Tôi có tật giật mình


Chỗ làm xét nghiệm dịch bệnh không có nhiều người lắm. Làm xét nghiệm xong, chúng tôi vòng qua bãi gửi xe, chiếc xe đạp điện bé nhỏ nghênh ngang chiếm cả một chỗ đậu cho xe hơi.

Xe lửa sẽ khởi hành vào sáng hôm sau, tôi và Cam Linh còn phải lái xe trở về thu dọn đồ đạc.


Chị ấy mới thuê chỗ trọ này không lâu, thoắt cái tự dưng nói muốn hủy hợp đồng làm chủ nhà không vui. Nhưng sau khi gọi video với Cam Linh, thấy mảnh sân bằng phẳng và trong nhà cũng sạch sẽ thì họ mới dịu xuống, đồng ý trả lại tiền đặt cọc, mà chẳng qua chỉ là ba trăm đồng bạc. Tôi muốn giúp chị ấy dọn đồ, nhưng Cam Linh lại bảo là không cần.


Cam Linh gỡ tấm hình trên tường xuống, thoăn thoắt gỡ khung ảnh và lấy hình ra, rồi gần như bỏ đi toàn bộ những thứ còn lại.

Tôi có thể được xem là khá giỏi việc đoạn tuyệt với những điều cũ, song Cam Linh lại cực kỳ dứt khoát trong chuyện này.


Tôi cầm tấm thảm than thở tiếc quá, Cam Linh bảo không cần; tôi thấy cái ly cũng rất đẹp, Cam Linh cũng bảo không cần đâu.

Cuối cùng tôi không cãi chị ấy, mà Cam Linh cũng chỉ mang đi mấy tấm hình, quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân. Tôi còn thấy được chai nước hoa hai mươi đồng kia, trên thân chai có mấy con chữ ngỡ là từ tiếng Anh theo phông chữ uốn lượn kiểu cách gì đó, nhưng cẩn thận đọc kỹ mới phát hiện ra là từ bính âm (1).

Tôi thử xịt lên cổ tay hít hà, mùi hương xộc lên hơi gay mũi. Cam Linh xách nó đi nhét vào thùng rác, lòng tôi thót lên; chị ấy cầm tay tôi, cọ cổ tay tôi vào gáy mình.


Sau đó chị ấy nghiêng mặt sang một bên, nâng cằm; tôi ngửi thấy mùi hương tự nhiên ấy thì kiềm lòng không đặng qua thùng rác nhặt nó về, mà Cam Linh cũng không ngăn tôi nữa.

Cuối cùng chỉ cần một chuyến xe của tôi là đã có thể mang đi tất cả đồ đạc của Cam Linh, thậm chí chúng còn không nặng bằng quà viếng của tôi cho Trịnh Ninh Ninh, hoặc là quà tặng bà cô bé vào ngày giỗ. Chiếc vali nho nhỏ của chị ấy nằm ở trước xe, bên trong có chứa quần áo và giấy tờ; lúc lái xe tôi dùng chân kẹp lấy nó, che chở nó đến khi bước vào nhà mình, dù có thế nào đi nữa thì tôi cũng muốn mở nó ra, lấy đồ đạc bên trong nhét vào chỗ nào đó trong nhà mình.


Nhưng cái vali này là thứ Cam Linh muốn mang theo mình khi ra ngoài, những đồ đạc thật sự quan trọng với chị ấy chỉ cần một cái vali là có thể mang đi.

Tôi chợt nhận ra nếu mình thật muốn đi nơi khác sinh sống, thì liệu tôi có cần giữ lại căn phòng ở huyện Năng nữa hay không? Tôi giữ lại nơi này làm đường lui cho mình, bán nó đi cũng không được giá tốt lắm... Nhưng tôi nghĩ đến Trịnh Thành Cương, không biết phải làm thế nào, vừa cắn răng muốn đưa ra quyết định thì Cam Linh nói: "Chị thấy tụi mình nên mang dù che nắng đi."


Quyết định kia bị nuốt vào trở lại.

Tối đến, Chu Nhị Đình đột ngột nhắn tin cho tôi, bảo rằng trên đường cô ấy nhìn thấy một người đàn ông say xỉn, trông hao hao Trịnh Thành Cương.

Tôi lập tức rón rén bò dậy, cầm điện thoại vào nhà vệ sinh.


Khương Hồi Hương: Đâu cho chị xem đi.

Chu Nhị Đình: [Hình ảnh]


Tôi mở ra săm soi, nhíu mày, đúng là có hơi giống thật, nhưng không phải là hắn. Ít nhất tạng người Trịnh Thành Cương rất cao, còn người này trông chưa đến một mét sáu, mà nhìn mắt mũi miệng cũng không giống, chỉ là áo khoác ngoài hơi lỗi thời nên cô ấy nhận nhầm người.


Khương Hồi Hương: Không phải rồi.

Chu Nhị Đình: Mà chị ngủ chưa? Chưa thì em qua nhà chị nói cái này nha?

Khương Hồi Hương: Hả?

Bây giờ là mười giờ tối, trên giường còn có Cam Linh đang nằm ngủ sớm. Chu Nhị Đình ở khu phố đối diện tôi, cô ấy đi bộ tới đây không mất quá mười phút, cho nên...

Khương Hồi Hương: Không chat WeChat được hả em?

Chu Nhị Đình: Không không không, em nói chị nghe nè, em mới phát hiện chuyện này ghê lắm đó.

Khương Hồi Hương: Chuyện gì vậy?

Chu Nhị Đình: Mấy bữa nay em vẫn luôn canh chừng xung quanh cho chị, nên là em cứ nhìn cái ảnh kia miết thôi. Chị nói Trịnh Ninh Ninh giống ba đúng không?

Khương Hồi Hương: Ừ.

Chu Nhị Đình: Em thì thấy giống mẹ hơn, nhưng mà em không diễn tả rõ được, em phải cho chị thấy tận mắt mới ổn! Chị chờ em xíu, để giờ em qua liền luôn!


Em đừng qua chứ! Chu Nhị Đình lập tức ngừng trả lời tin nhắn, tôi vò đầu trở về phòng ngủ; bạn tốt đột ngột tới chơi, tôi thật không biết phải làm sao nữa.

Mà Cam Linh vẫn chưa đi ngủ, nghiêng người kêu tôi đi lấy nước cho chị ấy.


Tôi nói: "Bạn em tự dưng muốn tới đây."

Cam Linh bảo: "Nước."


Tôi đi đổ một ly nước mang đến. Cam Linh nhìn vẻ mặt của tôi, không nói câu nào mà xốc chăn lên, đá hai chiếc dép vào gầm giường, rồi lại liếc nhìn tôi, kéo tủ quần áo ra, khom lưng chui vào.


Tôi a lên, Cam Linh đã cuộn người ngồi xuống, ôm chân, đặt ly nước trên đầu gối rồi vừa từ từ nghiêng nó đi vừa uống nước.

Chị ấy ngẩng đầu, nửa cười nửa không: "Đóng cửa lại đi."


Tôi không định nói Cam Linh trốn đi, nhưng mà tôi còn chưa kịp làm gì thì chị ấy đã tự động chui vào tủ; bây giờ thì trên đỉnh đầu chị ấy là áo khoác và áo thun của tôi, thấy tôi đứng ngây như phỗng thì giơ tay kéo mạnh cửa tủ đóng về, khép chính mình ở lại bên trong.


Tôi biết chị ấy không muốn làm tôi khó xử, nhưng giờ phút này lòng tôi lại khó xử và xấu hổ không tả nổi thành lời.

Nếu thật sự để cho bản thân tôi tự quyết định, thì chỉ sợ đúng là tôi muốn giấu biến Cam Linh đi, hệt như ông chồng về nhà tìm đủ mọi cách giấu tình nhân với vợ của mình. Nhưng tôi còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì Cam Linh đã đoán được ý nghĩ của tôi qua nét mặt và nhanh chóng tìm cái chỗ dở khóc dở cười kia chui vào, khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu.


Cảm giác hổ thẹn, lúng túng như bị kiến bò khắp toàn thân vậy.

Là chột dạ sợ người cười cợt chế giễu sao? Hay là không dám thể hiện con người thật của bản thân với bạn mình? Hay không chỉ vì tôi và Cam Linh đều là nữ, mà còn vì kết duyên bởi vong hồn Trịnh Ninh Ninh cho nên chúng tôi không thể bước ra ánh sáng sao?


Đủ loại suy nghĩ cồn cào trong dạ, WeChat bắn ra tin nhắn mới, Chu Nhị Đình đã đến dưới lầu rồi.

Tôi đột ngột mở cửa tủ: "Chị ra ngoài đi."

"Hửm?"


"Không có gì phải xấu hổ đâu... Để em giới thiệu chị với cô ấy cho. Cô ấy biết chị, nhưng chỉ là không biết..."

"Chị mặc kệ em," Cam Linh túm cái áo thun của tôi không chịu bước ra, hất cằm với phong cách lạnh lùng trước giờ, "Chị không muốn ra ngoài gặp bạn em đó."


"Tại sao vậy chứ?"

"Ngại á."


Mấy chữ này đi qua tai tôi mà cứ ngỡ như là tiếng người ngoài hành tinh, tôi trợn to mắt. Cam Linh ngại ngùng mà còn tỉnh bơ không hề ngượng nói thẳng ra với tôi, ôm đầu gối đưa cái ly qua, lần mò cánh tay muốn đóng cửa lần nữa. Tôi kéo Cam Linh ra khỏi tủ, mới vừa kéo người thì chị ấy vểnh tai lên: "Có người gõ cửa kìa."


Chu Nhị Đình đã ở ngoài cửa.

Tôi lập tức đứng dậy. Cam Linh bất ngờ đóng tủ lại, tôi định mở miệng thì Chu Nhị Đình đã bắt đầu gõ cửa.


Vừa bước chân qua cửa là Chu Nhị Đình tiến thẳng vào phòng ngủ. Đây là thói quen đến đây lần trước của cô ấy, tôi nằm trong phòng ngủ, còn cô ấy thì tiện đường ngồi bên mép giường như đến thăm bệnh. Một loạt hành động diễn ra trôi chảy liền một mạch, tôi còn chưa kịp giơ tay lên, đến khi lấy lại tinh thần thì cô ấy đã hất giày ra, ngồi xếp bằng trên giường, lôi điện thoại lướt lướt: "Ôi chà, là như vầy nè, em mới phát hiện chuyện này ghê gớm lắm, đảm bảo với chị luôn á. Cô bé Trịnh Ninh Ninh này nhìn kỹ mới thấy là giống với mẹ đó, chị đừng có mất tập trung đó nha! Ngồi đi ngồi đi chị, dù sao chị cũng có ngủ đâu đúng không."


Nếu chỉ có mình tôi ở nhà thì Chu Nhị Đình có muốn ngồi xếp bằng tâm sự tới sáng mai cũng chẳng có vấn đề gì cả.

Tôi ngồi trong nhà mình mà luống cuống như đang ở chỗ người ta làm khách, đặt mông xuống mép giường, chỉ cần ngước mắt lên là thấy tủ quần áo của mình, không biết Cam Linh cảm thấy thế nào khi nghe chúng tôi nói chuyện nữa.

Tôi lúng búng một tiếng, Chu Nhị Đình không nhận ra cái gượng gạo bất thường của tôi, mở WeChat, bấm vào một ứng dụng.


"Mấy ngày nay em cứ nghĩ mãi, thằng cha điên Trịnh Thành Cương kia đã tàn ác thì chớ, nhưng lẽ nào hắn có thể hạ độc thủ với một khuôn mặt giống mình sao?" Cô ấy vừa cất tiếng thì tôi gần như muốn chết ngất luôn rồi.

Phải biết rằng suốt bao lâu nay tôi và Cam Linh vẫn luôn duy trì trạng thái "tôi vẫn chưa tiết lộ tên kẻ sát nhân", bây giờ đùng phát lại huỵch toẹt tên Trịnh Thành Cương ra thế kia, xem chừng là Chu Nhị Đình muốn tôi chết đây mà.

Tôi lập tức đánh trống lảng: "Em đừng có nói chuyện không đâu nữa, tối mờ tối mịt rồi mà em còn chạy qua đây, bạn trai em sẽ nói sao đây chứ?"

"Dào ôi, muốn nói cái gì thì nói thôi, đàn ông như quần áo còn bạn bè thì như chị em ruột thịt, cởi cái áo vì bạn bè thì có sao đâu hở chị?"

Chu Nhị Đình nghênh ngang phản bác lại, rồi giơ tay ấn cái gáy của tôi, khiến tôi nhìn chăm chú vào ứng dụng kia. Tên ứng dụng được viết thật lớn với phông chữ tròn trịa màu hồng phấn giống như các ứng dụng chỉnh sửa hình ảnh, tên là: "Trắc nghiệm với AI xem bạn giống ba hay giống mẹ hơn."


Chu Nhị Đình nhanh nhẹn tải ảnh của ba người kia lên ba ô trống trên cửa sổ ứng dụng. Cô ấy đã cắt ảnh gia đình họ từ trước rồi lần lượt tải lên; thanh tiến độ từ từ nhích tới, đến phút cuối lại có trang quảng cáo nhỏ nhảy ra bảo rằng cần theo dõi tài khoản nào đó mới có thể biết kết quả trắc nghiệm.

Tôi nói: "Toàn là lừa đảo hết đó..."

Thoắt cái Chu Nhị Đình giơ ngón tay lên: "Không không không, em có chuẩn bị hết rồi. Em đã làm thử rồi, chỉ cần tham gia nhóm và trả phí hai mươi đồng là sẽ nhận được kết quả là video tạo bởi AI, với lại còn có lồng tiếng nữa đó!"


Hở?

Chu Nhị Đình: "Video còn phân tích chi tiết khuôn mặt, mắt mũi miệng cho chị nữa. Đây nè, chị đưa em hai mươi đồng đi!" Ngón tay cô ấy co lại, ngón cái và ngón trỏ chụm vào nhau, vừa vẫy tay trước mặt tôi vừa đắc chí cười khanh khách.


Vô duyên vô cớ đi tong cả hai mươi đồng bạc! Tôi nghiến răng bực bội, nhưng vẫn trả tiền cho cô ấy. Thông báo chuyển khoản vừa tới thì Chu Nhị Đình gửi lại cái video.

Tôi mở ra, giai điệu nhạc nền quen thuộc trong các ứng dụng phối thêm với tiếng cười kì lạ vang lên (2).

Đầu tiên là hình Trịnh Thành Cương lướt qua, tiếp đến là ảnh chụp Cam Linh cũng thoáng hiện, đoạn hai tấm ảnh hợp lại thành một theo hình mẫu cho sẵn trong ứng dụng.

Sau đó hình của Trịnh Ninh Ninh xuất hiện cùng với tiếng thông báo, và một biểu đồ hiện ra phía bên dưới, có hai cột hình chữ nhật trông như là đang có số phiếu bầu liên tục tăng lên, phía dưới mỗi cột có chú thích đâu là ba đâu là mẹ, và ở trên các cột này là những con số hai mươi, ba mươi phần trăm không ngừng nhảy lên.


Cuối cùng nhạc nền kết thúc, kết quả thống kê hiện ra.

"Bạn biết không, bạn giống ba bạn bốn mươi sáu phần trăm, giống mẹ bạn bảy mươi hai phần trăm, có phải rất bất ngờ không nè? Hãy theo dõi xxxx, cùng thử lại lần nữa đi nào!"

Hai mươi đồng tiền rứt ruột bỏ ra bắt đầu đau nhưng nhức, tôi nhìn về phía Chu Nhị Đình, cô ấy lập tức trở lại bộ sưu tập ảnh: "Chị thấy sao hả, em thấy kết quả khá ổn đó."


"Chỉ có vậy thôi hả?"


Dưới ánh mắt nghi ngờ của tôi, Chu Nhị Đình lại gửi thêm một tấm ảnh sang. Tôi ngơ ngác mở ra, bất ngờ thay, đó là khuôn mặt của Cam Linh và khuôn mặt mờ nhạt của Trịnh Ninh Ninh xếp chồng lên nhau.

"Thật ra thì chuyện em làm không có vớ vẩn đâu, ban đầu em nghe người ta nói chơi chơi rồi làm thử thôi. Rồi sau đó cũng cảm thấy tào lao thật, nhưng mà chị nhìn kỹ đi, bộ cô bé không giống mẹ thật hả? Ví dụ như đôi mắt này, rồi cái mũi này nè, trẻ con thì khó mà nhìn ra, nhưng nếu lớn lên thì giống quá rồi chứ còn gì nữa! Có điều mới nhìn thì cũng thấy giống ba, có thể thấy ngay là con ruột đó."


Tôi không có tâm trạng đùa giỡn chuyện này với Chu Nhị Đình, đành hỏi thẳng: "Vậy đêm hôm rồi mà em còn cho chị xem cái này làm gì?"

"Em nghĩ đến một chuyện, chị nói tên Trịnh Thành Cương kia giết chính con gái mình, nhưng không phải — "

Ôi trời ạ, cô ấy đừng có nói nữa chứ, tôi bật phắt dậy: "Được rồi được rồi chị biết ý của em rồi, em về đi, đi về nhanh đi em."


Chu Nhị Đình bị tôi bất ngờ đẩy ra cửa, vừa đi vừa phàn nàn tôi keo kiệt, trả hai mươi đồng xong thì cư xử với cô ấy như vậy; nhưng nếu cô ấy cứ tiếp tục ở lại đây thì tôi sợ Cam Linh bỗng dưng trở mặt chui ra khỏi tủ, lôi con dao từ phòng bếp chạy đến sống mái với Trịnh Thành Cương mất.

Tôi tin chắc là chị ấy cũng đã nghe thấy rồi, ba hồn chín vía tôi đã bay đi đâu hết cả; tôi quá nóng lòng muốn trở về xoa dịu Cam Linh nên đành phải để Chu Nhị Đình thất vọng. Cô ấy còn tưởng là vì hai mươi đồng kia nên bị tôi đẩy ra khỏi cửa, hậm hực khịt mũi: "Hừ, em có lòng mới tới đây nói cho chị chuyện lớn này, cái này em phải cho chị xem tận mắt chứ có nói rõ qua WeChat được đâu. Có hai mươi đồng thôi, đáng đồng tiền bát gạo lắm đó, nếu đúng là kẻ sát nhân ra tay bởi vì cô bé giống mẹ thì có phải mọi chuyện đã rõ ràng rồi phải không?"


"Chị không quan tâm đến lý do của hắn, làm chuyện ác là làm chuyện ác thôi. Hơn nữa người sáng suốt nhìn vào là thấy con bé giống ba, chỉ có mình em nói là giống mẹ..."

"Tại vì con nít rồi sẽ thay đổi mà, sao chị nói năng như đứa ngớ ngẩn vậy chứ. Chị quên mấy bộ phim trong tivi hay có cảnh vợ lẽ cắm sừng ông chồng, sinh ra đứa con mặt nhăn mày nhúm nhìn chẳng ra cái gì mà cứ khăng khăng là 'anh ơi, anh trông đứa nhỏ này giống anh quá chừng nè'. Trừ phi đứa nhỏ giống người khác thật, chứ nếu mà mọi người ai cũng nói là giống ông chồng, thì có phải là ông ta cũng cảm thấy như vậy đúng không?"

"Ý em là sao?" Tôi vẫn chưa hiểu mô tê gì, hình như là Chu Nhị Đình đang ám chỉ điều gì đó.

"Chậc, ý em là nếu ai cũng nói cô bé trông giống Trịnh Thành Cương, thì chắc chắn là hắn sẽ thích cô bé rồi. Nhưng mà lỡ ngày nào đó đùng cái hắn nhận ra không phải như vậy, thì không phải là hắn sẽ tức điên lên à?"

"Mấy lời này chỉ toàn là suy đoán của em thôi, chứ chị thấy con bé cũng cảm thấy là giống ba mình... Được rồi, chị không nói chuyện với em nữa, em đi về nhanh đi."


Chu Nhị Đình bị tôi đẩy đi mất, lời cô ấy nói có hơi thái quá, dù sao thì Trịnh Ninh Ninh trông giống với Trịnh Thành Cương thật, đây là điều không thể phủ nhận.

Song, tôi càng nghĩ lại thì càng có thể nhìn thấy bóng hình của Cam Linh từ khuôn mặt của Trịnh Ninh Ninh, lúc trước thì hình ảnh Cam Linh mơ hồ không rõ, tựa như Trịnh Ninh Ninh chỉ giống mỗi Trịnh Thành Cương thôi...


Nhưng ngay lúc này tôi không rảnh bận tâm đến Trịnh Ninh Ninh được, mẹ của Trịnh Ninh Ninh đã nghe thấy tên của Trịnh Thành Cương rồi. Lúc trước chúng tôi còn giả vờ ngây thơ không biết gì, bây giờ thì chẳng ai có thể giả vờ thêm một phút nào nữa cả.

Tôi khóa cửa, đóng chặt cửa sổ, lại đi rót thêm ly nước rồi thấp thỏm trở về phòng ngủ.


Cam Linh đã mở cửa tủ, cúi người bước ra ngoài, phủi bụi bặm vô hình trên người, ngồi lên mép giường, nhận cái ly, trên gương mặt không có cảm xúc gì cả.

Tôi ngẫm nghĩ, cất tiếng hỏi: "Chị có muốn uống nước nữa không? Để em đi rót cho chị."


Bóng tối u ám lan tràn trong đôi mắt Cam Linh, chị ấy nhìn đăm đăm vào không khí suy nghĩ, chợt bị tôi gọi thì hơi sững ra một chút, rồi nghiêng đầu mím môi quan sát tôi. Đoạn chị ấy nâng mi mắt, nở nụ cười nhợt nhạt, đưa cái ly sang tay tôi: "Chị muốn xem cái video kia một chút."

"Hả? Video gì? Ừm... Thôi mình ngủ đi, bây giờ cũng muộn rồi, sáng mai mình còn phải, còn phải đi xe lửa nữa..."


"Cái video bảo giống ba hay giống mẹ ấy, em bỏ ra hai mươi đồng lận mà, để chị trả cho em."

Tôi giả ngốc không thành, cầm điện thoại mà cứ như đang nắm cái bàn ủi nóng rẫy trong tay, xèo xèo thiêu đốt da thịt lòng bàn tay. Ngón tay tôi dính vào nhau, không cách nào vuốt màn hình điện thoại; Cam Linh chỉ lẳng lặng chớp mắt, muốn xem tôi câu giờ như thế nào. Cặp mắt kia quá mức bén nhạy, vừa nhìn thoáng qua là chuyện gì cũng tỏ, tôi đành rề rà bấm gửi video, Cam Linh nhận được, mở ra xem.


Chị ấy cứ xem rồi lại xem, tiếng nhạc nền kì quái kia cứ liên tục quẩn quanh các nếp gấp trong não.

Tôi nhìn Cam Linh, không dám đánh gãy quá trình ấy. Cam Linh im lặng xem cái video đó thật lâu, rồi gửi bao lì xì hai mươi đồng cho tôi, khóa điện thoại, giám sát tôi nhận lì xì, và cuối cùng là cất điện thoại của tôi, nghiêng người giở chăn lên: "Tắt đèn, đi ngủ thôi."


Tôi bồn chồn lo sợ, tắt đèn xong thì dựa vào người Cam Linh; bản thân có tật giật mình nên tim tôi đập rất nhanh.

Chị ấy chỉ hôn trán tôi, không nói lời nào.



Chú thích:

(1) Phông chữ uốn lượn: là phông kiểu chữ thảo (phông cursive) như thế này:


Từ bính âm (pinyin): ký hiệu cách phát âm các chữ tiếng Trung bằng chữ cái tiếng Anh.

(2) Tiếng cười kì lạ (魔性笑声 - hán việt: tiếng cười ma tính): là kiểu tiếng cười độc lạ theo cách nói bên mình.


Tấn Giang:

ID 67491550 — 30/09/2023:

Hahaha ra khỏi tủ đê chị Linh ơi :>>>

Chú thích: Bên Trung có từ 出柜 (hán việt: xuất quỹ) nghĩa đen là "ra khỏi tủ", còn nghĩa bóng là "công khai xu hướng tính dục của bản thân".

ID Tam — 18/06/2023:

≥﹏≤

ID LittleKate — 22/04/2023:

Chỉ cần hai người chưa lên đường đi du lịch, hay rời khỏi huyện Năng thì tôi cứ nơm nớp là ngay lúc sau sẽ xảy ra chuyện gì đó (run rẩy)...

ID Hậu cần hiệu con Cánh Cụt — 19/01/2023:

Aizzz lòng tui cứ lo lắng không yên luôn.

ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12/2022:

Tui thấy Tiểu Chu phân tích có lý à nha.

ID Vol — 09/08/2022:

Thoạt trông thì có vẻ như Cam Linh xém bị đá khỏi cửa tủ (trên góc độ vật lý), nhưng thực tế thì cánh cửa "thăm dò trong bí mật" của Tiểu Hồi đã bị cô bạn thân đập vỡ tan tành ahahahaha!

Người ngoài cuộc như chúng ta có thể thấy rõ ràng rằng chuyện cô bé Ninh Ninh bị hại hoàn toàn là do vấn đề của Trịnh Thành Cương... Nhưng liệu lời phỏng đoán mà Tiểu Chu buột miệng thốt ra kia có thể trở thành nút thắt trong lòng Cam Linh chăng? Chị ấy đang chậm rãi buông bỏ, nhưng vẫn sẽ cần thêm một khoảng thời gian, dù có mạnh mẽ đến đâu thì chị ấy cũng có thể bị tổn thương mà.

ID Cô vợ nhỏ bé của nữ giám đốc ngang ngược — 25/07/2022:

Lòng tôi đau quá đi, hai người thật khổ quá...

ID Du khách mùa đông — 23/07/2022:

Kim ốc tàng Kiều kìa hahahahaha!!!

ID 19344057 — 23/07/2022:

Đọc truyện mà tim cứ đập bình bịch bình bịch luôn chớ...

ID Hoshino Haruka — 23/07/2022:

Kết thúc chương này: Cam Linh bước ra tủ (à khum =))

ID Tôi không có xem nhiều đâu — 23/07/2022:

Nhị Đình suy nghĩ thông minh ghê hen.

ID Lôi thư Leisure — 23/07/2022:

Cám ơn tác giả nha, tui thích truyện này qtqd luôn đó.

ID HiddenLiar — 23/07/2022:

Aizz Chị cam với Tiểu Khương là những nhân vật có da có thịt nhất mà tôi gặp trong năm nay ấy.

ID Nàng tiên nhỏ hậu đậu — 23/07/2022:

Tác giả iu dấu ơi, mị hóng chương mới lắm đó nha, đọc tới đây mà cả người sởn da gà trong cái ngày hè nảy lửa này luôn, muốn biết kết thúc quá đi mất.

ID Tiểu Vi — 23/07/2022:

Động cơ giết người quan trọng lắm nghen!

Mà điệu cười kia đem đi phối nhạc nghe mắc cười thôi rùi lun á.

ID Thiếu Tiểu Ly — 23/07/2022:

Lúc đọc đến chỗ Chu Nhị Đình bảo trên đường gặp phải thằng chó kia thì tôi còn thở phào vì hắn không bị giết, nhưng mà lại không phải là hắn. Mong cái chết của hắn không có liên quan gì đến chị Linh lắm luôn.

ID _DYKHILY_ — 23/07/2022:

Aizzz đọc mà lòng chua xót quá, thật là xuất sắc.

ID Cá trong chậu — 23/07/2022:

Vừa đọc vừa tưởng tượng đến lúc Nhị Đình đến là tôi lo đến độ ngón chân đào ra được nguyên tòa lâu đài luôn _(:з" ∠)_

Chị Linh ơi, chị đừng có đau buồn mà, sao Trịnh Thành Cương có thể xuống tay chỉ vì con gái trông giống chị được chứ? Ninh Ninh là do chị sinh ra, giống chị thì có làm sao đâu chứ? (Trước đây tôi cứ nghĩ là do chị Linh bỏ đi nên Trịnh Thành Cương giết Ninh Ninh để trút giận — dù sao thì lý do nào cũng đều là rác rưởi cả)

Cập nhật: Sau chuyện này thì Cam Linh đã biết Tiểu Hồi đang điều tra Trịnh Thành Cương rồi. Cô bạn tốt nhất của Tiểu Hồi đến nhà, nhưng mà chị ấy lại nhất quyết trốn tránh.

_(:з ∠)_



Watt là đơn vị đo công suất với ký hiệu là W, còn Pad Thái là món mì xào nước bạn hàng xóm, mlẻm mlem. Truyện này không biết có bản edit tiếng Thái không, nhưng mà tiếng Việt thì có. Edit hay không thì tùy người, nhưng mà được cái độc. Độc gì cũng không rõ, miễn không độc hại là được. Hãy theo dõi editor của bạn ở watt pad, thén kiù.

amocbinhphuong.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play