*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Người ta nói gậy gộc có thể gãy xương, còn lời nói thì không bao giờ hại được bạn, nhưng điều đó không đúng. Lời nói có thể làm tổn thương. Họ làm tổn thương tôi. Những điều đã nói với tôi mà tôi vẫn chưa quên." - Demi Lovato
---Ngày xưa, Đường Bá Hổ vì thấy ba lần Điểm Thu Hương cười mà ngã vào lưới tình. Còn với Tần cảnh quan, Tề Bạch gặp cô ta 3 lần thì hết 3 lần toàn kiếm chuyện với cô. Nếu Đường Bá Hổ là Tam tiếu định tình. Thì Tần Quân Vi và Tề Bạch là Tam ngộ đoạn tình.
- ---
Tiểu Thái trong lòng không yên. Giống đứa bé vừa làm chuyện xấu xong sẽ phân vân giữa thú tội hay tiếp tục che giấu.
Mà nhớ lại khi nãy, sếp của anh thì dường như có chút đắc thắng.
Hai người này làm sao vậy?
"Đặc tính của Brood X là đẻ trứng trong đất, sau đó ấu trùng sinh trưởng và chui lên để bám vào thân cây. Như vậy có nghĩa, môi trường của ve đòi hỏi là nơi có nhiều cây, độ ẩm đất thích hợp."
Tề Bạch giải thích. Vẫn là tư thế ngồi tựa đầu vào tay.
"Đêm qua tôi có tìm hiểu về loài này. Dường như không phải nơi nào cũng có." Tần Quân Vi nói, mà tài liệu hôm qua cô đọc tác giả chính là Tề Bạch. Chỉ khi đọc tới tên tác giả Tần Quân Vi mới thoáng giật mình.
Tề Bạch gật đầu, cô nghiêm túc nói tiếp:
"Mỗi loài tồn tại đồng hồ sinh học riêng cho chúng, ve sầu cũng thế." Tề Bạch nói. Cô thao tác trên màn hình laptop mở một số hình ảnh. "Tuy nhiên cần phải nói về địa chất học đã thay đổi trong 17 năm qua nữa."
Tề Bạch cả đêm qua đã xem qua bản đồ địa chất suốt nhiều năm, cuối cùng khoanh vùng được 5 điểm.
"Tôi sẽ đến những nơi này xem qua một lần." Tần Quân Vi nói, ánh mắt tràn ngập suy nghĩ. Nhưng đến khu rừng lớn như vậy, lại tận 5 nơi.
Lúc này Tần Quân Vi mới chú ý, 5 điểm kia có một nơi chính là hiện trường thứ 2.
Xem ra nên đến đó xem qua.
"Đội của tôi cũng sẽ đến. Có gì chúng tôi sẽ gửi qua đội trọng án." Tề Bạch nói.
Tiểu Thái ở bên nhìn hai người trao đổi về công việc, tựa như chưa từng có cãi nhau xảy ra vậy. Cảm giác thật kỳ lạ... mùi thuốc súng tan nhanh vậy sao? Hay đây là thái độ chuyên nghiệp mà người ta vẫn hay nói đến?
"Cảm ơn Tề pháp y, phiền như thường lệ gửi một bản báo cáo cho chúng tôi." Tần Quân Vi nói.
"Được." Tề Bạch đáp gọn.
Tần cảnh quan sau đó rời đi... Như không có chuyện gì. Căn phòng lại chỉ còn hai người họ, Tiểu Thái vội vàng quay qua sếp mình, lên tiếng: "Sếp, xin lỗi chị." Tiểu Thái áy náy lên tiếng.
Tề Bạch vẫn tập trung làm việc, chỉ nhẹ nhàng trả lời: "Nếu cậu xin lỗi tôi vì chuyện hiểu lầm khi nãy thì không cần, do cô ta tự cho bản thân thông minh. Còn nếu cậu xin lỗi vì thái độ làm việc thì tôi chấp nhận, tôi không có quyền cấm cậu đi hóng thị phi nhưng trong giờ làm việc thì tập trung vào."
Tề Bạch tuy giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lời nói sắc bén khiến Tiểu Thái chỉ biết cúi gầm mặt. Anh biết sai rồi...
"Vâng ạ, tôi sẽ tự kiểm điểm bản thân." Tiểu Thái nghiêm túc nói. Tiểu Thái năm nay mới chỉ 23 tuổi, còn quá trẻ nên khó tránh sẽ thích hóng hớt thị phi. Tề Bạch tuy rằng khó tính nhưng không tới nỗi độc đoán cấm cản. Kể cả tu viện, cửa chùa còn có thị phi từ các tăng lữ thì huống chi là sở cảnh sát, những nhóm trò chuyện riêng tư, chia bè chia phái là chuyện tất yếu. Huống chi Tần Quân Vi là người mới. Đội Pháp y cơ bản ít người, ít thị phi. Mà khi đến đây Tề Bạch đã yêu cầu phải có trợ lý quen thuộc đến. Nói đúng ra, Tề Bạch đã tự dọn đường từ đầu khi tiếp nhận nơi này.
Nhưng đội trọng án sẽ phức tạp hơn, nơi đầy rẫy những kẻ thích dựa vào quan hệ thăng tiến. Giờ lại còn núp sau các tài khoản để bạo lực mạng người khác.
Trên đời chỉ kẻ yếu mới thích đi thành bầy như vậy, vừa để thoả mãn cái tôi, vừa để tự an ủi rằng cấp trên của họ cũng không ra gì. Sự thất bại của bản thân cần được an ủi bằng việc hạ thấp người khác.
Tiểu Thái được mời vào nhóm trò chuyện đó mới 10 phút thôi, Tề Bạch vừa kiểm tra di động thì thấy bản thân cũng được mời vào. Cô không cần suy nghĩ, chạm vào nút từ chối lời mời.
Tề Bạch không lạ gì với những điều như thế, chỉ là lần này đã vượt quá giới hạn của nói xấu sau lưng, có kẻ còn đang cố lan truyền hạ nhục Tần Quân Vi. Tề Bạch cho dù không thích khúc gỗ đó nhưng không có nghĩa sẽ thích việc đi nói xấu như thế.
Tề Bạch không tự mình chửi Tần Quân Vi thì thôi, lại có kẻ dành trước ư?
Nhớ lúc trước, Lâm sở trưởng nói nơi này đang loạn. Nhưng xem ra, còn loạn hơn cô tưởng tượng.
- ---
Tần Quân Vi sau khi phân công mọi người làm việc thì tự mình đi đến hiện trường thứ hai, khu rừng phía sau trường học. Đây cũng là điểm được Tề Bạch đánh dấu có khả nghi.
Tần Quân Vi mở cuốn sổ tay của mình, bên trong vẫn còn dày đặc ghi chú về nạn nhân này, không phải hiện trường thứ nhất, đa chấn thương, bị chặt mất một tay,...
Tần Quân Vi chú ý đến chi tiết hồ máu thứ phát, thông thường hồ máu thứ phát xuất hiện nếu trong 6 tiếng đầu có dịch chuyển thi thể.
Vậy hiện trường thứ nhất là ở đâu? gần đây có trường học, vậy liệu có liên can gì không?
Tần Quân Vi dùng di động kiểm tra bản đồ địa hình. Khuông viên trường học rất lớn, rất dễ có kẻ hỡ lách qua camera. Bảo vệ ở trường học chỉ có vài người. Tần Quân Vi theo thói quen xoay viết trên ngón tay, đều là học sinh, đều mất tích sau đó tìm thấy thi thể.
Rừng...
Nếu so với thi thể của Lưu Bình thì nạn nhân Bách Vân có phần được xử lý sơ xài hơn chăng? đem thi thể vào bãi rác là muốn không ai phát hiện, bãi rác sẽ đẩy nhanh quá tình phân huỷ. Khác với hiện trường của Bích Vân, khi mà hung thủ bỏ xác trong rừng. Tần Quân Vi day day trán, cô đi dạo một vòng quanh hiện trường, vẫn thói quen dùng di động chụp lại hình ảnh rồi ghi vài thứ vào sổ tay. Nhưng nơi này cũng tương đối rộng, một mình quan xác e rằng rất dễ để lạc mất nghi điểm.
Tần Quân Vi trong lòng có chút không vui, nghiệp vụ xử lý hiện trường của thành phố Bát Long quá tệ. Thay vì giành thời gian tán gẫu, nói xấu cấp trên thì nên quan tâm đến các vụ án mạng kia kìa.
Lúc này bỗng có tiếng xe chạy xuất hiện, lại là chiếc EQS màu đen, không cần nói cũng biết người trên xe là ai.
Nam tài xế và Tiểu Thái bước xuống trước, tài xế mở cửa xe hàng ghế sau, Tề Bạch bước xuống nhưng lần này cô phải cầm một cây gậy để chống đỡ. Chân có vẻ đau hơn trước chăng?
Tiểu Thái cầm vali đựng đồ vật của pháp y. Anh bước tới thật nhanh phía Tần Quân Vi. Vội vàng lên tiếng.
"Tần cảnh quan, gặp được cô ở đây tốt quá. Tôi có chuyện muốn nói..." Tiểu Thái ngập ngừng. Tần Quân Vi im lặng chờ đợi.
"Thật ra tin nhắn nhóm đó là tài khoản của tôi, do laptop đang hỏng nên tôi mượn laptop của Tề pháp y..." Tiểu Thái nói, gương mặt khó xử.
Hít một hơi tự tiếp lời.
"Tề pháp y không tham gia vào thị phi đâu." Tiểu Thái tặc lưỡi, có chút khó xử, anh tự tiếp lời: "không phải chị ấy là cấp trên nên tôi bênh vực... Xin lỗi Tần đội trưởng, giờ nghĩ lại... Tôi đáng lý không nên đồng ý vào nhóm trò chuyện đó."
Tiểu Thái nghiêm túc nhận lỗi.
Tần Quân Vi im lặng, đôi mắt đen cô đọng đang nghĩ rất nhiều.
"Chuyện cũng không có gì, đừng để tâm." Tần Quân Vi lên tiếng.
Mà lúc này Tề Bạch chậm rãi từ phía sau đi đến, hoàn toàn không có cảm xúc gì. Giống như việc đang diễn ra chẳng liên quan tới cô. Tần Quân Vi quan sát hôm nay Tề Bạch bước đi chậm hơn, còn chống đỡ vào cây gậy. Mấy hôm trước đã thấy cô ấy mệt mỏi, xem ra cơ thể đang không chịu nổi. Nhưng cô gái này, dù cơ thể có ra sao thì gương mặt vẫn không có gì thay đổi. Một dạng tự cường đến đáng sợ.
"Tề pháp y!" Tần cảnh quan gọi.
Cô bước đến trước mặt Tề Bạch. Ánh mắt giao nhau, Tần Quân Vi nghiêm túc nói: "Tôi xin lỗi."
"Ừ." Tề Bạch đáp.
Tần Quân Vi: "..."
Tiểu Thái trong lòng ngạc nhiên. Sếp của anh thật sự khó đoán, nhưng dáng vẻ lãnh đạm, chỉ "ừ" một tiếng rồi lại chậm rãi bước qua sếp Tần thật là ngầu quá đi mà. Trong lòng lại thêm vài phần ngưỡng mộ.
Tần Quân Vi phút chốc không biết phải nói gì, bởi vì Tề Bạch không hề bày tỏ một thái độ nào. "Ừ" có nghĩa là gì? là đồng ý bỏ qua hay chỉ đơn giản là có nghe thấy?
Nhưng với cách bước đi dứt khoát như vậy thì mười phần là không phải tha lỗi cho Tần cảnh quan rồi. Cũng đúng, lúc đó Tần Quân Vi không hề cho Tề Bạch giải thích mà đã tự mình nhận định. Giờ ngẫm lại cô như một kẻ xấu xa vậy. Tần Quân Vi trong lòng không yên, như thể chính cô vừa đi bắt nạt người khác vậy.
Còn Tề Bạch vẫn là gương mặt vừa thông minh vừa khó ưa. Trong lòng đang nghĩ đến chuyện sáng ra đã làm cháy trứng ốp la, vừa đi làm thì bị Tần Quân Vi làm loạn. Tề Bạch tự hỏi bản thân năm nay phạm vào Thái tuế, Tam tai hay không? Tề Bạch lạnh nhạt bước đi, thật ra "ừ" là bởi vì sẽ khiến Tần Quân Vi phải suy nghĩ, khiến cô ta vắt óc ra mà tự giải đáp. Không cho một đáp án rõ ràng là cách trừng phạt thích đáng nhất.
Bây giờ mặc kệ cô ta, tập trung vào công việc.
Tề Bạch bước đi chậm rãi vào hiện trường. Đây là lần đầu cô đến đây, cô muốn kiểm ra xem có tìm được ve sữa nào không. Là loại ve sầu định kỳ, brood.
Mà Tiểu Thái lúc này vội vàng đi lại phía của Tề Bạch, đội pháp y hai người bắt đầu làm việc.
"Nơi này là nơi tìm ra thi thể." Tiểu Thái nói, họ đang ở nơi được cái vải băng keo vàng phong toả, ảnh chụp hiện trường thì thi thể nằm ở đây, chìm trong lá cây.
Tề Bạch đeo găng tay chậm rãi tiến vào hiện trường.
"Hai người đi tìm ve à?" Tần Quân Vi hỏi, cô cũng tiến vào dãi băng keo vàng. Tiểu Thái vội gật đầu: "Đúng rồi sếp Tần, sếp tôi cho rằng nơi này có thể là hiện trường đầu tiên của vụ án thứ nhất." Tiểu Thái vui vẻ nói.
- --