*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Hàng ngàn năm trước đây, có một người lần đầu tiên tìm được cách tạo ra lửa. Người đó có lẽ đã bị thiêu sống bằng chính ngọn lửa mà anh ta dạy những người anh em của mình cách thắp lên. Anh ta bị coi là một kẻ xấu vì đã có quan hệ với ma quỷ, thứ mà loài người luôn khiếp sợ. Nhưng từ đó trở đi, loài người có lửa để giữ ấm, để nấu nướng, để thắp sáng trong hang động. Anh ta đã để lại cho họ một món quà mà họ từng không hiểu và anh ta đã xua bóng tối ra khỏi trái đất
này." – Suối nguồn, Ayn Rand.- ---
Thời gian đã trôi qua không lấy lại được. Mỗi người trong đời chỉ có một lần tuổi trẻ. Nhiệt huyết cũng sẽ vơi dần theo thời gian mà thôi.
Khi còn ngồi trên ghế nhà trường, phần lớn chúng ta chọn "nghề" là vì đam mê, lúc đó người lớn không dạy chúng ta một thực tế rằng đam mê và làm ra tiền là hai thứ khác nhau.
Minh Thành mới vào nghề, nhưng có vẻ anh bị đặt sai chỗ. Nhiệt huyết của anh bị rơi vào tay một người đội trưởng cẩu thả. Không thể tự chủ, cũng không dám tự chủ, anh tự biến mình thành một con sứa mặc dòng nước cuốn đi.
Khi còn nhỏ, người lớn hay nói về tự giữ mình, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nhưng những lời đó thật xáo rỗng khi ta chẳng còn tiền trong túi để sống qua ngày. Minh Thành sợ mất việc, anh sợ lần nữa rơi vào sự nghèo túng. Chỉ những ai từng rơi vào cảnh nghèo khổ mới thấy rằng thất nghiệp mới là thứ đáng sợ hơn thất tình.
Nhưng mỗi ngày một trôi qua, anh nhận ra trong lòng mình có gì đó không ổn, cảm giác đó mỗi ngày một lớn rồi cho đến ngày đội trưởng cũ bị sa thải. Cho đến hôm Tần Quân Vi đến, Minh Thành mới nhận ra cảm giác không ổn kia chính là việc anh đã quên rằng mình từng muốn trở thành người như thế nào.
Một cảnh sát giương cao công lý, thay nạn nhân đòi lại công bằng. Thậm chí hy sinh bản thân đê bảo vệ người dân.
Đó là những gì Minh Thành mơ ước khi anh còn bé. Có thể với người lớn thì ước mơ như thế thật viễn vông, thật trẻ con. Mà chính Minh Thành càng lớn lên cũng càng quên ước mơ thuở bé của mình. Anh trở thành phiên bản anh chán ghét nhất... Một cảnh sát sợ hãi mọi thứ.
Trong đội cảnh sát lúc trước, Lập Tân là người được đội trưởng cũ yêu thích nhất. Vĩ Kỳ là người nhận lệnh miễn cưỡng. Còn Minh Thành là lính mới, cũng trở thành người đi mua cà phê cho đội trưởng, chân sai vặt cho hắn ta.
Nhưng giá như hắn chỉ xấu tính như thế anh cũng có thể chịu đựng cho qua ngày. Mỗi ngày mua cho hắn một cốc cà phê, hay nghe hắn chửi bới đôi ba câu cũng được. Suy cho cùng làm gì có một người cấp trên hoàn hảo, đúng không? Nhưng mãi về sau này, Minh Thành biết đó chỉ là những lời tự động viên, những giả dược anh tự tim vào bản thân để có thể sống...
Thực ra, bản chất của cảnh sát không tồn tại ở đội trưởng cũ. Hắn chính là ung nhọt cần được loại trừ. Chính sự im lặng của những người như anh càng khiến có thêm nhiều nạn nhân.
Hoá ra có những việc, mà im lặng đồng nghĩa đã là gián tiếp giết người.
Sự xuất hiện của Tần Quân Vi đã thay đổi cục diện của đội trọng án. Cô ấy như một cái cây thẳng đứng, giương mình mà sống. Chỉ mới hai ngày nhưng cô ấy đã làm hết phần việc mà bọn họ làm trong ba tháng.
Đáng lẽ, họ nên xấu hổ, họ nên tự soi chiếu lại chính bản thân nhưng hoá ra khi rơi vào tự ti người ta sẽ trách móc người khác. Khi đỗ lỗi là cách khiến cái tôi nhỏ bé được vỗ về.
Tự chịu trách nhiệm và chấp nhận sự yếu kém của bạn khó tới vậy ư?
Minh Thành không muốn giống như họ, anh không muốn trở thành một kẻ xấu... đôi khi trong cuộc sống quá nhiều sự biến động ta quên rằng mình cũng đã bị biến đổi. Sự đáng sợ của thay đổi là nó diễn ra chậm rãi, như liều thuốc độc nhưng không giết tức thì con người mà chậm rãi khiến họ mất định hướng, mất dần niềm vui đơn sơ ban đầu.
Rồi đùng một ngày, ta nhận ra bản thân đã bị đánh mất nhưng chẳng thể biết là bị mất khi nào?
Lúc gặp Tần Quân Vi, hình ảnh cô ngụp lặn trong bãi rác đã khiến anh nhận ra. Mình từng muốn được như cô, muốn xông pha, thậm chí làm việc đến kiệt sức vì nạn nhân. Hoá ra, ngọn lửa trong anh đã bị lấy mất từ lâu. Nhưng có thể trách ai? Tần Quân Vi trải qua nhiều vấn đề có kém gì anh? Cô vẫn hiên ngang sống đó thôi?
Mọi vấn đề, suy cho cùng do lòng mình không vững.
Minh Thành đứng trước khách sạn Dương Bình theo địa chỉ Tần Quân Vi gửi cho anh. Hít một hơi dài, có chút chần chừ đặt chân vào, cố trấn tĩnh cảm xúc trong lòng. Đã bước đến đây rồi cũng không thể quay đầu. Suy cho cùng, tự lừa dối bản thân là đau lòng nhất, tự đánh mất mình lại là bi ai.
Minh Thành tiến vào trong, bước chân mạnh dạn hơn. Quầy tiếp tân ở trước mặt, nữ nhân viên vui vẻ mỉm cười. Minh Thành đi vào trọng tâm, anh tìm khách thuê phòng tên Tần Quân Vi. Nữ nhân viên vẫn duy trì nụ cười, vị khách họ Tần kia đã dặn dò đưa người nam tìm đến lúc 9 giờ ở căn phòng kế bên cô ấy ở.
"Là tầng 13, 02 ạ." Nữ nhân viên chuyên nghiệp nói.
Minh Thành gật đầu cảm ơn, thông thường khách sạn ít khi xây phòng 13, nhưng nơi này xem ra ngoại lệ chăng?
Minh Thành cũng không nghĩ nhiều anh bước vào thang máy, chờ đợi đến nơi. Trong lòng vẫn không giấu nổi cơn hồi hợp dâng lên từng đợt. Tay vô thức xoay vào nhau, thôi thì phải tiến lên thôi.
Thang máy "tinh" một tiếng rồi mở ra, dựa theo bảng chỉ dẫn Minh Thành rẽ bên trái tìm đến phòng 02. Nơi này thật yên tĩnh, có chút khiến Minh Thành không thoả mái.
Gõ cửa hai tiếng. Minh Thành lại xoa tay vào nhau, cổ họng bỗng có chút khan. Anh có cảm giác như mình đang lén lút làm chuyện gì đó xấu xa.
Tầm 15 giây thì cửa mở.
Là Tần Quân Vi, vẫn là tác phong chỉn chu đến mức nghiêm túc như mọi khi như thể cô ấy chẳng bao giờ buông lỏng bản thân mình vậy.
"Mời vào." Tần Quân Vi chủ động lên tiếng trước, cô đứng nép sang bên cửa. Minh Thành gật đầu chào rồi bước vào.
"Cậu ngồi đi." Tần Quân Vi chỉ tay vào ghế sofa.
"Cảm ơn sếp." Minh Thành nói, anh nhìn thấy trên bàn là chiếc máy tính xách tay đang mở, kèm rất nhiều giấy tờ được in ra thành chồng nhỏ. Anh nhận ra đó là tài liệu vụ án mạng.
Minh Thành đợi Tần Quân Vi ngồi vào ghế, hai người đối diện nhau. Ánh mắt của Tần Quân Vi cô động, nhưng mãnh liệt, lại tràn đầy một dạng cương nghị hoàn toàn phù hợp với tác phong mọi khi của cô.
"Sếp Tần, tôi có chuyện muốn nói." Minh Thành nói, dù đã kiềm chế nhưng giọng vẫn có chút rung.
Tần Quân Vi nhìn anh, không phán xét, không tạo ra áp lực. Cô đẩy chai nước suối mới về phía anh.
"Nếu cậu khát cứ uống nhé." Tần Quân Vi nói.
Cảm giác ở cô ấy thật sự nhẹ nhàng, không hề có sự ép buộc hay cố gắng thúc giục nào.
"Cậu cũng đã vất vả rồi." Tần Quân Vi nói, lời này khiến Minh Thành có chút khó hiểu.
Tần Quân Vi tự mình tiếp lời: "Tôi có xem qua hồ sơ của mọi người do sếp Lâm gửi đến, cậu là người có điểm tốt nghiệp ở trường cảnh sát rất cao. Chỉ chuyện đó đã là sự nổ lực rồi."
Tần Quân Vi nhẹ nhàng nói, ánh mắt cô nhìn vào Minh Thành.
"Đội trưởng cũ, ông ta đã bị đuổi đi nhưng chính ông ta cũng đã lấy đi nhiệt huyết của vài người. Thật tệ khi người làm chuyện xấu lại rất giỏi gieo mầm sự lây lan vào người khác." Tần Quân Vi nói, cô thả một hơi dài cảm thán. Thực ra, không phải ngẫu nhiên Lâm sở trưởng chạy loạn sang nơi khác tìm người về ngồi vào chiếc ghế này, bởi chính Lâm sở trưởng cũng chẳng tin vào những người ở nơi này nữa.
Tìm đến Tần Quân Vi vì cô không gia thế, không có ai chống lưng, đến một nơi lạ lại càng khó kết bè. Cô là nhân tố mới mà Lâm sở trưởng cần. Nếu cô không bị sa ngã, không bị họ đánh gục thì biết đâu lại chính là người thắp lên được ngọn lửa cho sở cảnh sát Bát Thành.
Tần Quân Vi lúc đầu không mấy chú tâm tới điều này, bởi cô không phải dạng cảnh sát đi làm vì mưu tính chính trị. Nhưng bây giờ nghĩ lại, Lâm sở trưởng đã tính toán rồi. Cũng không thể trách ông ta. Suy cho cùng đó chỉ là mong muốn thanh tẩy dòng nước bẩn.
"Trong chúng ta đều từng có ngọn lửa, con đường của chúng ta đi đôi khi vì mất đi ngọn lửa đó mà lệch hướng. Nhưng chẳng phải chỉ cần thắp lại là được sao?" Tần Quân Vi nói. Cô nhìn người trước mặt với sự chân thành, sự tôn trọng. Anh ta là một cảnh sát, anh ta có khi cũng là chính cô lúc mới vào nghề, không một sự nương tựa, là con cừu lạc lối trong chính đồng cỏ mà đáng lý chính đồng cỏ đó phải nuôi dưỡng con cừu.
Minh Thành nghe những lời Tần Quân Vi nói, ánh mắt vô thức đỏ lên, chưa từng có ai nói với anh điều đó, chưa từng có ai nhìn anh với ánh mắt thừa nhận. Có những lúc ta đã cố gắng đến sức cùng lực kiệt rồi. Nhưng sẽ chẳng ai công nhận sự cố gắng, họ luôn đòi hỏi sự nổ lực. Rồi cứ thế đến khi bản thân bị vắt kiệt sức. Cái gọi là nhiệt huyết sẽ dần tan biết đi, ngọn lửa mà ta muốn thắp lên lại tàn đi như tro.
"Sếp à. Tôi muốn tố cáo Lập Tân." Minh Thành cứng rắn nói, giọng của anh vỡ đi nhưng là bởi cảm xúc mãnh liệt đang dâng lên trong lòng.
Lần nữa anh muốn thấy lại bản thân mình ngày nào khi còn ngồi ở trường học cảnh sát.
Ayn Rand nói: Đừng để ngọn lửa của bạn tắt lịm, từng ánh từng ánh lửa không thể thay thế, trong đầm lầy vô vọng của những điều tương tự, không-hẳn, chưa-đâu, hoàn-toàn-không. Đừng để vị anh hùng trong linh hồn bạn tiêu tan, trong sự thất vọng cô đơn về cuộc đời mà bạn xứng đáng có, nhưng chưa bao giờ có thể đạt được. Hãy quan sát con đường và bản chất cuộc đấu tranh của mình. Bạn có thể giành được thế giới mà mình khao khát. Nó tồn tại, nó là thật, nó khả thi, nó là của bạn.
Tần Quân Vi chính là một khúc gỗ, có thể thắp lên ngọn đuốc, rồi dùng chính bản thân mình thấp tiếp ngọn đuốc cho người xung quanh.
- ----
Author's note: Tèn ten, giới thiệu với mọi người art của Tề Bạch. Link art ở bio wattpad mình, mọi người có nhu cầu tải về vào đó nhé. Mãi ui. Artist vẽ Tề Bạch đẹp quá, càng vẽ càng lên tay hẳn.
Note 2: Tính ra thì dù mình chọn chủ đề là cảnh sát nhưng thực ra truyện lại không thiên về hành động. Mà đi sâu vào tâm lý mỗi nhân vật hơn, đây là lối viết duy nhất của mình, thực ra điều này có thể tốt nhưng đổi lại sẽ kém người đọc. Thế nên thật sự mình rất vui khi các bạn ủng hộ truyện. Chúc các bạn một ngày vui vẻ.