Câu nói của Tần Khoa chính xác là ngòi nổ đối với đám người bên ngoài. Không cần đợi ai khác, Gia Tề Vũ đạp cửa bước vào trong. Tần Khoa nhìn thấy anh hùng hổ bước vào, giống như nghĩ rằng bản thân đã làm người khác rơi vào đường cùng, hắn nhìn anh mỉm cười.
"Tao cho mày cười đẹp hơn này!" Gia Tề Vũ không tiếng động bước tới đấm vào mặt hắn một cái, khiến hắn không ngồi vững ngã lăn quay xuống đất.
"Anh vừa đánh tôi? Vậy thì anh nên viết đơn từ chức đi là vừa, anh không biết bản thân đã đụng vào ai đâu." Tần Khoa quệt vết máu bên khóe miệng, trong lòng đắc ý như nắm được thóp của anh.
Không để ý đến lời uy hiếp của hắn, anh kéo ghế ra chéo chân ngồi xuống, "Tôi đã đánh cậu sao? Tôi chỉ vừa mới đánh một con chó sủa bậy, còn cậu...là tự vấp ngã."
"Anh nghĩ sẽ có người tin chuyện đó sao? Trong phòng này có camera, mọi người đều đã thấy được lúc anh động thủ."
"À, tôi chưa nói với cậu sao? Camera trong phòng này bị hư trước khi thẩm vấn."
"Anh lừa quỷ à?"
"Ha ha ha, tôi nhớ camera của phòng học các cậu, không phải cũng trùng hợp trước khi thi thì bị hỏng hay sao? Một kỳ thi được báo trước mà vẫn có sơ sót, vậy lý do gì một cuộc thẩm vấn bất ngờ lại không thể. Và, hình như cậu đã lại quên một điều nữa?"
Thấy Gia Tề Vũ đột nhiên lại lôi chuyện kỳ thi lần trước ra. Tần Khoa biết anh muốn dùng chiêu này để cậu trong lúc không đề phòng, mà nói rằng camera trong phòng đó vốn dĩ không bị hư. Nhưng hắn lại cho rằng mình không dễ mắc lừa, nên cố tình không hiểu anh đang nói gì mà tò mò: "Điều gì?"
"Nơi đây, là địa bàn của tôi."
"Anh cũng không thể làm được gì tôi. Anh không biết sao? Người đứng phía sau tôi không phải là Tần Khang đâu."
"Cậu đang gọi tên cha của mình đấy sao? Hơn nữa tôi cũng không nói người đứng sau cậu là Tần Khang bao giờ. Ông ta có lẽ cũng khó lo cho bản thân mình, phải không?"
"Nếu anh đã biết vậy, tại sao còn cố tình làm những chuyện này? Trong khi anh rõ hơn hết, tôi vẫn sẽ bình an mà rời khỏi đây thôi."
Nhìn Tần Khoa với vẻ mặt tự tin, cứ như hai phút sau hắn sẽ lập tức rời khỏi đây vậy.
Thật ra đó cũng chính là điều mà Gia Tề Vũ luôn tò mò khi giải quyết vụ việc liên quan đến thanh thiếu niên, nhất là cái bọn "con ông cháu cha".
Bọn chúng lấy đâu ra niềm tin rằng, nếu người thân trong nhà là người có chức vụ thì chúng cũng sẽ trở thành một người có địa vị. Để rồi lấy cái "điểm tựa" đó mà đi ra ngoài, làm cha người này làm ông người kia. Đến khi có chuyện rồi thì cứ vênh vênh cái miệng mà gào, "Biết tao là ai không?"
Đối với người như Gia Tề Vũ, ăn cứng không ăn mềm, thì cái bọn này chỉ có thể răng môi lẫn lộn mà được rước về. Chính vì thế mà Gia Tề Vũ bình thường chỉ điều tra những vụ án giết người, cướp của, tóm lại sẽ không liên quan đến những "thanh thiếu niên kia".
Nhưng lần này Tần Khoa đúng là gặp vận hạn rồi. Điều đầu tiên chính là liên quan đến người quen của anh, thứ hai chính là...anh muốn quản.
"Cậu có nghĩ tại sao bản thân hiện tại vẫn ở đây không? Không lẽ những người sau lưng cậu không biết, một giây cậu ở đây cũng không chắc là có thể bình an."
"Ý anh là sao?"
"Ha, tôi nói hai cha con các người sao lại có thể giống nhau đến như thế chứ. Người ta nói cái gì thì không bao giờ biết, chỉ biết "ý anh là sao" rồi còn "sao anh nói vậy". Đúng là đối mặt với người dốt thì không nên nói chuyện ẩn ý."
Nhận ra được Gia Tề Vũ đang có ý sỉ nhục mình, Tần Khoa sắc mặt đột nhiên xấu đi. Sau đó ngẫm nghĩ một chút lại lời anh nói, hắn cũng cảm thấy có điều gì đó vô lý ở đây. Đáng lẽ ra sự việc lớn như thế, ông nội phải biết rồi, sau đó kêu người đưa hắn ra mới phải. Vậy mà hiện tại, hắn còn phải ngồi ở đây nghe người ta xỉa xói đủ điều.
"Tôi có ý nhắc nhở cậu, tốt nhất nên tranh thủ chút sự cảm thương của pháp luật mà cúi đầu xuống một chút. Sẽ không ai cứu được cậu đâu. Mà thật ra thì trại giáo dưỡng thiếu niên cũng không phải là một nơi xấu, nhưng nếu bản mặt như cậu mà xuất hiện ở đó, thì tôi không chắc."
Nói xong không đợi hắn phản ứng Gia Tề Vũ quay lưng bước ra ngoài, không hề để ý sau lưng Tần Khoa đã đứng lên điên cuồng đập phá bàn ghế bên trong. Đám người cảnh sát cũng không phải dạng vừa, đi vào trong còng hai tay hắn lại sau đó đưa đến nơi phòng tạm giam.
....................
Đương nhiên khi nói lại chuyện này cho hai người kia nghe, Gia Tề Vũ đã lượt bỏ một số chi tiết, nhất là mấy câu nói bẩn thỉu của hắn.
"Nếu vào trại giáo dưỡng, hắn sẽ phải ở đó bao nhiêu lâu?"
"Việc đó còn tùy thuộc vào mức độ nghiêm trọng của sự việc. Nếu vụ tự tử của Tử Thanh xác định hắn cũng có "góp công", thì ít nhất là hai năm đấy."
"Còn những tên đàn em của hắn?"
"Sau khi Tần Khoa bị bắt, đám đàn em thân cận của hắn cứ như bị điểm huyệt vậy, không lên tiếng cũng không hành động gì. Còn những tên có mong muốn làm đàn em thì cũng bị giết từ trong trứng nước rồi, lớp học của Tử Thanh đang làm rất tốt chuyện đó. Nhưng có lẽ lỗi của bọn chúng sẽ do nhà trường xử phạt, có thể là đình chỉ học hoặc là viết kiểm điểm, cam kết gì đó thôi."
Nhưng Cố Duệ Thành thì không nghĩ thế, những việc bọn chúng ta mà chỉ ngồi viết viết rồi lại vẽ vẽ hai ba tờ giấy thôi sao? Đâu có chuyện dễ dàng như thế. Nhớ lại những vết thương mấy ngày đầu Tử Ngôn mang về anh đã sôi máu rồi. Huống chi, đối với cái bọn đó không đi học chính là niềm vui, bây giờ còn có nguyên nhân chính đáng nữa chứ.
Ba mẹ chúng nó bất quá thì mắng chửi vài câu, cũng không đánh chết hay đuổi ra khỏi nhà. Mỗi ngày nghe ổng bả lải nhải một chút, sau cũng thảnh thơi nguyên ngày. Đó cũng chính là một vấn đề phát sinh hiện tại.
Cuộc sống mưu sinh, người lớn phải ra ngoài làm việc, cả ngày cũng chỉ hỏi thăm nói chuyện được dăm ba câu. Ai có biết ở trường bọn chúng làm những chuyện như thế này, còn phụ huynh thì hết mực tin tưởng nhà trường sẽ giáo dục tốt con em mình. Ai cũng nghĩ đối phương sẽ làm tốt, thành ra đám học sinh đứng giữa thành ra lại không ai quản.
Cho chúng nó nhiều thời gian, chỉ để chúng có nhiều thời gian làm loạn mà thôi. Bây giờ, học sinh kéo bầy choảng nhau giữ phố đã thành chuyện thường nhật rồi, đám người bên ngoài lại càng hăng say hơn. Lớp thì cổ vũ, lớp lại quay phim đăng mạng kiếm view, còn đám người bên trong thì nhiệt tình "diễn". Nào thì toát đầu chảy máu, nào thì quần áo tả tơi, đừng nói nam sinh, nữ sinh bây giờ cũng có phải dạng vừa đâu. Đôi khi lại còn có hơn chứ chẳng kém ấy chứ.
"Chuyện này cứ để anh lo cho." Cố Duệ Thành chốt lại một câu nhanh gọn.
"Cậu sẽ không định kéo anh em đến ăn đông chia đủ đấy chứ."
"Bản thân là cảnh sát mà lại nghĩ như thế đấy à. Nếu muốn choảng nhau, tôi có một nhà vô địch taekwondo đây rồi, cần gì đám kia."
Tử Ngôn thấy anh ví chức danh của cậu cứ như đám tay to búa lớn ngoài chợ, nên lấy cù chỏ đẩy anh một cái, nói nhỏ, "Em sẽ không đánh nhau như thế đâu..."
"Đừng nghe tên đó nói nhảm, anh xin thề sẽ không động chân vào chuyện đánh đấm, nhất định sẽ giải quyết trong yên bình."
Mục tiêu ban đầu của cậu cũng chỉ có Tần Khoa, hiện tại hắn đã bị bắt, những người còn lại cậu cũng không muốn quản nữa. Nhưng nếu anh nói muốn xử lý thì không sao, dù gì thì đám người đó cũng không tốt lành gì, cứ cho anh làm chút chuyện cho nền giáo dục vậy.
"Mà cậu biết gì không? Hôm nay sau khi chuyện Tần Khoa bị bắt, đám báo chí bắt đầu đưa tin về nguyên nhân đấy. Tới bây giờ còn chưa đầy hai ngày mà trong hộp thư góp ý của cảnh sát đã đầy rồi. Cậu biết vì chuyện gì không?"
"Không lẽ là thư tố cáo hắn? Chắc là...không đến nổi đó đâu."
"Không phải, là của những trường khác. Họ biết được chuyện cả lớp học cùng nhau đoàn kết chống lại một tên bắt nạt, nên đã học theo. Thứ bọn tôi nhận được là thư tay của người đại diện, mong chúng tôi có thể điều tra về "người bắt nạt" của lớp họ hay không? Hơn nữa, vì chuyện này dính dáng đến những người có chức quyền, nên Sếp tôi mới thành lập một tổ chuyên điều tra những chuyền này. Phía trên cũng mới đưa công văn xuống, nói rằng phía cảnh sát phải triệt để điều tra kỹ càng những vụ việc có liên quan đến bạo lực học đường kiểu này."
Thật ra Tử Ngôn cũng không ngạc nhiên gì lắm, chỉ cần có người đại diện tiên phong làm một điều gì đó, mà lại thành công, những người phía sau nhất định sẽ rụt rịt làm theo. Cũng giống như dạo gần đây có mấy vụ gì mà "làm giàu không khó", lúc nói miệng thì ai cũng nghi ngờ này nọ. Vậy mà khi có người đứng lên dõng dạc, "Tôi đã làm theo, chỉ trong một năm tôi đã lấy cả vốn vẫn lời, các bạn có muốn giống như mình không?". Thì chẳng gì có cả tá người làm theo, còn kết quả thì họ không biết.
Nói chuyện một lát, Y Hạ quay trở lại công ty, Gia Tề Vũ thấy thế thì không thèm để ý đến hai người đối diện nữa, cứ lẽo đẽo theo sau Y Hạ.
Cố Duệ Thành thấy thế cũng không theo quản nữa, hiện tại anh với Tử Ngôn phải đi hẹn hò rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT