Vào ngày 20 tháng 10, khóa đào tạo quân sự kéo dài một tháng của sinh viên năm 2014 của Đại học Tây Kinh đã kết thúc.
Sau khi kết thúc buổi lễ tổng kết huấn luyện quân sự, Chu Phạm và Lý Thanh Minh cởi quân phục, sau đó giặt sạch sẽ quân phục huấn luyện của khóa đào tạo.
Buổi tối hôm đó, khi Chu Phạm và Lý Thanh Minh trở về ký túc xá, Từ Vụ đang cầm một cây chì kẻ lông mày, Trịnh Yên Yên đang dạy cô ấy vẽ mi vẽ mày.
Từ Vụ nhìn thấy Chu Phạm, giơ tay về phía cô: "Phạm Phạm, cậu giúp tớ trang điểm lát nữa bạn trai tớ mời các cậu ra ngoài ăn cơm. ”
Chu Phạm cong môi cười cười đi tới chỗ ngồi đối diện Từ Vụ. Dựa vào ngũ quan của Từ Vụ giúp cô ấy trang điểm nhẹ nhàng thích hợp.
Trang điểm xong Từ Vụ cũng rất hài lòng. Hôm nay cô nàng mặc một chiếc váy siết eo cả người thoạt nhìn cao gầy xinh đẹp.
Chu Phạm không trang điểm nhiều, cô mặc áo thun phối với quần jean liền cùng Lý Thanh Minh đi xuống lầu.
Gần cuối thu, ban ngày nhiệt độ cũng không tăng cao lắm nhưng ban đêm lại càng lạnh thường là một trận gió thổi qua phía nam.
Lá cây bên đường sau một đêm giống như đều bị nhuộm vàng, khô héo một mảng.
Một lát sau, Từ Vụ gọi điện thoại cho Chu Phạm bảo Chu Phạm và Lý Thanh Minh ra ngoài trường bạn bè của bạn trai cô lái xe tới đón các cô.
Chu Phạm cúp điện thoại sau đó cùng Lý Thanh Minh đi về phía bên ngoài trường học. Vừa đi đến cổng trường, liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen xa xỉ dừng ở ngoài cửa cực kỳ bắt mắt.
Lý Thanh Minh nắm tay Chu Phạm, liếc mắt nhìn biển số xe vài lần, có chút kinh ngạc nói: "Chiếc xe này hình như cũng không rẻ, anh trai tớ vẫn luôn cầu xin ba tớ mua chiếc xe này, nhưng ba tớ vẫn không chịu mua. ”
Khác với Chu Phạm có một người em trai ngoan hiền còn Lý Thanh Minh có một người anh trai bại gia, ỷ vào Lý gia tài chính hùng hậu, học theo các phú nhị đại khác mở công ty làm ăn nhưng lại phải bồi thường không ít tiền. Lý gia đến nay vẫn đang bù đắp cho cái động không đáy của hắn tạo ra.
Chu Phạm không biết rõ các thương hiệu xe hơi, chỉ cảm thấy có người đến đón các cô so với đi xe thuê thuận tiện hơn rất nhiều.
Lúc lên xe, một nam sinh ngồi ở ghế lái ấn điều khiển từ xa nhìn thấy Chu Phạm và Lý Thanh Minh, cười trêu ghẹo: "Thật trùng hợp, bạn gái Trình thiếu gia là bạn cùng phòng của hai người à? ”
Nam sinh là người dẫn quân huấn phục tháng trước, hỏi phương thức liên lạc của Chu Phạm.
Chu Phạm không nhớ được anh, cong môi cười cười nói cảm ơn. Lý Thanh Minh tính cách vui vẻ cũng từ trước đến nay quen thuộc, cùng anh rất nhiệt tình tán gẫu.
Hoàng hôn xuất hiện, những đám mây ở phía chân trời giống như vảy cá trải rộng khắp bầu trời, một chút tông màu cuối cùng lắc lư, chờ xe chạy đến cầu Chìm Thủy, bầu trời mới hoàn toàn chìm vào bóng tối.
-
Chu Phạm bị Lý Thanh Minh đánh thức.
Cô không biết mình đã ngủ từ khi nào, trong lúc ngủ đại não truyền đến thanh âm của Lý Thanh Minh, cô mở mắt ra nhìn thấy miệng Lý Thanh Minh giật giật: "Xe bị hỏng, chúng ta phải đổi một chiếc xe khác. ”
Vài giây sau, hình ảnh đen trắng chậm rãi biến thành màu sắc, cảnh tượng trước mắt mới được nhuộm màu sống động.
Chu Phạm theo bản năng nhìn ra bên ngoài.
Chiếc xe dường như bị hỏng ở một nơi không có ai, không phải ở một đường phố nhộn nhịp, cũng không phải trên đường cao tốc.
Bầu trời tối tăm xung quanh không có ánh đèn hầu như không thể thấy rõ gì, chỉ có đèn pha của một chiếc xe khác được bật thắp sáng bên ngoài.
Trong khoảnh khắc này, Chu Phạm giường như nhìn thấy một người dựa vào một chiếc xe khác đèn xe chiếu lên thân hình mơ hồ của anh phác họa ra một thân ảnh cao lớn thon dài.
Nam sinh lái xe gõ cửa sổ xe, Chu Phạm mở cửa sổ. Nam sinh áy náy nói chiếc xe này thật sự bị hỏng bảo các cô đi một chiếc xe khác cậu phải chờ người của tiệm sửa chữa đến.
Chu Phạm cùng nam sinh nói mấy câu, Lý Thanh Minh mở cửa xe xuống xe trước, Chu Phạm theo đó cũng xuống xe.
Hai người nắm tay đi trong bóng đêm, một trận gió lạnh thổi tới bóng dáng cỏ dại lắc lư không ngừng phản chiếu trên con đường.
"Ở đây."
Bỗng nhiên lỗ tai Chu Phạm bắt được một giọng nói, cô theo phương hướng của âm thanh phát ra nhìn qua. Là người thân hình lưu loát cao lớn mà lúc trước cô ở trong xe đã nhìn thấy.
Hình như anh đang gọi điện thoại với ai đó, khẽ gật đầu, xương quai hàm góc cạnh sắc bén cứng rắn. Trong màn đêm u tối, càng thể hiện rõ sự sắc sảo của anh.
Chu Phạm rất nhanh nhận ra người này là Lương Thù Tuyển. Một tháng không gặp cô có chút kinh ngạc khi mình có thể nhanh như vậy nhận ra một người còn chưa biết tên.
Lý Thanh Minh hi hi ha ha cùng Chu Phạm nói chuyện phiếm: "Từ Vụ cùng Trịnh Yên Yên khẳng định đã đến rồi. Chúng ta đi sướm hơn hai người họ, ai ngờ người đến sau lại là hai chúng ta.”
"Vận khí không tốt." Chu Phạm nhìn anh, nói chuyện tối nay xe bất ngờ bị hỏng.
"Đúng vậy, hôm nay chúng ta thật sự vận khí không tốt." Lý Thanh Minh chuẩn bị lấy điện thoại di động ra xem thời gian một chút nhưng lại không thấy di động đâu, "Chết rồi, điện thoại di động của tớ còn để trên xe. ”
Cô nhanh chóng xoay người, "Phạm Phạm cậu chờ tớ một chút. " Cô đi về phía xe Chu Phạm chuẩn bị đi cùng cô. Lý Thanh Minh quay đầu lại nhìn cô một cái: "Rất gần, anh đừng đi theo. ”
Chu Phạm dừng bước nhìn Lý Thanh Minh. Đúng là chỉ có vài bước, cô liền bật đèn pin di động lên thay Lý Thanh Minh chiếu sáng con đường phía trước.
Ánh sáng đèn pin yếu ớt, mông lung. Chu Phạm vẫn định đi cùng Lý Thanh Minh, cô đang chuẩn bị dời bước chân thì nghe được một trận tiếng bước chân.
Bốn phía yên tĩnh.
"Lại đây."
Hai tiếng rõ ràng trầm thấp cắt ngang bầu không khí an tĩnh. Chu Phạm sửng sốt một giây ánh mắt giật giật.
Cô chỉ tay Lý Thanh Minh cầm điện thoại di động đi tới, nói: "Tôi đang chờ cô ấy. "Nói xong, Chu Phạm liếc mắt nhìn Lý Thanh Minh một cái, đem nguồn sáng của đèn pin đưa ra ngoài một chút. Một giây sau cô nghe được thanh âm từ tính thấp lại không chút để ý của người nọ.
"Tôi cũng đang chờ người."
Chu Phạm chậm rãi chớp chớp mắt, nhìn Lý Thanh Minh nhảy nhót đi tới.
Cô thì thầm với anh ta, "Vậy thì đi." ”
-
Lý Thanh Minh có chút mệt mỏi, háo hức ngồi ở hàng ghế sau đôi mắt hoàn toàn nhắm lại.
Chu Phạm khi ngồi ở chiếc xe kia đã chợp mắt một lầm rồi nên bây giờ cô cũng không buồn ngủ. Hai tay cô chống cằm nhìn bóng đêm rực rỡ mê ly bên ngoài cửa sổ xe. Chiếc xe đi với vận tốc rất ổn định sau một thời gian, bọn họ đã dần dần rời khỏi vùng ngoại ô nơi không có người ở đi về phía trung tâm thành phố.
Đại học Tây Kinh cách trung tâm thành phố một khoảng cách khá xa, giữa hai nơi còn cách một vùng đất hoang hiếm khi có người ở.
Chiếc xe vừa rồi chính là cái neo bị ném trên mảnh đất hoang kia.
Trong xe không có ai nói chuyện chờ đến đèn đỏ cô thấy ánh mắt của Lương Thù Tuyển ngập tràn bóng tối, xương cổ tay lộ rõ, ngón tay xương rõ ràng thoạt nhìn cứng nhắc hữu lực.
Góc nghiêng như ẩn như hiện trong bóng tối. Lúc lái xe, bàn tay to của anh cầm vô lăng, động tác kiệt ngạo lại bất tuân.
Chu Phạm nhìn thoáng qua liền dời đi.
Sau khi đến nhà hàng Trình Tử Kim chọn, Lương Thù Tuyển nghiêng đầu nhìn hai người ngồi sau, thanh âm nghe có vẻ lười biếng mang theo sự hỗn loạn trước sau như một của anh: "Đi rồi. ”
Chu Phạm nhẹ giọng đánh thức Lý Thanh Minh. Lý Thanh Minh dụi dụi mắt, hai người xuống xe.
Lương Thù Tuyển đi ở phía trước, để lại bóng lưng kiêu ngạo lạnh thấu xương.
Lý Thanh Minh sau khi tỉnh ngủ mới phát hiện cô vừa lên xe của Lương Thù Tuyển, cô ngẩn người, chuẩn bị hỏi Chu Phạm có phải cô đang mơ hay không. Nhưng vài giây sau Trịnh Yên Yên xuống lầu đón các cô, Lý Thanh Minh liền không hỏi nữa. Trịnh Yên Yên hỏi: “Sao hai cậu đến trễ vậy?”
"Trên đường xe bị hỏng." Chu Phạm nói: "Mọi người đều đến đông đủ chưa? ”
Trịnh Yên Yên đi phía trước dẫn đường trong mắt hàm chứa ý cười: "Đã đến đông đủ, chỉ thiếu mỗi hai cậu thôi đấy. "Đi tới phòng 302, Trịnh Yên Yên quay đầu lại nhìn các cô: "Đến nơi rồi.”
Trịnh Yên Yên đi ở phía trước, Chu Phạm cùng Lý Thanh Minh sau đó đi vào phòng riêng.
Trình Tử Kim hôm nay đặt một phòng riêng rất xa hoa cách bày trí cực kỳ lộng lẫy mà xinh đẹp. Ánh đèn trên đỉnh đầu như vỡ vụn các tia sáng hắt vào những nơi khác nhau ở căn phòng trông cực kì lộng lẫy, bố cục phòng được thiết kế tỉ mỉ không lưu tục.
Trong phòng có bảy tám nam sinh, mỗi người thoạt nhìn đều giống như các phú nhị đại. Các cô gái ở đây tổng cộng chỉ có năm ngoại trừ mấy người bọn họ, còn lại là bạn gái của các nam sinh trong phòng.
Chu Phạm vừa tiến vào, tuy rằng hôm nay cô ăn mặc không chút nổi bật nhưng vẫn hấp dẫn gần như tất cả mọi người.
Làn da sứ trắng nõn nà, bờ môi đẹp, ngũ quan nhỏ nhắn tinh xảo, khuôn mặt cơ hồ tìm không ra khuyết điểm.
Áo thun dài tay màu trắng rộng thùng thình buộc lên eo gầy, quần jeans bình thường cũng phác họa ra một đôi chân dài thẳng tắp xinh đẹp, cả người thoạt nhìn cực kỳ xuất chúng.
Lương Thù Tuyển nửa chừng đi vệ sinh một chuyến, vừa vặn ở phía sau Chu Phạm và Lý Thanh Minh đi vào phòng riêng.
Vừa mới đi vào phòng riêng, anh giật khóe miệng, thanh âm trầm thấp lập tức vang lên trong căn phòng yên tĩnh: "Nhìn cái gì. ”
Mọi người nhìn thấy Lương Thù Tuyển tiến vào, tầm mắt mới từ trên người Chu Phạm kéo xuống nhao nhao trêu ghẹo hắn về chuyện xe hỏng.
Hứa Vụ để lại cho Chu Phạm và Lý Thanh Minh hai chỗ ngồi bên cạnh cô, Chu Phạm cùng Lý Thanh Minh liền ngồi xuống, đồ ăn còn phải đợi một hồi mới lên.
Từ Vụ lo lắng Chu Phạm cùng Lý Thanh Minh nhàm chán quay đầu hỏi các cô: "Có muốn chơi Bi-a không các cậu? ”
Chu Phạm chơi Bi-a rất lợi hại, cô cũng đã lâu không đánh tay cũng có chút ngứa liền gật đầu nói một tiếng tốt. Lý Thanh Minh cùng Trịnh Yên Yên cũng hưởng ứng. Từ Vụ cùng Trình Tử Kim nói một tiếng bốn cô gái liền đứng dậy ra khỏi phòng riêng.
Lương Thù Tuyển vẫn ngồi ở vị trí chính giữa những người chung quanh tán gẫu anh nửa ngày anh mới đáp lại một câu. Nhìn thấy bốn cô gái đi ra khỏi phòng riêng, anh giơ cằm lên hỏi Trình Tử Kim: "Bạn gái cậu đi đâu? ”
Trịnh Tử Kim: "Chơi Bi-a? ”
Trình Tử Kim cười cười: "Tuyển ca cậu có hứng thú? ”
Lương Thù Tuyển không đáp lại anh. Anh trầm mặc trong giây lát, bỗng nhiên ý vị thâm trường nói: "Tôi đi thong thả một chút. ”
Những người khác tự nhiên đều hiểu những lời này là có ý gì, nhao nhao trêu ghẹo nói: "Trình thiếu gia năm nay đây đã là người thứ mấy? ”
Có người lập tức tiếp lời: "Chuyện của hai tháng trước phải không?" ”
"Trình thiếu gia đây là ngựa không ngừng vó a."
"Trình thiếu gia hôm nay chơi nữ nhân vẫn chỉ có một tay."
"Liền mạch mở mới a." Đây là."
Tiếng cười đứt quãng vang lên, cả phòng trêu ghẹo Trình Tử Hôm nay càng ngày càng nhiều.
Lương Thù Tuyển lười biếng giật khóe miệng thanh âm bình tĩnh trầm ổn, có chút lười biếng: "Trình Tử hôm nay cậu thong thả một chút là được. ”
Trình Tử Hôm nay nắm mi cốt, thấy trong phòng đều là một ít bằng hữu, nói thật: "Kỳ thật tôi cũng chướng mắt cô ấy căn bản không muốn cô ấy làm bạn gái của tôi. Tôi chỉ muốn chơi đùa một chút. ”
Trong phòng tĩnh lại, vài giây sau, có người tiếp lời: "Vậy anh và cô ấy nói rõ ràng không phải là được rồi sao? Nếu không thích thì đừng làm chậm trễ người ta. ”
Trình Tử Kim: "Cô ấy luôn dính lấy tôi, tôi cũng không đành lòng lắm. ”
"Trình thiếu đây xem như thương hương tiếc ngọc a."
Trình Tử Kim mở hộp thuốc lá ra theo bản năng muốn hút thuốc, vừa lấy bật lửa ra thì bị Lương Thù Tuyển cướp đi.
Trình Tử Kim giơ tay lên giữa không trung, lấy một điếu thuốc ra cắn vào miệng hướng Lương Thù Tuyển nói: "Anh muốn tự mình châm cho tôi? ”
Khóe miệng Lương Thù Tuyển nhếch lên, trở tay ném bật lửa của Trình Tử Kim lên sô pha.
Phía trên bức tường dựa vào sofa treo một bức tranh sơn dầu, màu sắc chính là màu xanh nước biếc, vẽ một cô gái che mặt, màu sắc rực rỡ phong phú, cô gái trông quyến rũ và đa tình.