Chu Phạm chỉ chăm chú vào việc tìm khuyên tai thỏ nên không chú ý tới phòng tập thể dục có người đi vào.

Cô khom lưng, hai mắt đảo qua mặt đất, tìm kiếm một lần nữa nhưng vẫn không có kết quả. Cô quay lại đi tìm trên đường thêm một lần nữa.

Cô đang chuẩn bị xoay người, phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp.

"Cô đang tìm cái gì vậy?"

Mi tâm Chu Phạm không khống chế được nhảy dựng lên.

Ánh nắng mặt trời tháng 9 xuyên qua cửa sổ bên rộng lớn của phòng tập thể dục, lan can cửa sổ rỉ sét có mảnh vụn rỉ sét rơi xuống.

Cửa bỗng nhiên truyền đến một trận gió mang theo hương hoa hồng ngay trong trận gió này. Chu Phạm xoay người đi cùng Lương Thù Tuyển tầm mắt giao nhau.

Cô chần chừ một hồi ôm một chút hy vọng không thực tế rằng cô mong anh sẽ nhìn thấy khuyên tai thỏ của cô. Cô mở miệng: "Đang tìm khuyên tai. ”

Lương Thù Tuyển trở về từ sân vận động tìm tài liệu khi không lại đi vào đây.

Nghe vậy, anh yết hầu trượt lên xuống, lười biếng nhấc mí mắt lên, nói: "Rất quan trọng?"

Chu Phạm không biết vì sao anh lại hỏi như vậy nhưng vẫn trả lời anh: "Rất quan trọng. ”

Lương Thù Tuyển không nói gì biểu tình thản nhiên đảo mắt nhìn qua cô một cái liền trực tiếp đi lên sân khấu.

Chu Phạm nhìn bóng lưng anh rời đi bỗng nhiên cô cảm thấy mình có chút khó hiểu. Cô không có việc gì cùng một người không quen biết ở đây nói những thứ này làm cái gì.

Hơn nữa người này nhìn qua cũng không giống như sẽ giúp cô tìm khuyên tai nói không chừng anh còn cảm thấy khuyên tai thỏ rất ấu trĩ.

Nghĩ đến đây, Chu Phạm liền đi về phía cửa phòng tập thể dục.

Đợi đến khi cô đi tới cửa, bỗng nhiên lại nghe thấy một giọng nói lười biếng, âm cuối tựa hồ còn hơi hơi tăng lên một chút.

"Đi đâu vậy?"

Chu Phạm dừng bước xoay người về hướng anh: "Đi tìm khuyên tai. ”

Điều này không phải là rất rõ ràng rồi sao?

Anh đi về phía cô, Chu Phạm mới phát hiện mắt anh là mắt một mí, dáng người cao to, mái tóc ngắn, cả người lộ ra một khí thế khó tả.

"Chờ chút." Lương Thù Tuyển phun ra hai chữ.

Chu Phạm: "? ”

Chờ gì nữa.

Chờ cho đến khi bông tai thỏ của cô tự có chân mà chạy trở lại bên cô sao!

Lương Thù Tuyển tác phong làm việc luôn luôn nhanh nhẹn đến cực điểm.

Anh từ khi sinh ra đã là trung tâm của mọi sự chú ý, vô luận ở đâu thì đều có hào quang bao phủ. Nhưng khi tầm mắt anh và Chu Phạm giao nhau, Lương Thù Tuyển liền kiên nhẫn nói một câu tuy rằng ở trong mắt Chu Phạm anh là đang kéo dài thời gian.

"Chờ khuyên tai thỏ của cô."

Chu Phạm không hiểu ý tứ của anh, cô mím môi nói: "Vì sao ở đây chờ khuyên tai thỏ của tôi? ”

Lương Thù Tuyển tựa hồ đã mất kiên nhẫn với cô, anh liền cúi đầu nhìn điện thoại di động không nói lời nào.

Lương Thù Tuyển ngước mắt nhìn cô, lắc lắc điện thoại di động trong tay trước mắt cô.

"Có người nhặt được."

Chu Phạm nghe được những lời này của anh thì rất vui vẻ nhìn về phía màn hình di động của anh.

Trên màn hình là cuộc trò chuyện nhóm của một nhóm người ở Đại học Tây Kinh. Mấy phút trước, Lương Thù Tuyển đã đăng dòng trạng thái của anh vào nhóm.

LSZ: Ai đó có thấy khuyên tai thỏ không?

Rất nhanh liền có người ở phía dưới trả lời hơn nữa số người trả lời rất nhiều. May mắn thay, vài phút sau liền có người trả lời rằng nhìn thấy trên mặt đất căng tin để Lương Thù Tuyển địa chỉ, đợi lát nữa có thể đưa tới.

Chu Phạm rất chân thành hướng Lương Thù Tuyển nói một tiếng cảm ơn nhưng sau khi nói xong lại đột nhiên phát hiện mình cũng không nhớ rõ tên anh.

Cô nhìn anh muốn hỏi tên anh nhưng mặt mày người này nhìn qua tính tình coi bộ cũng không tốt cho lắm, bộ dáng không dễ tiếp xúc Chu Phạm liền không nói gì nữa.

Không khí trầm mặc không tiếng động, trong phòng tập thể dục lớn như thật chỉ còn lại hai bóng dáng chói mắt.

Chu Phạm có chút nhàm chán liền lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi để giết thời gian.

Nhưng có Lương Thù Tuyển đứng ở đây căn bản làm cho người ta không cách nào không để ý đến anh. Nhưng anh lại không nói lời nào chỉ cúi đầu chơi điện thoại di động.

Chu Phạm vô tình liếc mắt nhìn anh một cái, bỗng nhiên lại nói ra một câu: "Thật sự cám ơn anh a. ”

Lương Thù Tuyển không chút để ý nhìn về phía cô: "Không cần. ”

Chu Phạm nói: "Bông tai này đặc biệt quan trọng đối với tôi, tôi nghĩ rằng tôi sẽ không thể tìm thấy nó nữa." ”

"Đặc biệt quan trọng?" Lương Thù Tuyển giống như cố ý nặn ra bốn chữ này nói xong anh cất điện thoại di động vào trong túi, đánh giá Chu Phạm từ trên xuống dưới. Thân hình của anh cao gần một mét tám bảy khi nhìn Chu Phạm ánh mắt của anh hướng xuống làm cho cô có cảm giác mình thật nhỏ bé.

Chu Phạm cảm giác ánh mắt của anh giống như có thể nhìn thấu cô, nhưng có lẽ chỉ là bởi vì anh cao hơn cô nên cô mới sinh ra ảo giác.

Cô trả lời, "Vâng, nó đặc biệt quan trọng." ”

Không gian bỗng nhiên yên tĩnh trong chốc lát, Lương Thù Tuyển giật giật khóe miệng: "Bạn trai tặng? ”

Chu Phạm lập tức phủ nhận: "Không phải. Cô dừng lại, nói thêm, "Một người lạ gửi nó. ”

Khoảng cách giữa người xa lạ và bạn trai quá xa, Lương Thù Tuyển ngang nhiên, trở thành người trước.

Anh thản nhiên ừ một tiếng, liền cất bước đi ra ngoài.

Chu Phạm nhìn bóng lưng anh, một loại cảm xúc không thể nói nên lời bao phủ cô.

Cô phỏng đoán là do trưa nay ăn một bữa ăn rất khó ăn.

  -

Năm 2014 là năm thứ hai điện thoại di động bước vào kỷ nguyên 4G, khi Chu Phạm chơi trò chơi nootropic, sử dụng mạng 4G.

Suốt quá trình chơi trò chơi không bị gián đoạn, Chu Phạm cảm thán sử dụng mạng 4G chính là lựa chọn sáng suốt so với mạng 3G.

Cô chơi khoảng mười phút. Thì cùng lúc đó, Lương Thù Tuyển trở về sân vận động, Chu Phạm vừa thắng được một trăm lẻ năm kim tệ, cô vui vẻ đổi tiền vàng thành kỹ năng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lương Thù Tuyển đang đi về phía cô.

Chân anh vốn dài nên chỉ cần vài bước liền đi tới trước mặt cô.

Màn hình điện thoại di động của Chu Phạm vẫn dừng lại ở "Chúc mừng ngài, người dùng Thỏ Tiểu Phạm Hercules thân mến, tiền vàng của ngài đã được đổi thành kỹ năng, chú ý tra thu nha! ”

Tên người dùng này có chút trung nhị, Chu Phạm lập tức dập tắt màn hình, sau đó biểu tình ôn hòa nhìn về phía Lương Thù Tuyển.

Cô không tô son môi, nhưng màu môi lại có vẻ đậm.

Đôi mắt Lương Thù Tuyển đen kịt, lòng bàn tay đang cầm một cái khuyên tai thỏ. Tay anh to còn chiếc khuyên tai thỏ thì lại quá nhỏ so với lòng bàn tay của anh nên anh cứ lắc qua lắc lại trong lòng bàn tay anh.

Chu Phạm nhìn thấy khuyên tai thỏ mà cô đang tìm kiếm thì đôi mắt cô sáng rực lên, mọi ưu phiền dường như đều tan biến đi.

Cô nhanh chóng vươn lòng bàn tay trắng nõn ra đôi mắt lấp lánh nhìn Lương Thù Tuyển, nhẹ nhàng nói: "Vất vả cho anh rồi. ”

Nhưng Lương Thù Tuyển lại đưa tay bỏ khuyên tai thỏ vào túi, bộ dạng không định trả lại cho cô.

Ánh mắt Chu Phạm hơi dừng lại.

Lương Thù Tuyển nhìn cô: "Tôi nói trả lại cô à? ”

Giống như cảm thấy có chút khó tin, biểu tình Chu Phạm dừng lại một chút, thanh âm của cô chậm lại, theo lý mà tranh cãi với anh: "Đây là khuyên tai của tôi. ”

Lương Thù Tuyển thanh âm thản nhiên: "Viết tên cô lên đây rồi sao? ”

Hai người nhìn nhau, Chu Phạm cúi đầu nhìn khuyên tai thỏ trong lòng bàn tay anh, nói: "Hay là anh hỏi nó một chút? ”

Lương Thù Tuyển chậm rãi giật khóe miệng không nhẹ không nặng đem khuyên tai giơ lên giữa không trung, sau đó vững vàng đặt vào lòng bàn tay cô, nói: “Cất đi.”

Chu Phạm nhìn thấy khuyên tai thỏ lắc lư trước mắt cô. Ở giữa không trung, cùng với ánh nắng mặt trời vụn vặt chiếc khuyên tai quá đẹp.

Cho dù là mấy ngày nay đeo nó lên lỗ tai cô hình như cũng không phát hiện ra nó xinh đẹp đến vậy chỉ có ở giờ phút này chiếc khuyên tai bị anh lắc qua lắc lại thì cô mới phát hiện nó kỳ thật rất đẹp.

Khi chiếc khuyên tai được đặt trong lòng bàn tay cô, Chu Phạm lập tức cầm lấy nó.

Những thứ bị mất khi mà tìm lại được thì luôn dễ dàng trở thành bảo vật. Có vài thứ dù sao cũng phải ném một lần thì mới biết trân quý. Con người luôn như vậy, Chu Phạm cũng không ngoại lệ.

  -

Chu Phạm gọi điện thoại cho Lý Thanh Minh, nói khuyên tai của cô bị người khác nhặt được. Lý Thanh Minh biết được tin liền trở về kí túc xá ngủ trước.

Chu Phạm bỏ khuyên tai thỏ vào trong túi lúc đi đến dưới lầu của phòng ngủ, cô sờ sờ vành tai phát hiện có chút nóng.

Lúc trở lại phòng ngủ, Lý Thanh Minh đang nằm trên giường ngủ, Từ Vụ cùng Trịnh Yên Yên còn đang xem tạp nghệ, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười.

Chu Phạm liền nằm sấp trên bàn híp lại một hồi.

Hai giờ chiều, Chu Phạm được Lý Thanh Minh gọi lên cùng đi dẫn quân đi huấn luyện. Từ Vụ cùng Trịnh Yên Yên đã đi, Chu Phạm đi rửa mặt, đầu thoáng tỉnh táo lại.

Khóa huấn luyện quân sự của Đại học Tây Kinh sẽ mất một tháng.

Trên đường dẫn quân huấn luyện, Lý Thanh Minh luôn phàn nàn về việc hiệu trưởng Đại học Tây Kinh có quan tâm đến việc sinh viên phải chịu đựng hay không?

Chu Phạm cầm ô cười Lý Thanh Minh, nói cô có thể bắt hiệu trưởng.

Khi rẽ qua khúc cua lên dốc, Lý Thanh Minh nhìn thấy Từ Vụ cùng một nam sinh cử chỉ thân mật đi cùng một chỗ, mà Trịnh Yên Yên thì không ở bên cạnh cô ấy.

Lý Thanh Minh và Từ Vụ chào hỏi, Từ Vụ giới thiệu với Lý Thanh Minh và Chu Phạm, nam sinh này tên là Trình Tử Kim là bạn trai của cô.

Nhưng nam sinh tên Trình Tử Kim nhìn Từ Vụ ánh mắt dò xét.

Từ Vụ không để ý đến ánh mắt của anh, nói sau khi quân huấn kết thúc, bạn trai cô muốn mời người chung phòng của cô ấy cùng ăn cơm.

Lý Thanh Minh cười cười: "Các người có thể nói đến việc kết thúc huấn luyện quân sự không? ”

Chu Phạm dùng khuỷu tay nhẹ nhàng ra hiệu cho Lý Thanh Minh, tùy ý nói chuyện với Từ Vụ vài câu liền mang theo Lý Thanh Minh đi dẫn quân huấn phục.

Sau khi nhận được quân phục huấn luyện, Lý Thanh Minh nói: "Tớ vừa rồi có nói sai gì không? ”

Chu Phạm cầm quân phục ướm lên thân mình ngắm nghía một hồi lâu cảm thấy việc này cũng không tính là gì liền nói: "Không có gì, cậu đừng nghĩ nhiều như vậy. ”

Lý Thanh Minh che miệng, nói: "Trước kia tớ đã từng đắc tội với người khác vì nói lỡ lời. ”

"Dùng keo 502 keo dán miệng cậu lại, " Chu Phạm đùa giỡn, "Sau này chú ý một chút là được rồi, không có chuyện gì lớn. ”

"Ừm. " Lý Thanh Minh vẫn che miệng, "Sau nàytows phải ít nói một chút mới được. ”

Chu Phạm bị cô chọc cười, thắt lưng quân phục huấn luyện cởi ra, thắt lưng màu sắc thoạt nhìn có chút kém chất lượng. Cô nhìn chằm chằm một hồi lâu đang nghĩ có nên đi đến cửa hàng mua một cái tốt hay không bỗng nhiên phía trước liền truyền đến thanh âm ôn nhu.

"Có thể trao đổi phương thức liên lạc một chút không?"

Chu Phạm gấp thắt lưng lại nhìn về phía chủ nhân của thanh âm ôn nhu kia. Nam sinh diện mạo ưu việt sạch sẽ có đôi mắt hoa đào. Dưới ánh mặt trời lóe ra chút ánh sáng vụn, thân hình cao lớn thoạt nhìn lịch sự quý ông.

Chu Phạm cười cười, cong môi lễ phép lắc đầu cự tuyệt: "Thật ngại quá. ”

Nam sinh nhìn cô, thấy cô từ chối liền cất điện thoại di động cũng không tức giận chỉ cười cười.

Lý Thanh Minh rất muốn nói chuyện nhưng lại sợ nói sai nên vẫn che miệng.

Nam sinh kia chuẩn bị rời đi nhìn thấy Lý Thanh Minh hắn cảm thấy hành vi vẫn che miệng của cô có chút quái dị liền nhịn không được mà hỏi: "Làm sao vậy? cô thấy tôi liền muốn nôn mửa? ”

Lý Thanh Minh buông tay xuống, lắc đầu: "Không. ”

Chu Phạm cười đến bả vai khẽ run, Lý Thanh Minh như muốn mất hết mặt mũi. Cô không cho phép Chu Phạm cười, cô vươn tay che miệng Chu Phạm. Chu Phạm né tránh, hai người rất nhanh đánh nhau nam sinh dừng lại nhìn một hồi lâu thẳng đến khi bạn bè cửa hắn đến tìm hắn, hắn mới cười rồi lắc đầu rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play