"Chương Viễn, tên nghe có vẻ đẹp vậy thôi, chứ hắn vừa đen vừa hôi lại rất bạo lực, là người không nên quen biết." Cố Duệ Thành hậm hực nói.

"Vậy có phải em nên nói anh có khẩu vị hơi mặn không. Người như vậy mà anh cũng lớn lên cùng?" Tử Ngôn tận hưởng mùi vị giấm bay tứ tung trong phòng, chọc tức anh.

"À, lúc trước không như thế. Gần đây mới bị vậy."

"Vậy sao? Vậy em nhất định phải gặp anh ta, để còn cảnh cáo cho người yêu của hắn nữa. Người kia có hoàn cảnh đáng thương như thế mà lại gặp một người bạo lực, không phải rất tội nghiệp sao?" Cậu muốn xem anh còn có thể lươn lẹo đến mức nào.

"À, riêng đối với người yêu, hắn sẽ không như thế." Nhận thấy bản thân hơi hố, anh cố gắng cứu vớt lại cách dùng từ của mình.

"Sao anh biết? Hai người cũng có một khoảng thời gian tách ra rất lâu mà. Có thể anh ta đã thay đổi rồi."

"Anh nói không sao là không sao mà. Sao em cứ quan tâm đến chuyện của hắn vậy?" Cố Duệ Thành bỗng nhưng bực bội ra mặt, tay đưa lên kéo nhẹ má cậu ra hai bên.

Tử Ngôn bị đau, đạp đạp chân vào bụng anh, nhằm đẩy người bên cạnh ra nhưng lại có vẻ không hiệu quả, miệng nhanh nhảu lấy lòng, "Tại vì thấy anh đang ghen..."

Cố Duệ Thành hiểu được mọi chuyện liền buông tay ra, nhìn thấy hai má cậu ửng đó, đau lòng vừa hôn vừa xoa lên. Thì ra cậu là thấy anh ghen nên muốn đùa anh. Từ khi hai người quen nhau đến nay, Tử Ngôn chưa từng trước mặt anh nhắc đến bất kỳ người con trai nào khác, đương nhiên là ngoại trừ Tử Thanh.

Điều đó thật sự có chút chọc giận anh, khi nghe cậu cứ liên tục hỏi về người khác.

"Hai người bao nhiêu lâu rồi chưa gặp nhau?"

"Lần trước gặp hắn là khi hắn có việc đến Vĩnh Hòa, cũng lâu rồi không gặp mặt nhau, lần cuối liên lạc là khi hắn về quê vào tuần trước. Tên đó cứ làm như mình là đặc vụ, kể cả nơi ở hiện tại cũng không chịu khai ra."

Nhắc đến chuyện đó khiến Cố Duệ Thành rất không vui. Anh với hắn đã quen biết bao nhiêu lâu, đến nổi hắn có mấy nốt ruồi anh cũng rành. Vậy mà tên kia lại còn đề phòng anh, ba lần bảy lượt không cho anh biết địa chỉ. Anh cũng không phải người tò mò, nên thành ra tình huống, "ngươi không nói ta cũng không muốn hỏi" như vậy.

"Để bù đắp cho việc anh phải ăn giấm hôm nay, ngày mai em muốn đưa anh đến một nơi."

"Hẹn hò sao?"

"Đúng! Là hẹn hò, anh không muốn sao?"

"Đương nhiên là muốn." Anh đang tưởng tượng trong đầu 1001 chuyện mà anh muốn làm vào ngày mai. Dự là đêm nay cho dù đi ngủ miệng vẫn không khép lại được.

Còn về phía Tử Ngôn, vừa nghe kể sơ sơ về người kia là cậu đã có cảm giác hơi quen thuộc rồi. Sau khi Cố Duệ Thành nói ra tên anh ta, cậu càng chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình.

Nhìn người đàn ông bên cạnh không biết suy nghĩ về chuyện gì, mà lại cười tủm tỉm như thế. Tử Ngôn hy vọng anh sẽ vui vẻ đối với chuyện ngày mai, cả hai cứ mỗi người một suy nghĩ mà ôm lấy nhau chìm vào giấc ngủ.

....................

Sáng hôm sau, Cố Duệ Thành phải đến công ty giải quyết chuyện hôm qua một chút, Tử Ngôn cũng nói là có việc phải làm nên hai người hẹn một giờ sẽ gặp tại Thịnh Tư.

Việc Tử Ngôn phải làm chính là đi tạm biệt Minh Tề, dù sao cậu ta cũng là một người bạn thân thiết của Tử Thanh, hơn hết vào phút cuối đã cung cấp bằng chứng quan trọng giúp cậu.

Minh Tề đi một cách rất vui vẻ, cậu ta hy vọng sẽ có được cuộc sống khoái hoạt ở vùng đất mới, không ai biết cậu là ai, bắt đầu lại từ đầu. Điều đó khiến Tử Ngôn nhớ đến Tử Thanh, nếu anh cũng được đến vùng đất mới có phải cũng sẽ vui vẻ hay không? Mà...có lẽ anh đã đến được "vùng đất mới" rồi nhỉ? Nếu vậy, thì anh đang rất vui vẻ, cậu chắc là như thế!

Sau đó Tử Ngôn ghé qua trường năng khiếu, tuy đã xin nghỉ phép trước đó rồi, nhưng cậu vẫn phải đến xem lịch tập luyện sau khi quay lại. Chuyện của Tử Thanh kết thúc, thì cậu cũng phải quay lại sàn đấu của mình thôi. Vì nếu cậu tiếp tục buồn bã hay thất vọng, nhất định sẽ có ai đó rất buồn.

.............

Một giờ trưa, theo như hẹn trước, Tử Ngôn đi đến Thịnh Tư. Mọi người ở đó hầu như đều biết mặt cậu, không nói hai lời chỉ thang máy lên phòng Tổng giám đốc cho cậu.

Tử Ngôn được thư ký dẫn đến phòng sau đó người kia rời đi, tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên hai tiếng, bên trong vội vàng mở ra, ai dè lại là---

"Xin chào em, đã lâu không gặp." Gia Tề Vũ từ bên trong trịnh trọng mở cửa ra, sau đó đơ người.

"Hôm qua chúng ta vừa mới gặp nhau, anh không phải quên đó chứ?"

"À, nhầm người chút thôi." Sau đó quay sang liếc nhìn người bên kia, chất vấn, "Anh nói hôm nay Y Hạ sẽ ở lại văn phòng suốt ngày mà, tôi đã ở đây đợi được hai tiếng rồi đó."

"Tôi chỉ nói hôm nay cậu ấy sẽ ở văn phòng, nhưng không nói là văn phòng ở Thịnh Tư. Cậu ấy đang báo cáo công việc ở văn phòng của...cha tôi."

"Anh...anh là đồ đểu!"

"Ha ha, cậu không nhận ra được sao? Với lại, cách theo đuổi như thế của cậu, hèn gì Y Hạ nhất quyết không muốn gặp cậu cho dù phải tan ca làm thêm việc. Hoặc là suốt ngày chôn mặt trong giấy tờ, cũng không cho bản thân mình giây phút rảnh rỗi."

"Cách theo đuổi như thế? Tôi thấy hết sức bình thường lại còn đầy bất ngờ và lãng mạn."

Cách theo đuổi đầy bất ngờ và lãng mạn của Gia Tề Vũ chính là như thế này.

Kêu người bên phòng điều tra tìm địa chỉ, số nhà, sở thích và cả những nơi Y Hạ thường tới. Sau đó lại luân phiên có những cuộc gặp mặt "tình cờ" tại những nơi đó. Thử hỏi trong một ngày 24 tiếng, mà gần phân nửa thời gian cứ gặp một tên nhìn mình chằm chằm ở mọi nơi, Y Hạ không báo cảnh sát có phải là một điều may thay hay không?

Sau đó cứ mỗi ngày trước cửa công ty luôn xuất hiện một chiếc xe cảnh sát, vừa thấy Y Hạ xuất hiện đã chạy theo muốn đưa cậu lên xe. Ai không biết chắc sẽ nghĩ cậu là tội phạm đang bị truy nã, sau lại bị cảnh sát nằm vùng bắt được.

"Đó là cách làm việc của những tên biến thái mà. Sếp Gia đây làm cảnh sát bao nhiêu lâu rồi, mà không biết việc mình làm có thể cấu thành tội phạm hay sao?" Tử Ngôn sau khi nghe Cố Duệ Thành kể cách theo đuổi của Gia Tề Vũ thì theo phản xạ cách xa anh hai mét, không chút kiêng dè gì kết luận.

"Biến thái? Tôi sao? Y Hạ nghĩ tôi là người như thế, không thể nào!"

Gia Tề Vũ sau khi chấp nhận bản thân có đôi chút như thế, thì ôm đầu gục xuống sofa bên cạnh. Cố Duệ Thành thấy hắn như thế thì cũng thương cảm đôi chút, tính ra ban đầu khi muốn theo đuổi Tử Ngôn anh cũng đã làm một vài chuyện giống như thế.

Anh lấy từ bên trong ra một thứ gì đó, sau đó đi lại gần Gia Tề Vũ bí mật đưa cho anh ta. Gia Tề Vũ sau khi nhìn rõ thứ cầm trên tay thì như được thức tỉnh, đứng bật người dậy, làm như không ai thấy tiêu đề cuốn sách "1001 cách theo đuổi crush", bỏ vào trong cặp tài liệu.

"Hôm nay tôi đến là có chuyện muốn nói với hai người." Trở mặt lại thành sếp Gia tinh anh rồi.

Hai người còn lại trong phòng thấy được biến hóa của hắn cũng cạn lời luôn, Cố Duệ Thành từ ghế Tổng giám đốc bước tới kéo Tử Ngôn đến một bên sofa ngồi xuống, ba người đối diện nha bắt đầu nói chuyện.

"Chuyện của Tần Khoa..."

Sau khi bị đưa đến Sở cảnh sát, cho dù đang ngồi trên xe hay lúc ngồi trong phòng thẩm vấn, Tần Khoa chỉ có duy nhất một cảm xúc...bình tĩnh. Không giống như lúc ở trường học, hoang mang, lo lắng, có chút sợ sệt, mà chính xác là bình tĩnh.

Cho dù người bên cảnh sát có nói gì đi nữa, hắn cũng không hề đếm xỉa đến. Cứ trơ trơ bản mặt của mình ra.

Nhưng thật ra cũng không cần lời nói nào của hắn cả, bên cảnh sát đã có đủ chứng cứ để kết thúc vụ việc này. Bên trong phòng thẩm vấn, một đoạn video đang được trình chiếu liên tục, cứ vừa kết thúc người bên ngoài sẽ mở lại lần nữa. Tần Khoa nhìn những hình ảnh đó, nhìn một cách chăm chú, không có vẻ gì là hối hận hay hổ thẹn.

Nội dung đoạn video diễn ra dưới chân cầu gần đây, một nam sinh đang đứng phía tường, dùng cặp che khuôn mặt và cố gắng tránh né những chỗ trọng yếu. Đối diện có hơn năm người, trên tay cầm những cây gậy đánh bóng chày, cứ liên tục ném banh lên sau đó đánh về phía nam sinh đang đứng cạnh bức tường. Hết người này đến người khác, hàng loạt âm thanh vang lên, "Đánh vô bụng thì mỗi đứa được một trăm ngàn.", "Mày yếu như sên, phải đánh dứt khoát lên."

Mỗi người một kiểu, chỉ có nam sinh kia là phải chật vật chống trọi với những vật thể liên tục bay đến bên người. Đám người Gia Tề Vũ khi lần đầu xem nội dung bên trong thẻ nhớ Tử Ngôn đưa, từng tiếng nghiến răng kẽo kẹt vang lên, đôi mắt ai cũng thể hiện sự tức giận cùng cực.

Sau khi nghe Tần Khoa không chịu nói gì cả, Gia Tề Vũ kêu những người bên trong đi ra ngoài sau đó liên tục bật nội dung trong video lên máy chiếu.

"Đánh chuẩn thật, hôm đó mình đã ăn được bao nhiêu tiền nhỉ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play