Chu Phạm đẩy vali, theo dòng người đông đúc đi ra ngoài.

Toàn bộ thành phố Tây Kinh đều bị một trận mưa lớn bao phủ, những hạt mưa nặng trĩu cứ thế rơi xuống mặt đất.

Dịch vụ xe hợp đồng trực tuyến năm 2014 không phát triển như bây giờ, khi đó Chu Phạm vừa ra khỏi ga tàu cao tốc, liền nhìn thấy biểu ngữ lôi kéo "Đại học Tây Kinh" hoan nghênh tân sinh viên.

Cô nhìn lướt qua, cô thầm nghĩ đây chính là các vị học trưởng, học tỷ được phân bổ nhiệm vụ chào đón những tân sinh viên như cô.

Chu Phạm mở ô, đi về phía biểu ngữ.

Rất nhanh, đồng thời cũng có mấy nam nữ đi về phía cô.

Chu Phạm cong môi, quả nhiên, mấy vị này chính là đàn anh, đàn chị phụ trách đến ga tàu cao tốc đón tân sinh viên.

Các học trưởng, học tỷ cực kỳ nhiệt tình, sốt sắng cầm lấy vali của Chu Phạm, có một nam sinh thậm chí còn muốn tháo túi xách của Chu Phạm xuống.

Chu Phạm xua tay: "Học trưởng, không cần! ”

Nam sinh với vẻ ngoài gầy gò, thoạt nhìn ôn hòa nhưng tính cách lại vô cùng vặn vẹo, một bên tiếp tục tháo cặp sách của cô, một bên cười cười: "Học trưởng giúp em lấy cặp sách là tốt rồi. ”

Chu Phạm cứng rắn lặp lại: "Không cần. ”

Nam sinh tay phải cầm lấy đai cặp, vẫn cố gắng tháo cặp sách của cô, ngón tay như cố ý vô tình lướt qua làn da sứ trắng của cô, mấy vị đàn anh học tỷ khác đã đẩy vali đi về phía trước.

Chu Phạm diện mạo xinh đẹp, tính cách lại ôn hòa dễ ở chung, nhưng cũng không phải một mực nhường nhịn, cô khẽ nhíu mày, gằng ra hai chữ: "Không cần. ”

Vừa dứt lời, một bóng người cao lớn lập tức bao phủ thân hình nhỏ bé của cô.

Chu Phạm giương mắt, nhìn thấy nam sinh trước đó mà cô từng gặp ở ga tàu cao tốc.

Ánh mắt anh nhàn nhạt, lãnh đạm ngạo mạn, chỉ là đi ngang qua nơi này, cũng không có ý dừng lại gì nhưng nam sinh ý đồ cởi cặp sách của cô buông tay ra gọi một tiếng anh cái gì đó.

Nam sinh ga tàu cao tốc liền liếc mắt nhìn nam sinh cặp sách không nói gì liền tiếp tục rời đi với một bộ dáng không liên quan gì đến anh.

Chu Phạm chậm lại một giây, liền che ô đi về phía biểu ngữ. Đi đến biểu ngữ, cô quay đầu lại nhìn lướt qua hai người, mím môi. Vừa rồi lúc nam sinh ga tàu cao tốc kia đi tới cô cho rằng anh tới giúp cô, không nghĩ tới chỉ là đi ngang qua mà thôi hình như cô đã suy nghĩ nhiều rồi.

Nhưng cũng may nam sinh kia nhìn thấy nam sinh ga tàu cao tốc liền buông tay ra, cũng coi như thuận tiện giúp cô thoát thân.

Cơn mưa vẫn tiếp tục đến tận buổi tối. Không khí ẩm ướt, bức bối. Cả không gian cứ như một bức màn khiến cô khó chịu.

Cô lại mím môi, rất nhanh liền không nhớ rõ chuyện này.

  -

Chu Phạm ngồi lên xe buýt do trường sắp xếp, chín giờ tối, đến Đại học Tây Kinh.

Khi xuống xe, cô che ô, kéo vali đi đến ký túc xá, quyết định ngày mai sẽ báo cáo lại.

Bốn người trong ký túc xá đều là chuyên ngành biên đạo phát thanh và truyền hình.

Ngày hôm sau lúc đưa tin, là Chu Phạm và Lý Thanh Minh cùng đi.

Lý Thanh Minh là người thành phố Tây Kinh, diện mạo đáng yêu, là người hoạt bát hào phóng. Buổi sáng Chu Phạm ở phòng vệ sinh rửa mặt, nghe được trong phòng ngủ truyền đến tiếng bước chân, cô ngừng đánh răng nhìn ra ngoài, tầm mắt va chạm với ánh mắt cười của Lý Thanh Minh.

"Phạm Phạm, cậu lớn lên thật cao lãnh nha!" Lý Thanh Minh lôi kéo Chu Phạm, ngày hôm sau liền quen biết Chu Phạm, "Nhưng tính cách của cậu lại rất tốt nha. ”

Chu Phạm cười nói chuyện với Lý Thanh Minh.

Bởi vì Lý Thanh Minh là người địa phương nên trên đường trở về ký túc xá cô ấy liền cùng Chu Phạm đã liệt kê rất nhiều đồ ăn ngon và thú vị ở thành phố Tây Kinh.

Chu Phạm cong môi cười, chăm chú lắng nghe từng chi tiết một, Lý Thanh Minh lông mày cong cong, nói xong liền muốn ăn: "Phạm Phạm, nếu không tối nay chúng ta đi trung tâm thành phố ăn? ”

Chu Phạm vừa vặn cũng muốn đi dạo thành phố Tây Kinh, hai cô gái cùng nhau đi đến trung tâm thành phố.

Thành phố phồn hoa, náo nhiệt bị bóng đêm bao phủ, trận mưa lớn tối hôm qua đã càn quét hết những cây xanh nơi đây nhìn qua so với trước kia còn sáng hơn.

Cảnh đêm thành phố Tây Kinh đẹp đến mức kinh người, trong tay Chu Phạm và Lý Thanh Minh là cây kem vị vải thiều đi dạo trên đường Vãn Lam, mùa hè gió khô nóng, nhưng cô mơ hồ cũng phất đi một tia rạo rực.

Lý Thanh Minh dẫn Chu Phạm đến nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố Tây Kinh.

Trang trí cửa hàng vượt xa thẩm mỹ năm 2014, phong cách trang trí tổng thể tinh tế, hương vị và thái độ phục vụ là tất cả đều khiến cô rất hài lòng.

Quả không hổ danh là nhà hàng nổi tiếng nhất Tây Kinh, nhà hàng này tên là "Hi Chân" không chỉ nổi tiếng ở thành phố Tây Kinh mà còn nổi tiếng khắp cả nước.

Mà lúc ấy Chu Phạm chỉ cảm thấy bữa cơm này ăn rất thoải mái, người qua đường phố đi bộ ngoài cửa sổ nhộn nhịp.

Sau khi ăn xong, cô đi về phía quầy lễ tân, nhờ nhân viên phục vụ lấy cho cô hai chai soda lâu đời của Sơn Hải quan năm đó.

Nhân viên phục vụ mỉm cười đưa cho cô đồ uống màu cam, trong cửa hàng đi vào một nhóm người, nhân viên phục vụ mỉm cười, tăng âm lượng nói "Chào mừng quý khách đến với nhà hàng của chúng tôi."

Rồi nhóm người kia cười hì hì đi vào, tiếng nói tiếng cười nối liền không dứt, nhưng giọng nói lại trong suốt sạch sẽ.

Khi Chu Phạm xoay người, vừa vặn cùng nhóm người kia lướt qua.

Trong vài giây lướt qua này, cô thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám người kia.

Nhưng mấy giây trôi qua cực nhanh, Chu Phạm không dừng lại mà đi về phía Lý Thanh Minh.

Đại học Tây Kinh là trường vô địch trong vòng chung kết toàn cầu của cuộc thi thiết kế chương trình quốc tế năm 2014.

Ba thành viên tham gia cuộc thi là Lương Thù Tuyển khi đó là năm nhất đại học và cùng với hai vị học trưởng khác.

Ánh đèn chiếu sáng nội thất như ban ngày, Lương Thù Tuyển lười biếng bước về phía phòng.

Anh đứng ở vị trí trung tâm của nhóm người này, mí mắt lười nhác nhấc lên, vừa kén chọn vừa chói mắt.

Lần họp mặt này là do Trình Tử Kim sắp xếp, nói cái gì chúc mừng Lương Thù Tuyển vì quốc gia giành vinh quang. Nhưng những người sáng suốt ở đây đều biết, Trình thiếu gia đây chỉ là tùy tiện nhặt một lý do để đến đây chơi một hồi.

Lương Thù Tuyển cũng theo anh ta đi, khi đó một nhóm người đi vào phòng ăn, những người khác miệng nói đùa, tất cả đều lấy bạn gái mới của Trình Tử Kim ra để làm đề tài trò chuyện phiếm.

Lương Thù Tuyển nghe bọn họ nói, toàn bộ quá trình không đáp một câu, biểu tình trên mặt vẫn lạnh nhạt như trước, chỉ là ngẫu nhiên rõ ràng phun ra mấy chữ, những người còn lại coi lời nói của anh như gió thổi, tiếp tục đùa giỡn Trình Tử Kim.

Trình Tử Kim hôm nay bị bọn họ trêu ghẹo nhiều, liền muốn tìm một số đề tài khác, vừa vặn lúc vào phòng ăn nhìn thấy một cô gái xinh đẹp bắt mắt.

Anh liếc Chu Phạm vài lần, ở trong đám người nhỏ giọng nói đùa: "Cô gái kia thế nào? ”

Lương Thù Tuyển ở bất cứ đâu cũng không chú ý đến bất kì nữ sinh nào, bởi vì hầu như tất cả mọi người đều không lọt vào mắt anh. Cho nên ngay từ đầu anh cũng không nhìn về phía Chu Phạm. Bỗng có người thổn thức một tiếng “Oa, thứ xin đẹp này là cái gì đây.”. Lương Thù Tuyển mới liếc nhìn Chu Phạm một cái.

Một giây ngắn ngủi, anh thu hồi tầm mắt, biểu tình nhàn nhạt, cười một tiếng: "Nhìn giống như khuyên tai vậy.”

Trình Tử Kim rất nhanh lại đổi đề tài, vòng nói chuyện này rất nhanh chấm dứt.

  -

Trên đường bắt xe về trường, Lý Thanh Minh còn đang nói về nhóm người vừa gặp ở nhà hàng.

Biểu tình của cô có chút kích động: "Đó là Lương Thù Tuyển, tháng tư năm nay đi Nga thi đấu, đại biểu Đại học Tây Kinh giành chức vô địch! ”

Chu Phạm có chút mệt mỏi, cố gắng lấy lại tinh thần nghe Lý Thanh Minh nói chuyện, cảm thấy cái tên Lương Thù Tuyển này có chút quen tai, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn ở mức độ quen tai.

Đầu cô giống như đang quấn hàng ngàn sợi chỉ nhỏ lại, mí mắt đang sụp xuống, cô lắc đầu, muốn đem buồn ngủ lắc ra ngoài, thuận miệng phụ họa Lý Thanh Minh một câu: "Oa, vậy anh ta thật lợi hại. ”

Lý Thanh Minh sờ sờ đầu Chu Phạm: "Cậu có phải mệt không? ”

Chu Phạm gật đầu, Lý Thanh Minh bảo Chu Phạm tựa vào cô ngủ, Chu Phạm liền thật sự ngủ thiếp đi.

Mười lăm phút lái xe ngắn ngủi, Năm phút trước Lý Thanh Minh nói về công lao to lớn của Lương Thù Tuyển và cách anh ta ở đại học Tây Kinh khiến người ta chú ý như thế nào, năm phút sau nhìn ra được sự buồn ngủ của Chu Phạm, năm phút cuối cùng khiến Chu Phạm ngủ một giấc.

Bầu trời bị bóng tối bao phủ, ánh đèn neon của thành phố chợt lóe lên, Chu Phạm ngủ mơ thấy cô giành được quán quân bộ não mạnh nhất lần thứ hai, Chu Dự Gia ở dưới khán đài vỗ tay cho cô, trong mắt lóe lên nước mắt kích động: "Oa, chị, chị thật lợi hại! ”

  -

Lúc Chu Phạm và Lý Thanh Minh vào phòng ngủ, hai thành viên ký túc xá còn lại đã đến, các cô đến từ buổi chiều, hiện tại đang dọn dẹp giường.

“hi!” Lý Thanh Minh nhiệt tình chào hỏi các cô gái ở đây.

Từ Vụ và Trịnh Yên Yên là bạn tốt nhiều năm qua, rất may mắn được chia ra một phòng ngủ, hai người nhìn thấy bạn cùng phòng, lập tức cũng chào hỏi.

Bốn người rất nhanh quen biết, đêm đầu tiên nói chuyện rất vui vẻ.

  -

Lễ khai giảng của Đại học Tây Kinh được tổ chức vào sáng ngày 16 tháng 9. Tân sinh viên đen tối áp đứng trong phòng tập thể dục rộng lớn, chán nản nghe các giáo viên ở trên nói chuyện.

Các giáo viên có giọng nói lớn, và phòng tập thể dục dường như có tiếng vang.

Chu Phạm cúi đầu nói với Lý Thanh Minh rằng thịt cà tím ở căng tin rất khó ăn, lần sau sẽ không ăn nữa, bên tai liền vang lên một trận tiếng hoan hô ầm ĩ kỳ quái.

Chu Phạm ngại ầm ĩ, cũng không quan tâm trên khán đài có phải là thần tiên hay không, liền cùng Lý Thanh Minh trao đổi ánh mắt.

Dáng người hai người đều cao gầy, vốn đứng ở cuối đội ngũ, bốn phía cũng không có lão sư, liền cúi đầu nhanh chóng đi ra khỏi phòng tập thể dục.

Lúc Chu Phạm đi ra khỏi sân vận động, trong lúc hoảng hốt nhìn thấy trên thủy tinh sạch sẽ phản xạ ra một chút bóng dáng thần tiên trên đài, là một chút màu đen.

Cô thất thần một giây, cùng Lý Thanh Minh đến căng tin ăn cơm trưa.

Lý Thanh Minh đến quầy nhận thức ăn, thức ăn hôm nay trang trí cũng không tệ lắm, hai người nhất trí cho rằng so với ngày hôm qua thịt cà tím còn khó ăn hơn, đại khái có thể vinh dự nằm trong bảng xếp hạng những món khó ăn nhất của đại học Tây Kinh.

Cơm nước xong cả hai trở về ký túc xá, vừa vặn đến giờ nghỉ trưa.

Hứa Vụ và Trịnh Yên Yên đang ngồi cùng nhau xem tạp chí, vừa cười vừa ăn cơm, nhìn thấy Chu Phạm và Lý Thanh Minh trở về phòng ngủ, lập tức tạm dừng đọc tạp chí.

Khi nào các anh đi!" Tôi nói với các anh, các anh chịu thiệt thòi lớn rồi." Mông Trịnh Yên Yên rời khỏi ghế ngồi, "Lương của học viện máy tính ——"

Chu Phạm và Lý Thanh Minh cười nghe Trịnh Yên Yên nói chuyện.

Một lát sau cô bỗng giật mình, hốt hoảng kêu lên: "Khuyên tai của tớ đâu rồi?" ”

Chu Phạm bỗng nhiên lên tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện của Trịnh Yên Yên, cô sờ vành tai của mình, bước nhanh đến trước bàn soi gương, trên lỗ tai trống rỗng, mặt dây chuyền thỏ ở tai phải không thấy đâu.

"Có phải là ở trong phòng ngủ rồi không?" Lý Thanh Minh giúp Chu Phạm bắt đầu cùng nhau tìm, Trịnh Yên Yên và Hứa Vụ không nói về Lương Thù Tuyển nữa, mà cũng bắt tay vào tìm chiếc khuyên tai bị đánh rơi của Chu Phạm.

Chu Phạm lục lọi phòng ngủ, tìm qua từng góc nhỏ, cũng không thấy khuyên tai thỏ đâu.

Lý Thanh Minh lo lắng hỏi: "Có phải là thứ quan trọng không? Cô ta nhìn Chu Phạm: "Có phải người quan trọng tặng cậu không?" ”

Chu Phạm mở ngăn kéo bàn làm việc ra, đem mấy quyển sách vừa run rẩy vừa trả lời Lý Thanh Minh: "Là năm tớ lên lớp 12, có người đặt vào ngăn kéo của tớ. Tớ không biết người đó là ai, nhưng người đó đã viết cho tớ một lá thư trông khá chân thành," cô nói thêm: "Tớ đã để khuyên tai thỏ ở nhà, lần thu dọn hành lý thuận tiện mang theo.”

Lý Thanh Minh tiếp tục giúp cô tìm: "Có phải đã rơi ở ngoài đường rồi không? ”

Khả năng này rất lớn, nhưng điều này cũng có nghĩa là rất có thể không tìm được khuyên tai thỏ, nhưng Chu Phạm vẫn muốn thử một lần.

Lý Thanh Minh cùng Chu Phạm ra khỏi ký túc xá, cô tìm khuyên tai ở con đường trong căng tin, Chu Phạm tìm trên con đường ở sân vận động.

Ánh nắng chói lóa của trời thu chiếu thẳng vào gương mặt của cô, ánh nắng mặt trời xuyên qua lá long nhạc rộng lớn rồi đổ xuống mặt đất. Đường đến sân vận động có chút xa, bóng dáng Chu Phạm và bóng cây đan xen chặt chẽ với nhau.

Khi cô đi đến phòng tập thể dục, lúc đó đã là một giờ chiều.

Chu Phạm đẩy cửa phòng tập thể dục ra, lục lọi tìm tòi bên trong một lượt, tập trung vào vị trí đứng trong lớp tìm, nhưng ngay cả một chút bóng dáng cũng không thấy.

Trái tim giống như chìm xuống từng chút một.

Cô nhớ rõ năm lớp 12, trong nhà xuất hiện biến cố nghiêm trọng, Chu Dự Gia ngoài ý muốn xảy ra tai nạn giao thông, khi đó mọi người trong nhà đều rất buồn.

Chu Phạm lo lắng cho Chu Dự Gia. Trong thời gian đó trạng thái học tập vẫn không tốt lên được lên lớp cô không thể tập trung vào bài giảng ngoài giờ học thì nằm sấp trên bàn học nghỉ ngơi. Nhưng mỗi khi cô nằm xuống thì lại nằm mơ thấy đều là bộ dáng Chu Dự Gia hạ táng, lúc đánh chuông lớp, cô thường xuyên rơi nước mắt.

Trước kia cô nghĩ đến chu Dự Gia hạ táng luôn cảm thấy buồn cười cười ra tiếng. Nhưng lần này, Chu Phạm khổ sở sốt ruột đến độ rơi nước mắt.

Khi đó cô thật sự rất sợ Chu Dự Gia một ngày nào đó nằm trong bệnh viện liền chết.

Ngày đó, trong lúc nghỉ trưa nước mắt cô lạch cạch rơi xuống. Chu Phạm trầm mặc khóc, khóc một hồi khóc đến mệt mỏi liền muốn thiếp đi. Cô định lấy khăn giấy ra từ trong ngăn kéo thì sờ được một cái hộp cứng cứng.

Chu Phạm ngẩng đầu, lấy cái hộp ra, trên hộp viết mấy chữ —— Chu Phạm lớp 12 5.

Khăn giấy của Chu Phạm hình như toàn bộ đều bị nam sinh đeo kính ở bàn trước dùng hết, khăn giấy không còn, chỉ còn lại một cái bao bì trống rỗng.

Cô sửng sốt một chút, dùng ống tay áo cọ cọ nước mắt, sau đó chậm rãi mở cái hộp ra.

Trong hộp là một cặp bông tai thỏ rất dễ thương, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng nhỏ, trông tinh tế và nhỏ gọn.

Chu Phạm lấy khuyên tai thỏ ra khỏi hộp, lại nhìn thấy một phong bì màu vàng được gấp lại bên dưới.

Cô mở nó ra và nội dung trong chiếc phong bì màu vàng được mở ra hoàn toàn trước mặt cô.

Ánh nắng mặt trời triền miên xuyên qua tờ giấy.

Trên giấy viết mấy chữ mạnh mẽ, phiêu dật mà xinh đẹp, giống như là người cố ý luyện qua bút cứng mới có thể viết ra chữ.

Chu Phạm, thỏ nhỏ của anh đừng khóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play