Nhanh như chớp người áo đen cúi xuống mặt kề sát tai Xích Lam. Trong thoáng chốc hắn thấy được ánh mắt người này đang liếc mình phía sau chiếc mặt nạ, một ánh mắt lạnh lẽo chết chóc. Gáy hắn lạnh ngắt như ướp đá, thậm chí còn cảm nhận được mồ hôi đang tiết ra.

"Usb ở đâu?" giọng nói đầy sát khí phát ra từ sau chiếc mặt nạ.

Trực giác mách bảo chỉ cần nói sai một chữ hắn sẽ chầu trời, não chạy hết công suất lựa chọn từng chữ

"Ở.. ở.. công.. ty!"

"Bốp" – một đòn giáng thẳng ngay sau gáy Xích Lam, hắn ta bất tỉnh. Liên Hoa vác Xích Lam phóng xuống chiếc mô tô cột vào người rồi phóng vèo đi.

Mọi thứ lan man, mờ ảo, tai ù ù, tiếng gió vù vù thổi mạnh lướt qua tai, Xích Lam mở to mắt hét lên "aaaaaa.." giữa trời sao lấp lánh, hắn đang ngồi trên một chiếc xe mô tô phóng điên cuồng qua một khúc cua, chiếc xe nghiêng hết qua một phía, chỉ cần nhúc nhẹ cả người sẽ lướt sền sệt trên mặt đường ngay.

Giọng Xích Lam đang hét điên cuồng vào trong gió bỗng tắt lịm. Một con dao đang kề sát cổ hắn. Từ phía trước người áo đen liếc nhẹ ra sau, tay bẻ ngược cầm cán con dao. Nói đúng hơn đây không phải là dao, mà nhìn như một thanh đoản kiếm. Chỉ bằng mắt đã cảm nhận được sự sắc bén, đến độ mà tưởng chừng một cọng lông rơi xuống cũng sẽ lìa đôi. Người áo đen chỉ còn một tay điều khiển chiếc mô tô đang điên cuồng phóng vèo vèo trong gió, Xích Lam ngồi im bất động mặt trắng bệch tái mét.

Chiếc mô tô giảm dần tốc độ rồi đột nhiên thắng cái "két..", bánh xe lê rít trên mặt đường. Đã tới tập đoàn KA (cửa sau). Xích Lam bị kéo khỏi xe, trước mắt hắn là một tòa nhà sừng sững quen thuộc đã tối đèn.

"30 giây để thấy chiếc usb"

Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau. Những tiếng "tít tít" bắt đầu kêu báo hiệu thời gian bắt đầu. Xích Lam lao nhanh vào tòa nhà, chạy điên cuồng lên cầu thang. Bóng đen lướt ngay sau lưng hắn.

"Xoạch.." tiếng ngăn tủ bị kéo gấp, đống giấy tờ bay tung tóe. Tấm kính trên tường phản chiếu hình ảnh một người đàn ông tay vội vã lục lọi ngăn tủ, phía sau là một bóng đen trên tay lóe lên ánh sáng kim loại bén ngót. Tiếng "tít" cuối cùng vang lên vừa lúc đó Xích Lam giơ chiếc usb lên trước mặt người áo đen, miệng còn đang thở dốc.

"Đoàn--đoàn--đoàn--"

"Đoàn--đoàn--đoàn--"

Hàng loạt khẩu Glock-17 đang chĩa thẳng về phía người áo đen xả đạn liên tục. Những tấm kính vỡ toang từng mảnh, mảnh lớn mảnh nhỏ bay tứ tung. Không khí im ắng lạ thường ngay sau đó. Đám người cầm súng mặc đồ xám tiến dần về phía những chiếc bàn công sở, tiếng chân đạp vào mảnh vụn vang to như tiếng gào thét trong đêm tịch mịch. "Vụt" một nhúm gì đó lóe sáng bay đến ghim "phập" vào đám kia, vài gã khụy xuống rên đau đớn. Có tiếng hét lên

"Là kim độc"

Những người còn lại giật mình xả đạn liên tục về phía những mũi kim vừa bay ra. Ngay khi tiếng súng dừng một bóng đen vụt về phía những tấm kính bị bắn vỡ lao xuống (từ tầng ba). Đám người áo xám ngay lập tức phi đến.

"Đoàn!"

Ngay lúc người áo đen đáp đất, một viên đạn vụt tới "phập" vào bắp tay phải rồi xuyên qua cắm xuống đất, máu phun ra, vài giọt bắn lên chiếc mặt nạ, máu bắt đầu thấm ướt lớp vải đen. Người áo đen như không hề hấn gì vụt lên chiếc mô tô phóng cái vèo mất hút để lại phía sau một vệt bụi dài mập mờ trong đêm cùng ánh mắt sắc bén của đám người áo xám.

Bị trúng đạn, cánh tay Liên Hoa rỉ máu liên tục. Cô lấy răng cắn xé một tiếng vải, dùng tay trái cột bên trên vết thương cầm máu, tay phải vẫn nắm chắc đầu xe phóng về phía trước. Chiếc mũ áo choàng phồng lên căng gió bay ra, mái tóc dài bay lên lướt trong gió.

Chiếc mô tô của Liên Hoa dừng lại tại một văn phòng có tấm biển ghi dòng chữ "Phòng khám thú y Liên Hoa". Cô co chân cúi xuống rút ra một chiếc chìa khóa dưới đế tra vào ổ cánh cửa bật ra, sau đó tiếng ổ khóa gông lại. Liên Hoa tháo chiếc mặt nạ xuống, mặt không chút cảm xúc dù cho máu từ vết thương đang nhỏ giọt xuống sàn. Đang lục lọi tủ thuốc, bỗng bên ngoài có ánh đèn pha của một chiếc ô tô chiếu vào, cô vội ngồi xuống phía dưới chiếc bàn mổ.

"Rầm.. rầm.." – tiếng đập cửa.

"Tiểu khả ái! Cô có trong đó không? Mau mở cửa ra! Milk sắp không xong rồi! Tiểu khả ái.. Liên Hoa.."

Giọng nói khẩn trương gấp rút, là giọng Bạch Hiểu. Dưới chiếc bàn Liên Hoa vẫn ngồi im, không chút động tĩnh. Cô do dự..

"Cạch" cánh cửa mở, Liên Hoa nép sang người vẫn đang khoác chiếc áo choàng đen.

"Tiểu khả ái! Cô mau xem xem Milk bị gì rồi!"

Bạch Hiểu ập ngay vào, nhẹ nhàng đặt con Milk lên bàn mổ gần đó.

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play