Bạch Hiểu ập ngay vào, nhẹ nhàng đặt con Milk lên bàn mổ gần đó. Liên Hoa khép cánh cửa lại rồi quay sang đi về phía con chó. Cô lật bụng nó lên nhìn một lượt rồi ấn nhẹ.
"Đừng bật đèn!" Liên Hoa khẽ nói khi thấy Bạch Hiểu tiến về phía công tắc.
"Tối quá tôi không thấy gì!" Bạch Hiểu lúng túng
"Tôi thấy!" Liên Hoa thản nhiên đáp
Lúc này Bạch Hiểu bắt đầu để ý thấy điều kỳ lạ. Tại sao Liên Hoa lại mặc chiếc áo kỳ quái, dài từ cổ kéo xuống đến chân, lại đen thui. Đến nhìn còn không rõ, chẳng phải bác sĩ sẽ mặc áo blouse trắng sao? Hơn nữa dù trời tối đen nhưng hắn vẫn thấy mập mờ mái tóc dài quá vai rủ xuống, trong trí nhớ của hắn lẽ ra tóc Liên Hoa chưa dài qua vai, cô còn hay cột một nhúm đằng sau khiến nhiều cọng ngắn bị rơi ra.
Liên Hoa tiến về phía tủ thuốc, Bạch Hiểu liền rút điện thoại ra bật đèn flash điện thoại lên rọi.
"Cộp!"
Chiếc điện thoại rơi xuống đất, người cũng ngồi bịch xuống mắt mở to bàng hoàng nhìn con người trước mắt. Người cô dính đầy máu phụt ra từ vết thương lúc bị bắn, mái tóc dài màu xanh rêu phủ mắt u ám, lại thêm ánh đèn flash vàng vàng rọi vào chẳng khác nào một con quỷ khát máu. Bạch Hiểu sợ hãi đẩy tay giật lùi về sau bất giác bị giật mình bởi chạm phải thứ gì đó cưng cứng bề mặt ghồ ghề. Là chiếc mặt nạ hắc bạch.
Lúc này hàng loạt suy nghĩ đấu tranh trong đầu Bạch Hiểu. Thứ cảm giác rùng rợn ở nightclub mà hắn tưởng chừng đã quên đi lại ùa về.
"Phải rồi! Ánh mắt của cô gái váy đỏ, ánh mắt của Liên Hoa, làm gì có sự trùng hợp như vậy?"
Bạch Hiểu tự cười vào bản thân mình, sao hắn lại ngu ngốc đến lạ, con người đang đứng trước mắt chẳng phải là người đã từng khiến hắn chết khiếp hay hay sao? Ngày hôm đó ánh mắt ấy đã được điểm phấn, đã được hóa trang kỹ lưỡng bằng đường kẻ sắc sảo nhưng làm sao thay đổi được bản chất thật bên trong. Đấy là còn chưa kể về dáng vóc, về giọng nói, về.. một thứ cảm giác gì đấy mà hắn chỉ thấy trên người Liên Hoa.
"Bạch Hiểu ơi là Bạch Hiểu! Tại sao mày lại ngu ngốc đến vậy?"
Trên bàn, con Milk bắt đầu nôn mửa, như bị thúc giục Bạch Hiểu đứng dậy tiếp tục rọi đèn. Liên Hoa cảm nhận tên trước mặt đã biết điều gì có nhưng cô chẳng nói lời nào, vẫn lục lọi tủ thuốc. Cô lấy ra từ trên kệ một đống vỉ thuốc bẻ ra vài viên khuấy tan vào nước đổ từ từ vào miệng con chó đang trong tình trạng khốn khổ.
"Tắt đèn ngay!" Liên Hoa ra lệnh cho Bạch Hiểu rồi lườm ra cửa lắng tai nghe.
"Đến rồi sao?" Giọng nói vô cùng.. vô cùng lạnh lẽo như vọng từ âm ti, nụ cười âm độc, ánh mắt lúc này của con người kia mới thật sự là ánh mắt của kẻ sát nhân, lạnh lẽo, u ám, điên cuồng.. đến độ từ ngữ không thể nào lột tả hết được.
Cô nhẹ nhàng đặt con chó xuống. Lướt nhanh qua chỗ Bạch Hiểu đè hắn sát xuống sàn bằng một lực áp đảo sau đó di chuyển chớp nhoáng về phía cánh cửa, nép vào bức tường chờ đợi.
"Két---đoàn"
Tiếng cánh cửa mở ra theo sau đó là tiếng súng bất ngờ. Bạch Hiểu mặt áp sát đất, hắn đã trông thấy tất cả. Khoảnh khắc cánh cửa vừa mở hé ra họng súng chĩa vào ngay thẳng đầu Liên Hoa như thể đã biết trước và..
"ĐOÀN!"
Nhưng hơn cả thế, phản xạ của Liên Hoa mới là thứ khiến người ta chết điếng, cô đã né khỏi ống súng từ lúc nào, nắm tay tên kia lôi vào ngay lập tức cổ hắn xuất hiện một đường rạch dài, còn chưa kịp phát ra tiếng đã chết tươi. Máu phun tung tóe ra bay vào mặt Bạch Hiểu.
Mắt hắn hiện lên một con thú khát máu cuồng vọng trong bản năng săn mồi, cơ thể cứng đờ chẳng thể làm gì ngoài việc nằm im mà trơ mắt. Lần đầu tiên hắn chứng kiến một cuộc chạm chán khốc liệt, một trận chiến thật sự. Nơi kẻ bại trận sẽ làm mồi cho con sói chiến thắng. Đây là cuộc sống thật sự của con người đó, một con thú hoang dã, máu là nguồn nước, xác thịt là thức ăn. Khoảnh khắc này tia sáng cuối cùng tiêu biến!
Liên Hoa lao vụt ra ngoài nắm theo xác của tên kia, những tiếng dao lia ngọt lịm vào da thịt, tiếng đạn bắn liên tục không ngớt, vỡ toang những tấm cửa kính, sau cùng là sự im lặng rùng rợn, chết chóc của màn đêm.
"Két!" cánh cửa lại mở ra, trong mắt Bạch Hiểu là hình ảnh một con quỷ máu me gớm ghiếc. Nó tiến đến chỗ tủ thuốc lấy kim tiêm đâm một phát vào cánh tay đang rỉ máu rồi quay lại nhìn hắn. Chạm mắt, Bạch Hiểu vẫn mở to, ánh mắt trào ra vẻ ghê sợ, hắn cảm thấy run sợ và kinh tởm thứ này như sắp ói bởi mùi tanh tưởi. Khoảnh khắc đôi mắt kia rủ xuống, đôi lông mi dài cong cong vốn chẳng hề một tia xúc cảm, nhưng.. giờ đây thật cô quạnh, mọi cánh cửa đã thật sự đóng sầm.
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT