Trước khi đề nghị buổi hẹn hò này, Tử Ngôn đã biết được địa chỉ nhà của Chương Viễn, giờ chỉ cần đưa anh đến đó và cho anh một bất ngờ mà thôi. Nếu hỏi vì sao cậu biết địa chỉ nhà của anh thì không phải rất vô lý hay sao? Làm sao có thể không biết nhà của một người quanh năm suốt tháng cứ đến nhà mình được. Nếu không biết thì thật sự rất không đề phòng rồi, không phải sao?
Hai người rời khỏi công ty dưới ánh mắt cầu xin họ, mang theo "cái đuôi" bên cạnh mình dùm của Y Hạ. Nhưng Cố Duệ Thành lại đặc biệt thấy hai người họ rất hợp nhau nên cũng ngó lơ Y Hạ luôn, còn Tử Ngôn thì chỉ biết làm bộ mặt bất lực.
Lên xe, Cố Duệ Thành cứ tưởng điểm đến là một khu vực nên thơ nào đó, hoặc là khu vui chơi chẳng hạn. Sau đó cả hai sẽ cùng tham gia những trò chơi giật gân trong lúc đó thì Tử Ngôn sẽ la hét rồi ôm chặt lấy anh. Đó mới chính là tương lai đúng, không phải sao?
Còn, đây lại là đâu? Tử Ngôn chỉ đường kêu anh tới chạy tới đây, trước mặt lại là một khu chung cư hiện đại. Anh nhớ không lầm thì khu này tên là Hoa Thịnh, là một nơi rất đắt đỏ trong địa phương.
"Không mướn khách sạn, mà đến hẳn một chung cư sau, chơi lớn thế.", đó là suy nghĩ của anh nhà ta. Hai người cứ đứng đó mà nhìn, không ai biết suy nghĩ của đối phương ra sao?
Đang loay hoay thì bóng dáng một người từ bên trong đi ra, Tử Ngôn thì vui vẻ, Cố Duệ Thành thì hết cả hồn, còn người kia thì đứng hình luôn.
"Hóa ra cậu ở đây!" Cố Duệ Thành bước lại gần Chương Viễn, còn hắn thì chỉ biết đứng nhìn mà thôi.
Nhưng vẻ mặt của Chương Viễn lại không có vẻ gì là ngạc nhiên mà giống như là có chuyện gì đó phải làm như kế hoạch bị đổ vỡ. Chính là vẻ mặt đang tìm lý do để lấp liếm mọi chuyện.
"Sao cậu biết mình ở đây?"
"Tử Ngôn dẫn mình tới. Đừng đánh trống lãng nữa, sao cậu bảo không ở Vĩnh Hòa, khi có thời gian rãnh mới đến thăm mình được? Không ngờ chúng ta lại ở cách xa nhau như thế, mười phút chạy xe?"
"Không phải, lúc trước nói với cậu không ở Vĩnh Hòa là chuyện thật sự. Một năm nay mới chuyển qua, cũng chưa sắp xếp xong gì cả nên chưa nói với cậu. Không ngờ vòng qua vòng lại đều là người quen."
Nghe Chương Viễn nhắc đến người quen, Cố Duệ Thành liền ngộ ra được một vài chuyện, mang theo ánh mắt dò hỏi, nói: "Vậy người kia là Tử Thanh à?"
"Ừ..." Thấy anh đi đến cùng với Tử Ngôn, dù không chắc lắm về mối quan hệ của hai người, nhưng hắn chắc anh nói như thế thì có lẽ cũng biết được hơn phân nửa câu chuyện rồi.
"Vậy...không sao chứ?"
"Không có gì, mọi chuyện đã không thể hồi lại nữa." Trong giọng nói không tránh được có chút thương cảm.
Đứng phía sau nghe hai người nói chuyện, Tử Ngôn đã khẳng định được suy nghĩ của cậu là chính xác. Chương Viễn đích thực là yêu thích Tử Thanh!
Nếu nói như thế, dựa theo lời Cố Duệ Thành kể cho cậu nghe, thì Chương Viễn đã có ý định sẽ thổ lộ với Tử Thanh khi quay lại Vĩnh Hòa. Tiếc là Tử Thanh không biết chuyện đó, cũng không đợi để biết được nữa.
Dạo gần đây khi thấy được nhiều việc Tử Ngôn thường có suy nghĩ, nếu Tử Thanh nằm trong hoàn cảnh đó thì tốt quá. Nếu anh có thể giống như Mạnh Tề, rời khỏi nơi đây, đến một nơi không phải là tốt hơn mà là mới hơn. Nếu anh biết được tình cảm của Chương Viễn, biết được có một người rất yêu thương anh và cũng mong muốn nhận được tình yêu từ anh. Nếu như cậu biết được những bí mật ẩn giấu của anh, có lẽ mọi chuyện sẽ không như thế.
Ha, giờ nói thế thì có ích gì nữa đâu, mọi chuyện đã không quay trở lại được. Cho dù cậu có than vãn, hay trách móc hoặc giả định bất cứ điều gì đi nữa. Nó điều không thể xảy ra.
Đừng nói chi việc gì, thật ra Tử Ngôn cũng không biết việc Tần Khoa phải trả giá cho những chuyện hắn làm là mong muốn thật sự của cậu. Hay thật ra đó chỉ là một việc làm an ủi, khiến cậu quên đi không trách cứ bản thân quá vô tâm nữa. Đã có hàng trăm, hàng ngàn lần Tử Ngôn nghĩ nếu cậu nhận ra một chút gì đó kỳ lạ từ Tử Thanh, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Lúc đó đáng lẽ ra phải là, cậu giới thiệu Cố Duệ Thành cho anh, sau đó Chương Viễn nói ra tình cảm của mình. Cả hai anh em cậu phải được bù đắp và sống hạnh phúc, cớ gì mọi chuyện lại thành ra như thế. Chính vì vậy, có đôi lúc cậu đổ lỗi cho đám người kia, nếu như họ không làm Tử Thanh tổn thương đến mức tuyệt vọng, mọi chuyện sẽ tốt hơn.
"Em sao vậy?" Hai người bên kia nói chuyện cả buổi mới nhận ra đã bỏ quên điều gì đó. Cố Duệ Thành đi lại thì thấy hai mắt cậu đỏ hoe, tay cũng nắm chặt đến mức móng tay đã để lại dấu trong lòng bàn tay rồi.
Nghe tiếng Cố Duệ Thành gọi, Tử Ngôn giật mình, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau, cậu mới nhận ra bản thân đã chìm vào mớ suy nghĩ đó rất lâu rồi. Nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của người trước mắt, Tử Ngôn bỗng cảm thấy bản thân so với Tử Thanh lại thêm may mắn một phần. Cảm giác tội lỗi lại một lần nữa càng xâm chiếm lấy cậu mãnh liệt hơn. Tử Ngôn bước một bước lại gần anh hơn, ôm lấy thắt lưng, vùi mặt vào lồng ngực anh khóc nức nở.
Cố Duệ Thành tuy không biết rõ lắm chuyện gì đã xảy ra với cậu, nhưng nếu Tử Ngôn cảm thấy thương tâm anh sẵn sàng ở bên cạnh. Vì anh biết cậu sẽ nói mọi chuyện với anh khi cậu cảm thấy tốt nhất, mọi lần đều như thế.
Sau một hồi nức nở, Tử Ngôn cũng cảm thấy bản thân quá kỳ lạ, ở bên ngoài lại có thể không biết xấu hổ mà khóc lóc như thế. Chương Viễn đằng kia thấy tình hình có vẻ ổn hơn, nên bước tới dẫn hai người họ lên nhà. Tuy có chút ngạc nhiên nhưng dù sao khác tới nhà không trà cũng nước, anh không thể cứ thế mà để họ ở đó.
"Em thấy tốt hơn chưa?"
"Em xin lỗi, tự nhiên lại như thế, làm anh khó xử có phải không?"
"Không có chuyện gì, em cứ khóc ra như thế anh còn thấy tốt hơn là em im lặng không nói gì, rồi sau đó..."
Tử Ngôn biết câu nói lơ lửng đó của anh là có ý gì, nhưng cho dù trong tình huống tuyệt vọng nhất, bản thân Tử Ngôn cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rời bỏ cuộc sống này. Nếu quá mệt mỏi cậu sẽ ngồi xuống nghỉ một lát, không nhất thiết phải quá ép buộc bản thân. Vì chung quy chuyện của bản thân, sẽ không ai thay ta làm cả. Tự đưa bản thân vào ngõ cụt chính là cách suy nghĩ tồi tệ nhất, đó là suy nghĩ của những thằng ngốc. Và Tử Ngôn nhận định anh của cậu, thật ra cũng không phải người thông minh lắm.
.............................
Chương Viễn dẫn bọn họ lên một căn hộ ở tầng năm. Điều ngạc nhiên ở đây chính là nó thật sự rất sạch sẽ, giống như được chỉnh chu quét dọn qua trước đó chỉ mới vài phút vậy. Nếu Chương Viễn không có dép trong nhà dành cho khách, hai người họ định sẽ đứng ở cửa nói chuyện vì sợ làm bẩn ngôi nhà.
Chương Viễn nói hai người lại sofa ngồi trước, anh sẽ mang nước ra sau. Cố Duệ Thành rất lâu không xuất hiện ở nhà của anh nên hiếu kỳ đi một vòng xung quanh. Mở cánh cửa ban công bên ngoài hiện ra khung cảnh của thành phố rộng lớn, phía bên trái còn có mấy chậu hoa trang trí. Anh bước tới chạm vào là cây đã chuyển sang màu vàng, liếc mắt nhìn đất trong chậu thì có lẽ đã mấy ngày rồi không tưới nước.
Phía bên phải chất một số dụng cụ vệ sinh, dưới đất có rất nhiều chai rượu và lon bia rỗng. Anh ngồi xuống nhìn một lượt đống ngổn ngang đó, suy nghĩ gì đó rồi bước vào trong như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngồi xuống sofa, Tử Ngôn bên cạnh đưa qua một thứ cho anh xem. Đó là một lọ thuốc, bên cạnh còn có hai ba hộp có cùng nhãn hiệu. Cậu nhận ra loại thuốc này vì từ khi hiểu chuyện cậu luôn nhìn thấy Viện trưởng uống nó, còn đối với một học bá như Cố Duệ Thành lại là đương nhiên hiểu được. Nhãn hiệu trên hộp là chỉ về một loại thuốc ngủ, nhìn số lượng này có lẽ tình trạng rất nghiêm trọng.
Thấy Chương Viễn từ bên trong đi ra, cậu nhanh chóng để lại vị trí cũ. Đặt nước uống lên bàn, ba người bắt đầu nói chuyện, thật ra chỉ là người hỏi người đáp mà thôi. Bọn họ có chung một điểm nhạy cảm, nên suốt cuộc nói chuyện đôi khi lỡ lời khiến bầu không khí trầm xuống không ít.
"Nhà cậu có khách sao? Khi nãy thấy bên ngoài ban công có không ít thứ."
Cố Duệ Thành là cố tình nói đến chuyện đó, anh muốn xem câu trả lời của Chương Viễn sẽ như thế nào? Hơn thế là anh muốn khơi một chút chuyện trong lòng, để Chương Viễn có thể thuận miệng mà nói ra một chút. Chứ nếu cứ tiếp tục như thế anh thật sự sợ, Chương Viễn sẽ làm ra chuyện không tốt nào đó.
"À, có mấy người bạn đến, là bọn họ uống đấy."
"Bạn ngày nào cũng đến sao? Tôi thấy thời gian mua ghi là đều đặn từng ngày đấy, có phải cậu..."
"Lâu ngày không gặp cậu từ Tổng giám đốc chuyển nghề sang làm thám tử hay sao? Không có chuyện gì đâu, dù sao cũng là việc buồn, uống một chút cũng không nhằm nhò gì. Uống xong...thì tiện thể cũng quên luôn rồi, không còn gì phải lo hết, người anh em ạ."
Cố Duệ Thành cũng không biết phải khuyên nhủ Chương Viễn ra sao? Nếu anh ở trong hoàn cảnh đó, sợ rằng còn làm chuyện điên rồ hơn thế nhiều. Chưa nói đến, từ trước tới nay, tính cách của Chương Viễn có phần hơi mất kiểm soát một chút.
Nghĩ đến việc Chương Viễn từng làm năm xưa, như vậy có lẽ là mức độ nhẹ nhất rồi. Nhưng thực sự anh cảm thấy ngạc nhiên, khi Chương Viễn vẫn để yên cho đám người Tần Khoa. Theo lý thì bọn nó đã phải thừa sống thiếu chết đối với những việc đã làm, nhưng lần ngày lại rất yên bình, Chương Viễn chỉ đang tự hành bản thân thôi.
Có lẽ Tử Ngôn nói đúng, đã qua bao lâu rồi, anh đã không còn hiểu Chương Viễn giống như lúc trước nữa.
Tác giả: Xin lỗi vì thời gian qua đã lặn mất mà không báo trước. Vì tình hình dịch bệnh hiện tại đang rất căng thẳng nên mình đang tập trung lo mọi việc trong nhà, hiện tại mọi thứ đã ổn nên không có vấn đề gì nữa.
Mọi người hãy ở nhà đọc truyện để giúp Việt Nam vượt qua dịch bệnh nha.
Mình nói cái này hơi không nằm trong khả năng, nhưng mà nếu bạn, gia đình bạn, người quen của bạn có niềm yêu thích và mong muốn cháy bỏng dành cho việc tập thể dục ngoài trời. Thì mình mong mọi người hãy nghĩ lại về cái lợi và hại của nó, không tập thể dục sẽ không chết, nhưng lỡ bị bệnh thì không nói được.
Covid sẽ không nhìn vào bất kỳ danh sách nào để truyền bệnh đâu, bất kỳ ai cũng sẽ nằm trong tầm mắt của nó.
Hãy vì một ngày khi lên tin tức và thấy được tiêu đề "n ngày Việt Nam không ghi nhận ca mắc mới" mà ở nhà nhé!
Chúc mọi người sức khỏe!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT