm thức vẫn tỉnh. Một đoạn kí ức tràn về tại nơi đây.
"Cháu là Liên Hoa nhỉ?" Một phụ nữ có vẻ đã lớn tuổi nhưng nét trẻ trung bên ngoài đã che lấp đi tuổi tác, điều duy nhất phản ánh là nét trưởng thành chỉ có ở người từng trải.
"Vâng!" Liên Hoa đáp lại.
"Chào cháu, cô là Jenny, mẹ của thằng nhóc Bạch Hiểu" vị phu nhân kia cười hiền hậu, nụ cười cũng pha lẫn nét cứng cỏi.
"Cháu muốn nghe lý do cô muốn gặp cháu!" Liên Hoa ngồi xuống hỏi thẳng vấn đề.
Vị phu nhân nhìn Liên Hoa một lượt "cháu còn đẹp hơn trong bức hình của a Tuyết, cũng rất giống cậu ấy!"
Liên Hoa không trả lời, vẫn chăm chú nghe câu trả lời
Hơi chút đắn đo người kia nói tiếp "Cháu thấy Bạch Hiểu nhà cô thế nào?"
"Cậu ta là người tốt!" Liên Hoa nói ngắn gọn
"Ta là muốn hỏi, cháu có thích nó không?"
Liên Hoa im lặng một chút, điều này chính bản thân cô cũng không rõ. Là một sát thủ không thể yêu, nếu phạm phải sẽ là họa diệt thân, nhưng đối mặt với câu hỏi như vậy cô cũng không muốn nói dối "Cháu không biết!"
Vị phu nhân kia lại cười "Vậy sao! Ta hiểu rồi! Tương lai nếu được ta mong cháu sẽ để tâm nó một chút. Chỉ là một lời khẩn cầu từ một người mẹ, cháu không cần phải thấy gánh nặng"
Rồi người phụ nữ đứng dậy bước đi. Liên Hoa cúi chào, nhìn theo dáng người phụ nữ bước lên chiếc xe sang trọng. Thật ra cô vẫn luôn thắc mắc về câu hỏi ngày đó. Nhưng giờ mọi chuyện đã muộn, đã là quá khứ, người đó cũng không còn nữa..
Giọng nói phát đến kéo người ta về thực tại
"Xin hỏi cô là Liên Hoa tiểu thư đúng không?" Một anh chàng cao ráo, sáng sủa bước tới từ phía cổng bỗng nhiên mở lời
"Là tôi!" Liên Hoa vẫn ngồi im, ánh mắt không nhìn về người trai
"Xin chào cô. Tôi là Lâm Nhất Phàm, rất vui được gặp!" Vừa nói anh chàng vừa cúi chào lịch thiệp
"Anh là ai?" Liên Hoa điềm tĩnh hỏi lại
"Xin lỗi chưa giới thiệu, tôi là đối tượng xem mắt của cô, Lâm Nhất Phàm" anh ta nở nụ cười trông thật ngây thơ, sẽ khiến người ta liên tưởng đến hào quang của một cậu trai mới lớn.
"Xem mắt?" Liên Hoa có chút bất ngờ
"Cô không biết sao?"
"Anh nhầm người rồi, tôi đang đợi bạn"
"Là Lili tiểu thư đúng không?"
Liên Hoa đã hiểu ra điều gì đó, có lẽ là âm mưu của oắt con đó.
"Xin lỗi nếu tôi đã mạo phạm gì, nhưng Lili tiểu thư đã bảo tôi đến đây xem mắt một người bạn của cô ấy tên Liên Hoa."
"Tôi là Liên Hoa nhưng rất tiếc không có nhu cầu xem mắt, phiền anh rồi".
truyện đam mỹLiên Hoa đứng dậy bước thẳng ra về bỏ lại chàng trai tội nghiệp đang dõi ánh mắt ngơ ngác nhìn theo.
Ra khỏi D coffee cô lấy ngay điện thoại gọi Lili
"Alo, mọi chuyện thuận lợi chứ tiểu khả ái?" Giọng Lili hí hửng, lanh lảnh mong chờ
"Đừng bao giờ làm những chuyện thừa thải nữa!"
Tút.. tút!
Cô dập máy trước khi đầu bên kia kịp phản hồi. Một bóng người bước nhanh đi, hòa vào dòng người tấp nập trên con phố trải đầy biển quảng cáo sặc sỡ. Một nơi lẽ ra không nên đến, một tâm sự lẽ ra phải quên đi.
Biệt thự Via thành phố Sana
Bạch Hiểu sau khi rời D coffee sắc mặt đôi chút biến đổi. Đã rất lâu rồi, kí ức dừng lại là một con sói đơn độc, bạo tàn, không ngờ vừa về lại gặp lại con người ấy.
"Gọi Xích Lam vào đây cho tôi"
"Vâng, chủ tịch!"
"Bạch Hiểu, anh gọi tôi?" Vừa bước vào đã nổi bật mái tóc đỏ rực, Xích Lam của năm nào giờ lại chuyển sang chút tinh nghịch, khuôn mặt đã bớt đi ba phần gian trá.
"Cậu đi tra cho tôi cô gái năm năm trước trong Dala A&B"
"Ý anh là sát thủ của Hắc Bạch?"
"Cần hỏi nữa sao?"
"Đã hiểu!" Xích Lam quay đi, rồi đột nhiên khựng lại
"Nhưng thành viên của Hắc Bạch đều được che đậy danh tính và ngụy tạo quá khứ. Tôi lại không có chút manh mối, thế này không phải làm khó nhau sao?"
"Cô gái tên Lili, người năm đó bị cậu giễu cợt có manh mối."
"Anh nói vậy có chút không đúng. Người là do anh dẫn tới sao bây giờ lại thành ra tôi là kẻ xấu chứ?"
Bạch Hiểu nhíu mày lườm Xích Lam một cái, anh ta thấy không ổn liền nhanh chóng chuồn đi sau đó.
(Còn tiếp)