"Ê mày định tặng lũ con gái cái gì?"

"Băng vệ sinh hé?"

"Haha."

Tôi nằm dài trên sân cỏ nhìn tụi nó đá bóng trên sân, mà tai thì hóng chuyện tụi kế bên nói.

20/10 tới rồi, bọn con trai trong lớp đang hú hí chim chuột với nhau xem nên tặng cái gì cho tụi con gái, có thằng đen tối còn nghĩ ra ý định tặng ba con sói luôn đấy. Đúng là một đám đồi trụy.

Nói tới nói lui cuối cùng cũng chốt gấu bông cho tiện lợi.

Tiếng chuông trường reo kết thúc tiết thể dục, cả lũ kéo nhau xuống căn tin trường ăn.

Tôi ngửi ngửi mùi trên người mình, quyết định đi thay quần áo cái đã.

Thay xong tôi mới xuống căn tin, nhìn đồng hồ còn tận ba lăm phút tôi quyết định mua hai lốc sữa và hai cái bánh đem lên lớp.

Nhà trường không cho đem lên lớp đâu, nhưng giữ vệ sinh sạch là được rồi xui lắm mới gặp giám thị, chả đứa nào trong lớp rảnh mà đi mét thầy cô cả.

Tôi thoát chốc thấy con gà cùng bàn tôi ngủ gật ở trên bàn, lúc nãy nó xin thầy nghỉ tiết vì đau bụng.

Không biết giờ hết đau chưa?

Vì là một người bạn cùng bàn tốt bụng tôi sẽ kêu nó dậy ăn, tôi lấy cây viết chọc vào má nó, èo à con gái gì mà béo thế má phúng phính thế kia bảo sao chả có người thèm yêu.

Tôi lại chọc phát nữa, nó vẫn không tỉnh dậy.

Tôi bỏ cây bút xuống, bóp nhẹ mũi nó cuối cùng nó cũng tỉnh.

Hai mí nó run run, èo sao mà dài thế chứ?

Nó nhìn chầm chầm tôi, vì đang ngắm mi nó tự dưng nó mở mắt ra.

Hoảng quá tôi đút luôn hộp sữa đang uống vào mồm nó.

Nó vẫn chưa hiểu gì nhưng vẫn uống.

Nó dơ tay lên tôi cứ nghĩ sẽ bị nó chưởng một phát bay xuyên tường, nhưng không nó chỉ xoa xoa mắt rồi nhìn tôi mè nheo.

"Mày gọi tao làm gì?"

Èo ồi giọng làm sao làm đáng yêu thế chứ, nó bị điên à.

"Sợ mày đói, tao lại mua thừa nên bảo mày dậy ăn."

Tôi trả lời lơ ngơ, rồi xé bịch bánh đưa cho nó.

Nó ngã đầu lên bàn, hộp sữa uống cạn nó thả xuống bọc rác mà tôi để.

Thấy nó dòm ngó tôi mà không nhận bịch bánh, tôi biết nó lại dở thói hư rồi.

Con gà này lười như mèo già ấy, toàn nằm lì muốn bổn thiếu gia tôi phục vụ thôi.

Xé miếng bánh to ơi là to tôi nhét vào mồm nó, nó mỉm cười nhai hết bánh.

Thề con nhỏ này không cười xinh là tôi đá nó xuống ghế rồi tội lười, mà mỗi lần nó cười tim tôi cứ đập nhanh, tay chân run lẩy bẩy chả làm được gì nên hồn cả.

"Mày thích gì? Ý tao 20/10 ấy."

Nhìn môi anh đào chúm chím của nó, ghét thật ấy tôi lại nhét một miếng bánh to đùng vào miệng nó.

"Chả cần gì, tao có phải phụ nữ đâu."

Nó chọc một hộp sữa khác uống một ngụm, sau đó để lên bàn.

Bảo tôi đừng đút nữa nó muốn nghĩ ngơi một tí.

Tại sao bổn đại gia tôi lại cảm thấy mình như người hầu của nó nhỉ?

Ngày 20/10 nhận được quà của đám con trai tụi con gái mừng hét lên, chụp ảnh một ngàn tấm.

Còn Lưu An chỉ ngồi một góc lướt Facebook lấy con gấu làm chổ tựa lưng.

Chẳng hiểu từ bao giờ tôi lại để ý nó nhiều hơn một chút, avatar Facebook nó để ảnh trắng, cũng không sống ảo nhiều lắm.

Nó ít nói mỗi cử chỉ của nó đều rất nhẹ nhàng, từ cách ăn cho đến cách nói chuyện.

Thu hút tôi mọi mặt, tôi thề là mình không nói thích nó đâu.

Hôm sau tranh thủ lúc nó ra căn tin tôi thả hộp quà nhỏ vào ngăn kéo nó ít để ý nhất, nhưng nó tinh ý vờ lờ lúc học tiết cuối nó chợt hỏi.

"Mày lại bỏ sữa vào balo tao à."

"Ờ, mua thừa tao lại chả muốn đem về."

"Mày để vào đấy tao tựa lưng vỡ thì làm sao?"

Nó lại lẩm bẩm, dạo này nó nói nhiều với tôi hẳn mặc dù toàn mấy câu kiểu như mắng trên mắng dưới tôi thôi, nhưng trong lòng cứ vui kiểu gì ấy chả hiểu.

Nó định bỏ balo vào hộc bàn, tôi nghĩ là trong đấy nhiều vi khuẩn nên nhất quyết ôm luôn.

Nó thế cũng chả thèm nói gì, thế là tôi ôm balo nó đến cuối tiết luôn.

Mặc dù bị nó đối xử như ô sin không bằng, nhưng tôi vẫn mê nó lắm.

Thích mọi thứ.

Lúc ra về tôi hỏi nó có muốn đi nhờ trên em siêu xe của tôi không thì nó chỉ nhìn tôi rồi lắc đầu.

Thấy chiếc xe buýt chạy xa xa, không hiểu sao lòng tôi ảo não kì lắm.

"Chạy theo xe buýt dùm con."

Tôi nói với chú Lâm tài xế thân thuộc đã lái xe cho nhà tôi bao năm nay, bởi vì bố tôi đào hoa lắm nên chắc kinh nghiệm đi bắt ghen của chú cao tay, nhìn cái cách chú chạy xe không nhanh không chậm đằng sau xe buýt là tôi đủ hiểu rồi.

Xe chạy dần dần đến một khu nhà cũ kĩ, chú Lâm dừng cách bến xe buýt một đoạn.

Gà cùng bàn Lâm An không hề nhận ra chúng tôi, tôi nhìn theo bóng An rồi đưa dấu like hướng về chú Lâm.

Sau đó đi lách qua đường chầm chậm theo bóng nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play