"Mọi cuộc tiếp xúc đều để lại dấu vết [...] Chỉ có người thất bại trong việc tìm ra chúng." - Edmond Locard
- --
"Ngày 2 tháng 8, tại phía Nam, tại Bát Thành, độ ẩm hiện tại 42%, lần gần nhất có mưa là 7 ngày trước. Lượng mưa giao động 200 milimét, hiếm khi vượt quá 300 milimét."
Tề Bạch đọc đều như cái máy. Đây là thông tin cô đã tra từ trung tâm khí tượng trong lúc đến. Đối chiếu với ngày tìm ra thi thể là 20 tháng 7. Mỗi vùng địa chất, khí hậu cũng sẽ có côn trùng khác biệt sinh sống. Muốn tìm hiểu về côn trùng thì còn phải hiểu về khí hậu cũng như địa lý nơi đó.
Tiểu Thái ở bên cạnh dùng di động ghi âm lại lời sếp mình, khi trở về họ sẽ dựa theo những theo những điều này viết báo cáo.
"Sếp Tề, chúng ta bắt đầu tìm ở đâu?"Tiểu Thái ở bên cạnh sếp mình lên tiếng hỏi.
"Từ vị trí thi thể được phát hiện." Tề Bạch dùng tay trái chỉ vào.
"Ve là loài có các chi nhiều gai, đặc tính thích bám vào thân cây. Nếu may mắn có thể thấy xác ve ở thân cây." Tề Bạch lên tiếng. Hoặc nếu không tìm ra xác ve lột vỏ thì cũng sẽ có gì đó. Cô tin vào định luật của Locart. Chỉ có người thất bại trong việc tìm ra chứng cứ, còn chứng cứ vốn có tồn tại.
Đội pháp y tại sao chỉ có 2 người nhỉ? Tần Quân Vi có chút thắc mắc. Nhưng cũng không tiện hỏi bởi vấn đề nhân sự ở nơi này còn vô cùng rối rắm. Hôm nay sẽ không có mưa, xem như là một điều tốt. Tối hôm qua Tần cảnh quan dành cả đêm để đọc về ve sầu, sáng thức dậy còn thấy đêm qua đã ngủ luôn trên bàn làm việc.
Tần Quân Vi cũng gôm không ít kiến thức. Ví dụ ve sầu dành phần lớn thời gian dưới lòng đất, sau đó mới chui lên rồi sinh trưởng. Ve sầu có thể đẻ tới 600 trứng, và ve sầu định kỳ còn được đặt giả thuyết đã có từ thời tiền sử. Ngày trước cứ nghĩ làm cảnh sát là cầm súng đi bắt cướp, không nghĩ còn phải nghiên cứu về côn trùng. Cũng xem như là mở rộng thêm kiến thức.
Côn trùng có thế giới vô cùng sống động. Tuy rằng nhỏ bé nhưng sự tồn tại và thích nghi của chúng rất cao. Ví dụ như gián, loài có thể sinh tồn ngay nơi ở của con người. Nghĩ tới gián Tần Quân Vi lại nhớ tới làn giẫm chết Tiểu Cường. Chắc là cô phải bồi thường cho Tề Bạch. Nhưng chẳng lẽ bắt gián đền gián thật sao?
Tần Quân Vi tự xua đi suy nghĩ, chuyện này từ từ tính sao vậy, giờ cô cần phải làm việc.
Đội pháp y đến đây để tìm hiểu về côn trùng và tìm xác ve, họ muốn so sánh với loài tìm thấy ở thi thể đầu tiên. Tần Quân Vi xem như được mở rộng hiểu biết. Cô chưa bao giờ đi bắt côn trùng cả. Hồi nhỏ cùng lắm chỉ nghịch các loại bọ cánh cứng. Mà chưa nói Tần Quân Vi còn sợ... sâu lông. Cô không thích các loại thân mềm nhũng có màu sắc sặc sỡ. Chỉ nghĩ tới chạm vào là đã sởn gai óc.
Đây có thể xem là nỗi sợ thầm kín của Tần Quân Vi, cô không muốn người ta biết một cảnh sát lại sợ sâu. May mắn là từ hồi làm cảnh sát đến giờ chưa bao giờ phải đi bắt sâu. Đây cũng là lần đầu tiên được tiếp xúc với một chuyên gia về côn trùng học, với ve sầu thì cũng không có vấn đề gì. Chỉ mong lần sau đừng phải đi bắt sâu lông.
Tần Quân Vi tạm thời không thể tham tìm xác ve, cô còn phải đi xem một lượt từ hiện trường, rồi vào khuông viên trường học để hỏi chuyện.
Tần Quân Vi lịch sự lên tiếng: "Tề pháp y, Tiểu Thái, tôi có việc đi trước."
Tiểu Thái vui vẻ trả lời: "Tần cảnh quan có việc chứ đi trước."
Còn Tề Bạch hoàn toàn phớt lờ cô.
Tần Quân Vi tự mình rẽ hướng khác xem qua hiện trường. Trong đầu cô bắt đầu xuất hiện vô số suy nghĩ khác nhau.
Tần cảnh quan lấy cuốn sổ tay, cô nhớ đến ảnh chụp từ hiện trường, dùng viết phác thảo vài nét, dựa vào khung cảnh trước mắt mà vẽ lên hình ảnh cô bé học sinh nằm nơi này. Vừa vẽ trong đầu cô hiện lên vô số tưởng tượng, từ việc hung thủ dùng hai tay ẵm thi thể Bích Vân đặt xuống nơi này, tới việc dùng lá che lắp.
Hung thủ là một người trưởng thành, không phải bạn cùng lớp với Bích Vân, bởi trên người nạn nhân không có vết trầy kéo lê. Thông thường, khi giết một người, hung thủ sẽ cố gắng thủ tiêu thi thể. Ví dụ như nắm hai tay kéo lê trên sàn, hành động này tất nhiên sẽ để lại vết ma sát trên quần áo hoặc cơ thể.
Còn với Lưu Bích, cho dù có chấn thương nhưng không có vết kéo lê. Hiện trường thứ hai, vậy hiện trường thứ nhất ở đâu?
Tần cảnh quan có vài suy nghĩ thoáng qua. Cô im lặng viết vài từ, bây giờ cần đến tìm gặp giáo viên của Bích Vân.
Tần Quân Vi cất cuốn sổ tay vào túi trong blazer.
Cuốn sổ tay của Tần Quân Vi có bài màu nâu nhạt, ruột giấy trơn, cô rất thích ghi chép. Cảm giác khi vừa viết cũng khiến não bộ ghi nhớ và tư duy vấn đề tốt hơn. Cũng bởi vì thích ghi chép nên trong người luôn có một cây viết đi kèm, mỗi khi suy nghĩ lại vô thức tạo ra thói quen xoay viết.
Từ nhỏ đến hiện tại, thứ bầu bạn duy nhất với Tần cảnh quan là những cuốn sổ ghi chép như thế. Cô cũng thích vẽ và thường dùng để phác thảo lại hiện trường.
- --
Cô giáo Thẩm Bảo Nhi vừa hết tiết dạy, vừa bước ra hành lang thì gặp một cô gái bước đến. Người này mặc blazer, sơ mi đen, thoạt trông rất nghiêm túc. Gương mặt vừa xinh đẹp lại thêm nét rắn rỏi khiến người ta vô thức bị lôi cuốn.
"Chị hẳn là giáo viên Thẩm Bảo Nhi?" cô gái kia tiến lại gần hỏi, giọng lịch sự, dứt khoát.
"Là tôi, cô là... Cảnh sát?" Thẩm Bảo nhi thầm đoán ra, bởi sau vụ Bích Vân, cảnh sát tới tìm cô không ít rồi. Mà cô gái này lại không giống phụ huynh, dáng vẻ nghiêm túc này giống cảnh sát hơn.
"Tôi là Tần Quân Vi, cảnh sát thuộc đội trọng án. Có thể hỏi cô Thẩm vài câu chứ?" Tần Quân Vi nói. Thẩm Bảo Nhi có chút thiện cảm với người này, thái độ nghiêm túc lại lịch sự. Không giống mấy gã cảnh sát lần trước, giống như ra lệnh.
"Tần cảnh quan đi theo tôi, chúng ta vào phòng riêng trò chuyện." Thẩm Bảo Nhi nói.
Đứng ở hành lang với cảnh sát không nên lắm. Thẩm Bảo Nhi cũng không muốn gây chú ý.
Tần Quân Vi gật đầu, đi theo giáo viên họ thẩm dẫn đường.
Chỉ vài phút hai người đã tới một căn phòng riêng, nơi đây là phòng nghỉ ngơi của các giáo viên. Hiện không có ai dùng.
"Tần cảnh quan mời ngồi." Thẩm Bảo Nhi nói.
Tần Quân Vi gật đầu cảm ơn.
"Xin phép cô Thẩm, tôi sẽ ghi âm lại cuộc trò chuyện." Tần Quân Vi nói, cô lấy một chiếc máy ghi âm nhỏ ra đặt lên bàn.
"Không sao, vài lần gặp cảnh sát tôi đã quen rồi." Thẩm Bảo Nhi nói, thực ra cô không có ác cảm với cảnh sát. Bản thân cô cũng mong học trò của mình có thể yên nghĩ. Việc sớm tìm ra hung thủ chính là sự an ủi lớn nhất.
"Cô Thẩm là giáo viên chủ nhiệm của lớp Bích Vân phải không?" Tần Quân Vi hỏi,
Thẩm Bảo Nhi gật đầu: "Đúng thế. Năm nay tôi được phân công chủ nhiệm một lớp 7. Bích Vân là học trò trong lớp này."
Thẩm Bảo Nhi nói, trong đầu cô bắt đầu xuất hiện hình ảnh cô bé Bích Vân. Mọi thứ như mới hôm qua vậy, chỗ ngồi của Bích Vân đến giờ vẫn bỏ trống. Mỗi lần đến lớp giảng dạy, chỉ cần thấy chỗ trống đó là tim Thẩm Bảo Nhi thắt nghẹn.
Tần Quân Vi, người cảnh sát trước mặt lấy sổ ghi chép ra. Sẵn sàng ghi lại. Ánh mắt Tần cảnh quan tập trung nhìn về cô.
"Cô Thẩm đánh giá Bích Vân thế nào? Về tình cách, sơ thích chẳng hạn?"
Tần cảnh quan hỏi. Thẩm Bảo Nhi không cần nghĩ nhiều, trả lời ngay:
"Là đứa bé rất vui vẻ, hiếu động, học lực trung bình. Môn em ấy thích nhất là âm nhạc."
Thẩm Bảo Nhi nói, cảnh sát cũng đã hỏi câu này rồi nên cô không mấy lạ.
"Cảm ơn cô Thẩm, còn phụ huynh của em ấy thì sao?" Tần Quân Vi hỏi. Ánh mắt nhìn trực diện Thẩm Bảo Nhi.
"Về họ thì thú thật tôi không rõ, mấy lần họp phụ huynh họ không nói gì cả. Dường như không thích giao tiếp lắm. Trong nhóm trò chuyện giữa phụ huynh và nhà trường thì cũng không bao giờ trò chuyện."
Thẩm Bảo Nhi nói. Cô nhớ đến vài chi tiết liền tự tiếp lời:
"À, lần em Bích Vân qua đời, tôi có đến nhà hỏi thăm nhưng họ cũng không tiếp. Các phụ huynh khác có hỏi thăm thì họ cũng chỉ đơn giản là cảm ơn."
Thẩm Bảo Nhi kể ra vẫn còn thấy lạ, nhưng có thể vì họ có cách riêng đối mặt với tổn thương mà thôi.
Người cảnh sát đối diện cô khẽ gật đầu tiếp nhận thông tin. Cô ấy viết gì đó vào sổ tay rồi lại hỏi.
"Bạn bè cùng lớp của Bích Vân thì sao?"
Tần cảnh quan này có giọng nói vừa nhã nhặn vừa lịch sự. Nên cho dù là cảnh sát đang lấy lời khai nhân chứng cũng khiến người nghe có chút an tâm.
"Tụi nhóc rất thích Bích Vân, đôi lúc tôi còn thấy em ấy như trung tâm mọi cuộc trò chuyện vậy."
Thẩm Bảo Nhi nói, cô có chút đau lòng. Cô bé hoạt bát như thế giờ lại không còn.
Ánh mắt của nữ cảnh sát có vẫn ôn hòa tiếp nhận thông tin. Thi thoảng lại cau mày như đang suy nghĩ gì đó.
"Có điều gì ở Bích Vân mà cô Thẩm thấy bất ổn không?" Tần cảnh quan đặt câu hỏi.
Thẩm Bảo Nhi im lặng giây lát.
"Tôi nghĩ là không, em ấy luôn là đứa trẻ vui vẻ."
Thẩm Bảo Nhi lục lại ký ức của mình. Khóe mắt cay cay, nghĩ tới học trò của mình bị giết khiến giáo viên như cô thật sự đau lòng.
Tần Quân Vi lịch sự, lấy khăn giấy đưa cho đối phương.
Thẩm Bảo Nhi cảm ơn rồi nhận lấy. Đợi khi cảm xúc của Thẩm Bảo Nhi ổn định hơn, Tần cảnh quan hỏi tiếp một câu:
"Cô Thẩm, cô có gặp qua người đàn ông này chưa?" Tần Quân Vi đưa di động có ảnh một người cho Thẩm Bảo Nhi.
- --
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT