Lưu An bước vào một căn nhà nhỏ tận sâu trong hẻm, qua cửa sổ tôi nhìn thấy những nội thất cũ kĩ mà nếu không đến đây có lẽ cả đời tôi cũng không biết được chúng.
Gà cùng bàn cởi áo khoác gió ra treo lên mốc cẩn thận, căn nhà bé đến mức nhìn từ ngoài cửa sổ thấy được tận nhà bếp.
Lưu An đang lom khom mở tủ lạnh lấy trứng và rau, nó nhặt rau sau đó xào cùng với trứng.
Sau đó lại mở tủ ra lấy cá, tôi nghĩ món tiếp sẽ là kho vì tôi thấy lọ đen đen trông như nước màu.
Thật giỏi còn tôi chỉ biết nấu mì, đôi khi còn bị bỏng.
Lưu An vặn nhỏ bếp, sau đó bước lên gác vì bệ cửa sổ che mất nên tôi không thấy được nó gì trên đó.
Lưu An cầm một bộ đồ xuống, tắt bếp sau đó quay đầu hướng về phía cửa.
Tôi giật mình khom đầu xuống, bỏ chạy.
Chú Lâm thấy tôi chạy xuống cũng vội vàng mở cửa xe ra cho tôi vào, rồi nhanh quay đầu xe.
"Bình tĩnh, không có gì đâu chú."
Tôi an ủi chú, chú mới giảm tốc độ.
Nhìn về hướng nhà của Lưu An bị những căn nhà to cũ kĩ che mất rồi, tôi tựa mình ra sau ghế.
Không hiểu sao lại cảm thấy lòng đau lắm.
Sau hôm đó suất đồ ăn tôi mua thừa ngày một nhiều, có hôm thì gà ráng, có hôm thì thịt nướng..
Lưu An chỉ nhìn tôi, cũng không từ chối.
Học kì một cứ thế mà trôi qua nhanh như thế ấy, nhanh như tình cảm tôi dành cho An ngày một lớn dần.
Tôi đang ngồi trong lớp đợi Lưu An cùng ăn, nó bảo đi vệ sinh nhưng sau giờ vẫn chưa lên lớp.
Bị táo bón chăng?
Tôi bắt đầu lo lắng mặc chiếc bụng đói meo đang kêu lên.
"Bùi Yên MÀY XUỐNG NHÀ VỆ SINH NHANH LÊN TAO NGHE BỌN LỚP BÊN NÓI LƯU AN BỊ ĐÁNH KÌA!"
Thằng đệ cùng lớp tôi ở đâu từ ngoài cửa chạy đến hét lớn, chuyện tôi thích Lưu An chắc ngoài nó ra ai cũng biết.
Tôi như con chó dại lao mình ra ngoài, đây là lần đầu tiên tôi mất hình tượng như thế.
Lưu An mà có sao, tôi sẽ đánh chết m* chúng nó.
Tôi nhìn một đám người đứng đông nghẹt ngoài nhà vệ sinh nữ, tôi gào lên đẩy mọi người hết ra mà chạy vào.
Tôi nhìn Lưu An cả người ướt sũng, đầu tóc rối bù nằm dưới đất.
Chắc vì tiếng hét của tôi lớn quá nên mọi ánh mắt đều dồn về phía tôi, nhìn Lưu An như thế tôi như mất lí trí.
Nhìn một thằng đàn con trai trong duy nhất đám con gái đứng bắt nạt Lưu An, tóc thì cột ra sau mồm thì phì phò thuốc lá.
Tôi lao vào, đẩy con nhỏ đang nắm tóc Lưu An ra. Cầm sọt rác trống bên cạnh chồng lên đầu thằng đực duy nhất mà đánh, tôi chả nhớ mình đánh nó ra sao, đánh nó thế nào.
Mà lúc thầy giám thị đến tháo cái sọt rác trên đầu thằng đấy xuống, máu đã ướt đẫm cổ áo.
Tôi chả quan tâm ai nói gì, tôi ngồi xuống ôm Lưu An đang thẫn thờ nhìn tôi vào trong lòng ngực.
Tôi chỉ bị thương tay nên vẫn đi học bình thường, còn thằng bị tôi đánh thì nhập viện.
Tôi biết qua hôm nay mẹ tôi lại tốn không ít tiền.
Lưu An sau hôm đó chịu trách nhiệm viết bài cho tôi, nhưng nó lại mắc bệnh ít nói.
Mặc kệ tôi làm trò con bò gì cũng không chịu bố thí thêm đôi ba câu nữa.
Cuối cùng nhờ mấy thằng đệ cùng lớp tôi mới biết được, nguyên nhân mà Lưu An bị bọn nó ức hiếp là vì tôi.
Chuyện là Bùi Yên tôi biết mình cũng khá đẹp trai, nhưng không thể ngờ là vì cái nhan sắc này lại làm tổn hại đến người tôi thích.
Tuần trước tôi vừa làm lơ Mỹ Lệ đàn em khối dưới, nên em nghĩ là do Lưu An nên mới kéo anh chị em của mình cảnh cáo con gà nhỏ cùng bàn của tôi.
Thật không hiểu nổi, tuổi nhỏ không lo học yêu với đương còn đánh nhau vì trai nữa thì lớn lên ra xã hội thế nào?
Cả đời này Bùi Yên tôi cho dù mắt có bị mù đi cũng chẳng thèm để ý loại con gái đó.
Tay tôi bắt đầu cử động và cầm viết được rồi, nhưng tôi lại chả muốn viết lắm.
Nhìn những con chữ be bé trên sổ trắng của tôi, xấu chết đi được.
"Mỏi tay lắm à? Có cần tao xoa xoa cho mày không?"
Tôi nhìn Lưu An bóp bóp tay, tôi chợt nghĩ ra một ý nghĩ xấu.
"Tránh xa tao một chút"
Lưu An liếc tôi cảnh cáo, ôi sợ quá đi mất.
Thế là tôi lại kéo ghế ngồi sát con gà bé này hơn.
Nó biết nói không lại thôi nên nằm dài xuống bàn mặc tôi làm gì làm với tay nó.
Èo thích ghê, thế là được nắm tay rồi còn gì.
Xoa xoa một chút tay gì mà mịn màn ghê, xoa một lúc vẫn không thỏa mãn được lòng mình.
Tôi quyết định đưa tay lên mồm mà cắn.
"..."
Nó la toáng lên, đấm vào vai tôi một phát, tuy không đau nhưng ngã cả ghế.
Lưng tiếp xúc với mặt gạch lạnh lẽo, ôi cột sống yêu quý của tôi.
Nó thì khom đầu xuống chép bài tiếp, không thèm quan tâm đến bổn thiếu gia tôi, thật là đáng ghét quá đi mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT