"Đúng! Là sát thủ. Thế giới này không nằm trong tay chính quyền, lũ xã hội đen lại càng không. Thứ điều hành và khiến xã hội hoạt động phải là sát thủ!"
Lời nói cùng điệu dáng tên kia không hề nao núng, chắc chắn không phải nói dối. Bạch Hiểu hắn thật biết quá ít đi. Đến giờ mới thấy bản thân thật ngu ngốc, vài đồng tiền trong tay đã tưởng mình ghê gớm. Xem ra lai lịch nhân vật kia quả không tầm thường.
Nhìn mặt nghiêm trọng của Bạch Hiểu tên kia không khỏi hài lòng, hắn nói thêm
"Đừng lo lắng! Tuy lợi hại nhưng bọn họ không phải vô địch. Trên thế giới nếu chỉ có đám người này làm bá chủ thì thật không đúng nha! Một kẻ săn mồi đương nhiên sẽ vẫn có kẻ thù, theo bản năng chúng tự nhiên kiềm hãm thế lực của nhau."
Cười cái nhẹ hắn nói tiếp
"Hơn nữa tuy lực lượng đông nhưng đa số thực lực không hơn đám lưu manh đầu đường xó chợ. Điều khiến tổ chức này đáng sợ hơn cả, phải là lực lượng của một nhóm người bí mật, không, chính xác phải là" Quỷ ". Bọn chúng được đào tạo bởi một số đầu não của tổ chức, nhóm sát thủ" Huyết Hải ". Đám này đích thực là" quỷ đội lốt người "nha, máu tắm chỉ sợ không ít. Đây vốn là tên cũ của băng đảng khát máu 300 năm trước. Những phi vụ của tổ chức phần lớn đều do chúng đảm nhận.
" Hẳn phải có cách để chúng nhận nhau? "Bạch Hiểu nhíu mày nghĩ ngợi
" Xem ra cậu cũng thông minh đấy! Thực chất với số lượng đông đảo và quy mô lớn như vậy, việc để chúng nhận diện nhau cũng là cả vấn đề. Tôi có nghe vài thông tin nói rằng việc này được giải quyết thông qua.. một hình xăm. "
" Hình xăm! Trông thế nào? "
" Ma.. Việc này đến cả cụ tôi còn chưa chắc biết được. Hơn nữa chỉ là lời đồn đại. Điều này là bí mật. Mà cái đã gọi là bí mật thì đương nhiên không thể nói. Hơn nữa tôi cũng không biết. Nếu là thành viên của "Hắc Bạch" để lộ những thông tin mật ra bên ngoài đã đủ để được viếng thăm bởi một vị sát thủ rồi. Còn những người như chúng ta dù vô tình hay cố ý chỉ cần biết một chút thôi cũng không còn mạng để kể đâu. "
Nhìn cái khuôn mặt kia Bạch Hiểu cũng không nhìn ra được hắn biết hay không. Nhưng đã không nói thì hắn cũng không cần moi thêm.
" Vậy những gì cậu nói với tôi rõ cũng không quan trọng "
" Đúng một nửa! Không quan trọng và không phải ai cũng biết! "
Lời nói của tên này đã tố cáo hắn. Với một kẻ mới quen như Bạch Hiểu, hắn tại sao phải kể ra những lời này. Không biết sau lưng hắn là đang giấu thứ gì. Nhưng trước mắt cứ phải nghe tên này nói, vả lại mục đích ban đầu của còn chưa đạt được.
" Cô gái kia lại là có lai lịch thế nào? "
" Với thân thủ như vậy hẳn lai lịch không nhỏ đi, đến giờ người tôi còn ê ẩm. "
Vừa nói Xích Lam vừa cử động nhẹ cánh tay, mặt đau đớn, xem chừng thương thế để lại cũng không nhẹ.
" Có điều hơi khó hiểu! Nhóm sát thủ này rất ít khi ra mặt, không ai biết họ trông ra sao, thậm chí đến cả những thành viên trong "Huyết Hải" cũng không biết mặt nhau "Xích Lam thắc mắc nói
" Vậy tại sao cô gái đó lại.. "
" Đó là điều tôi tò mò có lẽ những người như chúng ta không hiểu được thế giới của đám quỷ đó đâu! Đừng quá quan tâm làm gì. Cậu còn nhớ vết son đỏ đó chứ? Đừng dại dột đụng vào cô gái yếu đuối kia. Bất kể cô ta có quan hệ với chúng hay không cẩn thận là trên hết. Chỉ cần không ảnh hưởng đến con đường kiếm tiền là đủ rồi! "
Dựa theo lời tên Xích Lam này Bạch Hiểu cuối cùng cũng biết một chân lý nếu muốn yên bình làm ăn ở thành phố này thì tốt nhất phải xây dựng mối quan hệ tốt với" Hắc Bạch "đi! Hoặc ít nhất đừng mích lòng chúng. Đó sẽ là án tử nếu cả gan phạm vào.
Lát sau cuộc nói chuyện kết thúc tên Xích Lam ra về đã được một lúc lâu, Bạch Hiểu vẫn ngồi suy tư, tay chống cằm. Một nhân viên phục vụ tới gần
" Ông chủ! Quản lý hỏi ngài có cần kiểm tra sổ sách không?"
Bạch Hiểu giật mình, hắn đưa tay lắc nhẹ, mày nhíu lại khó chịu. Cô phục vụ hiểu ý liền quay đi. Bạch Hiểu vuốt mặt, hắn trông có vẻ khá mệt mỏi. Có lẽ những điều vừa được nghe khiến hắn vô cùng bận tâm.
Thế lực ngầm? Sát thủ? Lại còn câu chuyện tưởng như cổ tích giữa xã hội hiện đại này. Nếu không phải trải qua cái cảm giác chết chóc kia thì hắn có lẽ đã cười vào mặt tên Xích Lam, chế giễu những lời hoang đường này. Xã hội thật quá phức tạp rồi, những người sống mãn nguyện ngoài kia đều là nạn nhân hoang tưởng thứ xa xỉ gọi là hạnh phúc. Giờ này, đâu đó lại có kẻ gục xuống dưới lưỡi dao đẫm máu, tương lai chưa biết chừng lưỡi dao đó sẽ kề vào họng hắn. Ngồi lại một hồi lâu Bạch Hiểu mãi nhìn đám trúc mà trầm tư, đến khi xem lại thời gian đã quá trễ, hắn đứng dậy lặng lẽ bỏ đi.
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT