00h: 00 cùng ngày

Tại một nơi không rõ địa chỉ bị bao trùm bởi sự tăm tối của màn đêm. Bên ngoài, ánh trăng len lỏi qua lỗ hổng chiếu vào thành những vùng xám xịt mờ ảo. Một đám người quàng những chiếc áo choàng đen có mũ che kín đầu, thấp thoáng để lộ chiếc mặt nạ hắc bạch (trắng đen) kín mặt, đang đứng dàn ra hai bên, tư thế nghiêm, tay trái luồn vắt ra sau lưng, tay phải buông thẳng, tỏ vẻ nghiêm trang.

Giữa hai hàng người, một bóng đen đang quỳ

"039 xin nhận tội" giọng nói phát ra "va" vào chiếc mặt nạ trở nên ù ù

"039 Ngươi thật to gan, dám vi phạm điều lệ tổ chức. Chiếu theo hình phạt điều 07: Tự ý lộ diện khi chưa được cho phép, phạt 50 kim, cấm lui tới tổ chức một tuần. Lập tức thi hành!" Một giọng nói nghiêm nghị đến đáng sợ, rõ ràng rành mạch tỏa ra khí thế ép người phát ra từ phía trên bục.

"Rõ!"

Người áo đen lặng lẽ lui đi. Sau đó từng mũi kim sắc nhọn bay đến, không một tiếng rên nào phát ra. Chỉ còn tiếng kim đâm phập vào da thịt.

Hình phạt kim là một trong những hình phạt tàn khốc của tổ chức Hắc Bạch để trừng trị thành viên vi phạm. Người phạm quy sẽ phải chịu cảnh bị phóng những chiếc kim nhỏ khắp người, chỉ phải chịu đựng đau đớn mà không để lại di chứng hay sẹo.

* * *

Căn hộ 203 khu chung cư Ilia – thành phố Sana

"Cạch" – tiếng cửa mở

Liên Hoa bước vào nhà, căn hộ đã tối đèn, tên Bạch Hiểu có vẻ đã ngủ

"Ấu!.. gâu.. gâu.." âm thanh non nớt chắc chắn phát ra từ một chú chó con vang lên, sự yên tĩnh của căn nhà bị xua đi.

Hiếu kì trước tiếng sủa, Liên Hoa bật đèn lên, trên sofa là một chú chó nhỏ đang ngốc ngốc ngóc đầu lên nhìn, rồi bỗng chốc biểu lộ vẻ gầm gừ, mặt nhăn lên ánh mắt phòng vệ hằn học chăm chăm về phía thân hình nhỏ con kia. Bị chói mắt bởi ánh đèn, Bạch Hiểu lom com ngồi dậy, lấy tay dụi dụi mắt rồi che ánh sáng chói lóa của bóng đèn, tấm chăn đang đắp tuột xuống, con vật nhỏ đang ngọ nguậy trong vòng tay hắn. Bất giác bị lạnh hắn vội kéo tấm chăn trùm người.

"Trễ vậy mới về sao.. oài?" Bạch Hiểu như một cục bông bất động nheo nheo mắt nhìn bóng người phía cửa, giọng còn ngái ngủ sau cơn ngáp

"Grừ.. gâu.. gâu.. gâu.." con chó con tiếp tục nhìn Liên Hoa sủa ầm ĩ. Nó đang cảnh cáo người lạ xâm nhập vào nhà. Liên Hoa nhíu mày, đôi mắt hơi nheo lại nhìn tên đầu tóc rối bời đang ngồi ngáp trên sofa.

Chạm phải ánh mắt đằng đằng hận ý Bạch Hiểu không khỏi e sợ, hắn mím môi lên tiếng đáp lại ánh mắt đang lườm của cô gái kia

"Đừng nhìn tôi như thế chứ! Không phải cô thích động vật lắm sao?"

"Không thích!" Giọng cao như muốn chửi người, có ý hằn học, Liên Hoa quay ngoắt đi, mặt có vẻ khó chịu

"Cô gái này không phải bác sĩ thú y sao? Lại còn bảo không thích động vật. Đúng là kì lạ!" môi mỏng trề ra càu nhàu trong miệng rồi nói to

"Từ ngày mai tôi sẽ nuôi nó đấy! Cô chuẩn bị đi."

Con chó nhỏ rất thông minh. Thấy chủ nó nói chuyện với người kia liền biết không phải kẻ xấu, nó cuộn người lại nằm vào vòng tay chủ nhân.

Liên Hoa không trả lời, cô liếc nhìn con chó và con người đang chễm chệ trên ghế rồi đi thẳng vào phòng khóa cửa. Tâm trạng cô không tốt, tối đó cơ thể nhỏ bé đã gầy gò còn đau nhức, cứ chợp mắt một chút lại bị cơn đau vực dậy.

Bạch Hiểu thấy Liên Hoa lạnh lùng như vậy liền cũng chẳng để tâm, ôm con chó vào lòng, kéo tấm chăn phủ khắp người, con chó tự thò đầu ra nhìn nhìn xung quanh rồi cũng nằm sung sướng trong vòng tay ấm áp.

Sáng hôm sau Liên Hoa lại rời đi sớm, cả con chó cũng chạy lon ton khắp nhà. Nó còn hơi e sợ không dám đến gần Liên Hoa. Lâu lâu lại ngửi ngửi chiếc khăn cô treo trên ghế. Bạch Hiểu vẫn còn nằm ngủ, hắn nghe tiếng động lục đục nhưng vẫn không chịu dậy. Ánh đèn chói mắt làm hắn kéo tấm chăn phủ khắp người chẳng khác nào một cái kén lớn. Liên Hoa đi lướt qua cái kén bự kia ra khỏi nhà đóng cửa sập lại, con chó đứng nhìn rồi trèo lên người chủ nhân giẫm giẫm.

Tiếng cửa đóng sầm làm Bạch Hiểu bật dậy, hắn mở to mắt kinh ngạc.

"Cô ta đi ra cửa lúc nào a? Lại không có tiếng chân, con người này thật khiến người khác hãi hùng mà!"

Vừa nói Bạch Hiểu vừa kéo tấm chăn co rúm lại, con chó nhìn mặt hắn nghiêng đầu.

Nhìn con chó đang mở hai mắt to tròn nhìn mình Bạch Hiểu bật cười "Đúng là tự dọa mình! Tao thật không biết thành loại gì rồi!". Đam Mỹ Hài

Sau đó lại nhìn về phía căn phòng của người mới rời đi, hôm nay nó cũng khóa chặt, hắn thở một tiếng nhẹ rồi nói "Cũng phải! Người ốm yếu xương xẩu thế kia cơ mà, đến tao còn xót giùm cô ta, nhỉ Milk?"

Nói rồi đôi tay to to với tới chộp lấy con chó nhỏ đang ngây ngây, ôm con chó lên khuôn mặt tinh xảo cạ cạ vào đống lông trắng muốt xù xù, hình ảnh bình dị mà gần gũi, có điều gì mang lại cảm giác hạnh phúc nhỏ nhoi.

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play