Chị biết phải làm gì nếu không có em đây?


Bây giờ thì chuyện đã gần như rõ ràng, tôi và Cam Linh đều đang đồng loạt giả mù, giả điếc, giả ngốc. Nỗi bất an cồn cào trong ruột tôi, còn Cam Linh thì đã nhắm lại mắt; trong phòng khách có vali, trên bàn trà là giấy chứng nhận, hai chiếc điện thoại đang đặt song song nhau với dây sạc cắm vào ổ điện, cửa phòng ngủ đóng kín, trong phòng có một con voi vô hình.


Tôi cho rằng Cam Linh đã ngủ rồi, nhưng chẳng được bao lâu thì chị ấy mở mắt nhìn tôi, vừa đúng lúc chạm vào tầm mắt tôi. Cam Linh vội vàng nhắm mắt lại, nhưng đã biết tôi phát hiện chị ấy còn chưa ngủ nên hỏi tôi bằng giọng rất khẽ: "Sao thế?"

Biết rõ mà còn cố hỏi, nhưng tôi cũng không muốn là người đầu tiên nhắc đến chuyện này, rõ ràng là tiếng sóng biển đã gần ngay trước mắt, tôi thật không đành lòng phát ra bất cứ tạp âm nào.


Nhưng nếu những thứ trong lòng không được trút ra ngoài thì chúng sẽ bị tắc nghẽn, ôi thiu, rồi lên men và không ngừng trương phình lên, đến một ngày nào đó tôi không thể kiểm soát nổi nữa, thế là nó vọt thẳng lên trời và nổ tung ra. Dù thế nào đi nữa thì tôi phải nói ra câu gì đó, suy nghĩ một lát thì chỉ chọn chuyện ít quan trọng hơn.


"Tại sao chị lại trốn đi vậy? Em, em muốn giới thiệu chị với Chu Nhị Đình... Cô ấy, cô ấy biết, ừm, cô ấy là bạn em."

Tôi vốn định nói là Chu Nhị Đình biết chuyện Trịnh Ninh Ninh, thậm chí biết chuyện của tôi và Lý Dũng Toàn; tôi chưa bao giờ giấu giếm cô ấy quá nhiều điều, nhưng lại giấu Cam Linh rất nhiều thứ, song cuối cùng tôi lại nằm trong lòng Cam Linh chứ không phải là Chu Nhị Đình. Thật là kì quái.


"À. Chị không nói đâu."

"Hả?" Tôi túm Cam Linh, Cam Linh bị tôi nắm lấy không thể nhúc nhích; tôi cù chị ấy, rốt cuộc chị ấy thở dài.


"Chị đây không biết xấu hổ, cũng không có bạn thân gì — nhưng lời này cũng không dễ nghe là mấy đâu: Chị chỉ muốn tốt cho em thôi." Cam Linh nói.

Tôi hỏi tốt cho em là như thế nào? Sợ Chu Nhị Đình kinh hãi đến mức kéo em đi tìm ông thầy thuốc đông y nào chữa bệnh sao?


Tôi cố ý nói như thế mà Cam Linh vẫn không cười; trong bóng đêm tôi chỉ có thể nhìn thấy những đường nét của chị ấy, tôi phí công phác họa dáng hình này, nhưng lại cảm thấy không thể nắm bắt được chị ấy. Vì vậy tôi lại gần chị ấy hơn một chút, thế mà Cam Linh cho rằng tôi muốn hôn chị ấy, quay mặt đi, nhưng trớ trêu thay gương mặt chị ấy lại chạm phải môi của tôi, đột nhiên chị ấy lùi ra phía sau một chút.


Lần này thì tôi cảm thấy tổn thương thật, không biết phải làm thế nào, đành hạ giọng rằng em đánh răng rồi, miệng em cũng không có hôi mà.

Cam Linh vẫn giữ nguyên tác phong không bào chữa cho bản thân như trước giờ, tiến đến hôn tôi để chứng minh là chị ấy không để ý đến chuyện này.


Tuy nhiên đây không phải là mục đích của tôi, tôi xoay đầu cự tuyệt: "Đâu, em muốn nghe chị nói xem chị muốn tốt cho em như thế nào."

"Đêm hôm rồi mà em còn nhất định muốn nói chuyện này sao?"

"Dù sao chị cũng có ngủ đâu, em muốn biết đấy."


Có đôi khi tôi nhận ra rằng mình có được đặc quyền nhất định ở trước mặt Cam Linh lạnh lùng này. Nếu tôi sử dụng đặc quyền ấy, thì tôi biết hành vi này được gọi là "làm"; nếu không sử dụng nó, thì chúng tôi lại tôn trọng nhau như khách quý, vô cùng lịch sự và lễ độ. Tuy là tôi nói mình sẵn lòng chịu nhiều ấm ức hơn, sẵn lòng gánh vác nhiều trách nhiệm hơn; nhưng trên thực tế thì tôi được bao dung nhiều hơn, như thể tôi đã gieo xuống hạt mầm trả giá, và rồi chờ vài lần thì trái ngọt thiên vị đã chín muồi.

Đêm hôm khuya khoắt tôi bỗng dưng lấy ra cái đặc quyền này, nửa giận dỗi nửa ép buộc chị ấy nghiêm túc giải thích với mình.


Mà Cam Linh cũng không phải là kiểu người thích giỡn cợt, chị ấy sẽ không nói gần nói xa mà hệt như một giáo viên mầm non có trách nhiệm, một vấn đề đặt ra thì sẽ có được một câu trả lời tận tâm hết mực. Chị ấy rũ mắt suy tư một lát, giọng nói trở nên vô cùng khẽ khàng, tôi phải tập trung tinh thần lắng nghe cái điều "tốt cho tôi" này.

"Chị nghĩ rằng, sau này em sẽ hối hận vì đã đi theo chị, rồi lại trở về huyện Năng, nếu vậy thì có thể bớt mấy lời đồn nhảm đi một chút."


Tôi giật mình: "Nhưng... Vì sao chị lại nghĩ đến chuyện như thế? Giả sử là em hối hận rồi... Tại sao em lại người hối hận, chứ không phải là chị vứt bỏ em vậy? Hơn nữa, mình mới... mới ở bên nhau chưa được bao lâu mà."

"Em sẽ hối hận." Cam Linh lại lôi ra kết luận võ đoán của mình, hệt như cực kỳ hiểu biết tôi mà chốt hạ ý kiến rồi định lướt qua chuyện này.


Tôi như bị xem nhẹ, sống mũi cảm thấy cay cay, buồn lòng đến mức muốn đánh chị ấy một trận đi được, nhưng tôi vẫn không làm thế.


"Chị nói lý do cụ thể cho em nghe."

"Ngủ đi."


Trước giờ khi Cam Linh trả lời qua loa với tôi đều mang thái độ hời hợt, không để tâm gì; rõ ràng là chị ấy có thể giải thích mọi việc một cách kỹ càng và hợp lý, nhưng mà chị ấy lại chọn cách vòng vo cho có lệ.

"Cam Linh — ", tôi gọi chị ấy, Cam Linh xoay người đưa lưng về phía tôi, dùng lưng chặn lời nói lại, tựa như là giận dỗi, nhưng tôi còn chưa có tức giận — hiện tại tôi không có đuối lý, tôi không cố ý giấu giếm chuyện hung thủ, là do chị ấy không chịu nghe. Bây giờ thì chuyện đã bị Chu Nhị Đình vạch trần, và chúng tôi đều không đề cập đến mà thôi, tôi không phụ lòng chị ấy chỗ nào cả.


Ngọn lửa đang phừng phực bùng lên trong lòng tôi, nhưng Cam Linh bỗng nhiên lên tiếng: "Bởi vì là... em còn chưa bao giờ đi ra ngoài."

"Cái này mà là lý do gì chứ?"

"Ý chị là, từ nay về sau cuộc sống của em với chị chỉ toàn lo lắng sợ hãi, không có cảm giác an toàn. Bây giờ thì dịch bệnh hoành hành, rồi công việc, đi làm, còn có tình hình kinh tế chung nữa... Nói chung là không có gì ổn định, hơn nữa còn có rất nhiều chuyện không giống với ở huyện Năng..."

"Chị đang xem thường em đó."

"Không phải."


Nếu không phải là xem thường tôi, vậy thì cớ gì chị ấy lại muốn nói như thế này? Không lý nào là bởi vì chính chị ấy mới là người lo lắng sợ hãi đúng không? Chị ấy liệt kê mấy chuyện đó ý là vũng nước nhỏ bé như vậy không thể gây sóng lớn ở huyện Năng, nhưng nếu là ở bên ngoài, đối với người đã trải qua sóng to gió lớn thì bất tài là tín hiệu cảnh báo mối nguy lớn hơn à?


Trên giường gió tạt mưa sa, thổi tắt lửa giận của tôi đi; tôi nắm lấy Cam Linh. Suy nghĩ của chị ấy tựa như báu vật ẩn sau mặt kính mờ, chỉ cần tôi đoán trúng là có thể mở cửa mang đi; nhưng hiện tại dù cho tôi có nheo mắt thì cũng không cách nào nhìn rõ. Cam Linh cố tình giấu nó đi, tôi không giỏi hỏi chuyện, còn chị ấy không chịu nói với tôi, nên hầu như tôi chẳng hỏi được điều gì cả.


Đương nhiên, lời nói và việc làm của chị ấy đều đang mẫu mực dạy tôi phải biết nói lời từ chối, cho dù là hai người đắp chung một cái chăn cũng vậy.

Tôi bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.


Lúc thu dọn hành lý thì chúng tôi đã thống nhất là sẽ đi ngắm biển trước, sau đó đến Vũ Hán tìm phòng trọ tốt và quay lại gửi đồ đạc qua, rồi sẽ cùng đến nơi đó cắm rễ.

Thế nên tôi xới tung nhà lên sắp xếp cả ngày, cuối cùng lấy ra giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản, nhìn nó tự hỏi rằng mình có nên cho thuê lại hay không, mặc dù là trống không, nhưng có lẽ một ngày nào đó sẽ còn trở về chăng?


Nhưng mà Cam Linh đã nói chị ấy sẽ không trở về huyện Năng, nên xem ra tôi giữ lại căn hộ này cũng chẳng ích gì cả.

Giữ lại một căn hộ lúc đã rời đi thật sự làm tôi bối rối, tôi phát hiện việc di chuyển của bản thân hệt như là từ một ngôi nhà dọn đến một ngôi nhà khác, những cột mốc quan trọng trong đời đều không thể tách rời chuyện chọn giữ nhà lại hay vứt bỏ; điểm khác biệt giữa tôi và ốc sên là ốc sên thì dọn cả căn nhà mang đi, còn tôi thì đổi nhà mà đi.


Ngay lúc tôi còn đang suy nghĩ thì Cam Linh bước đến, bất ngờ cắt ngang: "Chị nghĩ mình nên mang dù che nắng đi."

Và thế là chuyện cứ trôi qua như vậy.


Thật ra tôi đã quyết định rồi, về mặt cảm xúc thì đương nhiên không cần phải bàn thêm, còn về phần lý trí, bất động sản ở huyện Năng không có khả năng tăng giá nhiều, mà cũng không cho thuê được. Nếu tôi không bao giờ trở lại thì cho thuê cũng rất phiền phức, rồi đến lúc đó lỡ như làm căn hộ bừa bộn thêm thì —


Điều tiếc nuối duy nhất là từ đây về sau tôi sẽ cách cô bạn Chu Nhị Đình của mình rất xa, trừ việc này ra thì tôi không thể nghĩ thêm được ích lợi nào của việc giữ lại căn hộ này nữa.

Như thể tôi đã đạt đến cấp độ cuối cùng của việc đoạn tuyệt và buông bỏ, đã hiểu được bản thân mình thực sự cần điều gì trong cuộc sống này.


Tôi đã dứt bỏ vườn trái cây và quê quán để đi theo Lộ Kim Thời đến huyện Năng như thế nào, thì cũng có thể dứt bỏ ngôi nhà ở huyện Năng để cùng ngồi xe lửa đi Thanh Đảo với Cam Linh như thế ấy.

Nhưng đây là suy nghĩ cho vấn đề chưa xử lý được của tôi, và nó dường như không phải là giải pháp thích hợp cho những băn khoăn của Cam Linh.


Nhưng tôi vẫn nói cho chị ấy: "Đến khi tụi mình về thì em sẽ dọn dẹp rồi bán căn hộ này đi... Lộ Kim Thời có người bạn trong nghề này, để ngày mai em liên hệ anh ấy trao đổi. Nhanh lắm chị, lúc trước em bán nhà đã từng làm việc với người ta rồi, đáng tin lắm đó."

"Em bán nhà làm gì chứ? Giữ lại đi, lỡ đâu sau này — "


"Em cũng sẽ không quay lại huyện Năng nữa. Ở đây vốn không phải là nhà em."

Cam Linh xoay đầu, suýt chút nữa là muốn đứng dậy nói gì đó, nhưng lời nói đã đến bên miệng thì chị ấy lại nuốt trở vào.


"Không phải là người ta vì ly hôn nên mới đi kết hôn, tuy rằng kết hôn xong cũng có rất nhiều người ly hôn... Không phải là em vì muốn rời đi chị nên mới đi theo chị, mặc dù có khả năng sau này chúng ta sẽ tách ra, nhưng em cũng sẽ không về lại huyện Năng. Em cảm thấy chị nghĩ xa quá, lo lắng nhiều quá, em có thể hiểu được, nhưng mà... Em không vui, em cảm thấy chị như vậy là không tôn trọng em, em còn chưa nói gì thì chị đã kết luận thẳng là em sẽ hối hận rời bỏ chị, sau này chị đừng như vậy nữa."


Cam Linh thở dồn, đột ngột xốc chăn lên: "Em không biết đó thôi, nếu em đi theo chị này đây mai đó, mỗi ngày..."

"Là chị dạy em nói ra cảm xúc của mình. Em không vui."


Lần đầu tiên tôi cãi lại chị ấy như thế này, nhìn Cam Linh chằm chằm không có tí nhượng bộ nào. Việc nói ra cảm xúc của chính mình giống như tung ra vũ khí vậy, Cam Linh bị tôi nhìn chòng chọc đến mức đột ngột nhíu mày. Tôi thật sự không biết chị ấy đang nghĩ cái gì trong đầu nữa, ngày mai là phải ra ngoài chơi rồi, hà cớ gì mà chị ấy lại hoảng sợ nghĩ rằng chắc chắn sau này tôi sẽ không ở bên chị ấy nữa, vậy thì chị ấy đang làm cái gì đây, đối mặt với cái chết mà tồn tại à (1)? Lên kế hoạch sống những ngày cuối cùng trong bi quan sao?


"Chị đang nói thật mà!" Cam Linh bắt đầu nói bướng, mặc kệ lý lẽ.

"Em nói không lại chị, nửa đêm nửa hôm rồi, em cũng không muốn cãi nhau với chị. Em chỉ muốn nói cho chị biết rằng, em kiên nhẫn hơn chị, nếu chị cảm thấy mệt mỏi thì hãy để em san sẻ với chị đi, dù là bất kể chuyện gì đi nữa. Em có thể san sẻ với chị nhiều hơn nữa, thể lực em rất kém cỏi, cho nên em ăn nhiều cơm, hằng ngày tập chạy bộ ... Tuy là em không phải là kiểu người chủ động, nhưng mà đôi khi bị động cũng rất tốt đó, nếu có chuyện gì xảy ra thì em đều có thể tiếp nhận được."


"Nhưng — "

"Nhưng cái gì mà nhưng, không có gì là không thể hết, ngủ thôi."

Tôi kéo chăn quay lưng lại, nhắm đôi mắt ép bản thân mình vào giấc. Sau lưng tôi thoảng tiếng thở dài như có như không của Cam Linh, tựa như mọi nỗi u sầu trên đời đang lên men trong lá phổi chị ấy; tôi nghe mà thấy như lây phải cái mệt nhọc kia, gần như là vô tâm vô lo chìm vào mộng đẹp. Cam Linh nằm phía sau, chầm chậm vòng tay sang ôm eo tôi, tôi biết có lẽ chứng bệnh của chị ấy đang tự hóa giải. Tạm dừng trong chốc lát, tôi quyết định tha thứ cho người phụ nữ này, xoay người mặt đối mặt với chị ấy. Nhưng khi đối mặt với Cam Linh thì tôi chợt cảm thấy những lời mình vừa nói kia quá mức chủ quan, tự cho là đương nhiên quá mức (2), tôi đã không quan tâm đến cảm nhận của chị ấy.


Chắc chắn là chị ấy biết nhiều về những nỗi khó khăn vất vả hơn tôi, tôi tựa như đứa nhỏ không biết chuyện nói bậy nói bạ; ở trong mắt chị ấy thì khó khăn là cụ thể, còn với tôi thì lại là mơ hồ, cho nên cảm nhận của hai bên không giống nhau, giống như so sánh cảm giác bị tấm gỗ đánh vào lòng bàn tay với cảm giác bị dao nhọn đâm vào lòng bàn tay vậy, không phải là cùng một cơn đau.


"Xin lỗi chị, em có hơi ngây thơ rồi." Tôi khẽ giọng xin lỗi.

Cam Linh không nói chuyện.

"Em quyết định đính hôn với Lộ Kim Thời là vì ba mẹ anh ấy rất tốt... Mẹ anh ấy tặng em chiếc vòng tổ truyền gia đình, việc này khiến em cảm thấy thật sự được trân trọng, nên em đồng ý đính hôn với anh ấy."

Thân người Cam Linh giật giật, ôm tôi thật chặt; chị ấy biết không phải là tôi đang hoài niệm những điều tốt đẹp của Lộ Kim Thời, im lặng chờ tôi tiếp tục.


"Em muốn đi theo chị, không phải là vì chuyện gì khác, không phải là vì ba mẹ chị, cũng không phải bởi vì em... Mà thậm chí cũng không liên quan đến Ninh Ninh." Tôi biết kiểu tự thuật thế này có thể làm cho Cam Linh hiểu mình rõ ràng, thế nên tôi lại có thể bày tỏ tình cảm của mình mà không phải e dè nữa, "Em muốn đi theo chị, chỉ là bởi vì em muốn đi theo chị mà thôi. Nghe như là câu nói vô nghĩa... Nhưng, là như vậy đó, em không thể giải thích được, em muốn sống cùng với chị, chị đi nơi nào thì em sẽ đi nơi đó."


"Vì em muốn như vậy, cho nên đây là quyết định của em. Em chỉ giận chị chuyện thay em quyết định là chắc chắn sau này em sẽ hối hận... Nói không chừng em đụng phải tường Nam mà cũng không thèm quay đầu (3), cứ sống cùng chị cả đời như thế... Chẳng lẽ chị tính chờ đến lúc em chết rồi mới đến trước bia mộ em xin lỗi vì lúc trước chị đã xem thường em sao?"

Tôi không muốn nói quá mức nghiêm túc, nên cố ý thêm câu đùa vào đoạn cuối.


"Không có em chị biết phải làm gì đây?"

Không ngờ Cam Linh lại thốt ra một câu như vậy.

Tôi sững sờ chạm vào khuôn mặt chị ấy, ướt đẫm, vương đầy nước mắt.


"Chị mang dao... tìm đến Trịnh Thành Cương," Cam Linh rốt cuộc mất kiểm soát, siết chặt vai tôi, "Bấy lâu nay chị vẫn luôn lừa dối em, chị không muốn sống nữa."



--------------------


Tác giả:

Chương sau.

Sẽ kết thúc với góc nhìn của Cam Linh.


--------------------



Chú thích:

(1) Hướng đến cái chết mà tồn tại (向死而生 – Hán Việt: Hướng tử nhi sinh): khái niệm gốc là "Being Towards Death hay "Sein-zum-Tode" (hiện hữu hướng đến cái chết) của nhà triết học Đức Martin Heidegger. Theo ông thì "cái chết" và "quá trình của cái chết" là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Cái chết chính là khoảnh khắc chúng ta đứng trên bờ vực sinh tử. Còn quá trình của cái chết chính là từng giây từng phút chúng ta sống ở hiện thực. Sự tồn tại của con người không thể trốn tránh được cái chết, mà chỉ đang từng bước đi trên con đường đến với cái chết mà thôi. Và con người chỉ sống một cách chân chính khi ý thức rằng mình đang trong cuộc lữ hành trở về nguồn cội của mình là cái chết.

Ed: Phần chú thích này mình lấy từ blog wordpress của bạn tieutinhcauhh40.

(2) Xem là điều hiển nhiên (想当然 - make assumptions, take for granted): suy nghĩ chủ quan cho rằng sự việc sẽ như ý mình nghĩ/ muốn xảy ra, hoặc hẳn sẽ xảy ra như vậy

(3) Chưa đụng tường Nam chưa quay đầu (不撞南墙不回头): chỉ sự cố chấp theo đuổi điều mình mong muốn, nếu chưa gặp phải cản trở, thất bại nặng nề, hay tuyệt vọng cùng cực thì vẫn nhất quyết không thay đổi ý định.


Tấn Giang:

ID Tò mò hại chết mèo — 15/04/2024:

Huhhuhuhuhu

ID Sparrow — 29/03/2024:

Cảm động quá đi, tui thích chị Thì Là lắm đó.

ID Đản Bảo — 20/02/2024:

Khóc ngất lên ngất xuống luôn, không có đối phương thì các cô ấy biết phải làm gì đây?

ID Tần Đường — 18/01/2024:

Trời ơi tôi khóc chết mất!!!

ID Ngu — 21/08/2023:

Tôi rất thích câu nói cuối cùng của Khương Tiểu Hồi, cô ấy thật sự muốn sống cả đời với Cam Linh đấy.

ID Lộ Tra — 19/05/2023:

Chị ấy không có giết người thật đâu đúng không huhuhu nhưng nếu giết thật thì tui chỉ mong hai chị ấy có thể chạy thoát thôi.

ID Cả đời là người đàng hoàng — 07/04/2023:

Lúc trước tôi cảm thấy là không giết, bây giờ lại... sợ hãi...

ID Nữ chính chán cảnh này rồi đó — 11/02/2023:

Viết hay thật, lúc đầu tôi cũng cảm thấy chỉ có giết hắn mới có thể báo thù được. Nhưng thật ra chúng ta đều là người bình thường cả, chưa từng thật sự giết người, nếu thật muốn xuống tay thì sẽ gặp phải áp lực tâm lý cực lớn.

ID Tiêu Thị Lãng Thanh — 21/12/2022:

Truyện rất hay.

ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12/2022:

Tiểu Khương đã thay đổi rồi, hai người về sau phải sống thật hạnh phúc đó nha.

ID Đừng mà yamete — 09/10/2022:

Không phải đâu chớ, đã giết hay là không giết vậy aaaa!!!!

ID 20279729 — 01/09/2022:

Có thiệt là chị ấy đã giết Trịnh Thành Cương hay không vậy, xịt nước hoa tắm rửa thay quần áo cứ y như là ám chỉ vậy đó...

ID bfw — 27/08/2022:

Tác giả nè, sao bạn lại bảo là truyện dở vậy, hay quá trời quá đất vậy luôn mà!!!

ID Ôn Tửu — 27/08/2022:

Ôi chao bộc bạch nội tâm thật sự cần rất nhiều rất nhiều dũng khí lắm đó...

ID Vol — 09/08/2022:

Đến giây phút này thì tôi cũng nôn nóng y chang như mấy đồng đạo đang còm mèn ở đây luôn rồi.

Từ ngữ của Thỏ Đẹp đã phát triển từ "cảm thấy cũng được", "nói chung là", giờ đã đến mức độ "có muốn hay không" rồi, tốt nghiệp điểm cao nha ~ Và tiếp đến sau này rồi sẽ có những câu chuyện ngọt ngào bên bờ biển thôi nhỉ.

ID Tạp Lạp — 31/07/2022:

Hahahaha vui quá là vui, tui cứ nghĩ là Cam Linh và Tiểu Khương sẽ đến mấy thành phố phát triển như Thượng Hải, Vũ Hán hoặc là chỗ nào đó, tui cứ lo lắng miết. Bây giờ thấy hai cổ đi Thanh Đảo là tui yên tâm rồi, chào mừng đến Thanh Đảo quê tui ~ Tình hình trị an chỗ này khá là tốt đó nha.

ID Cơm ngon xá quá là ngon — 25/07/2022:

Ý là gì vậy?

ID Vũ Nguyệt — 24/07/2022:

Trốn trong tủ là vì không muốn bị bại lộ hành tung đúng không vậy... Lúc trước chị ấy còn tắm rửa sạch sẽ, phun nước hoa che giấu mùi máu nữa, nhưng sao Cam Linh lại có thể dùng bàn tay đã vấy máu làm chuyện kia với Tiểu Khương chứ? Không không không thể đối xử với Tiểu Khương như vậy được. Hay là Cam Linh chỉ đâm hắn vài nhát để vơi bớt nỗi hận nhỉ? Nhưng mà cố ý gây thương tích cho người khác thì cũng sẽ bị bắt, huhuhu tôi không dám đọc tiếp nữa đâu...

ID Dạo này quanh tui có nhiều cô gái lắm đó — 24/07/2022:

Vậy là hết truyện rồi à? Haizaaa còn chưa ngọt đã cái nư tui nữa mà, vậy... bạn Thỏ cố lên nha?

ID Vĩ Trang Trang Trang Trang Trang — 24/07/2022:

Khương Tiểu Thỏ ơi, Cam Linh trông chờ vào chị đó, chị nhất định phải cho chỉ biết là chị kiên quyết chọn chỉ nha! Và sau đó hai chị sẽ hạnh phúc sống cùng nhau ~

ID Cá trong chậu — 24/07/2022:

Khương Tiểu Hồi xuất sư rồi; Cam Linh đã dạy cô ấy, mang cô ấy ra khỏi chiếc lồng giam bấy lâu. Tôi cũng tin tưởng Cam Linh, tin rằng chị ấy chưa ra tay giết người. Không có Tiểu Hồi thì chị ấy biết phải làm sao đây, nhưng Tiểu Hồi đang ở đây rồi, cho nên nhất Cam Linh có thể được cứu rỗi.

Hai người hãy cùng nhau bước ra, rời khỏi huyện Năng, rời đi vùng biển khổ này nhé.

ID Treo nỗi buồn trên tường — 24/07/2022:

Trịnh Thành Cương ốm nhom như bộ xương khô là do bị ung thư hả ta? Được thả sớm là do bị bệnh nặng đúng không? Rồi uống say thú nhận với Cam Linh chăng? Ôi kẻ xấu thì tự xử cho xong luôn đi cho rồi! Chừa chỗ cho những con người mạnh mẽ kiên cường sống hạnh phúc đi chớ!

ID Ngày về — 24/07/2022:

Chao ôi... lòng tôi tan nát mất thôi, không phải là chị Linh không muốn sống nữa đâu mà, lúc trước chị ấy còn tính kế hoạch bắt đầu lại cuộc sống nữa mà...

Lần đầu tiên chị ấy yếu đuối như vậy, tôi đoán là chị ấy đang định quay lại giết tên Trịnh sau khi sắp xếp xong với Tiểu Khương đó...

ID Số 714 đường Nam — 24/07/2022:

Sao mà hết truyện liền rồi vậy haizzzà...

ID Hàng Chi — 24/07/2022:

Hức hức sắp kết thúc rồi!

ID Nhất Chi Bán Tiết — 24/07/2022:

Cho nên là, chị đã lau con dao chưa, chị Linh à?

Em đang rối lắm, em nghĩ nếu chị đâm hắn một nhát thì cũng là một loại giải thoát, kết thúc những tuyệt vọng mang lại thống khổ kia. Nhưng em lại không muốn chị đâm hắn, bởi vì thế giới này vẫn còn có người đang đợi chị, thương yêu chị, bảo vệ chị.

Phải làm sao đây, lo quá đi.

34233729 — 24/07/2022:

Đừng mà, đừng kết thúc mà!

>> Tác giả trả lời — 24/07/2022:

Đã gặp nhau thì cuối cùng sẽ đến lúc chia tay, làm gì có buổi tiệc nào mà không tàn đâu, nhỉ.

ID URBETNG — 23/07/2022:

Dừng ở đây thôi, tôi cũng không muốn sống nữa đâu ;;;A;;;

ID Thập Bát — 23/07/2022:

Aaaaa sao lại dừng ở đây vậy, bà Ngưu Ngưu còn tàn nhẫn hơn chị Cam nữa (khóc lớn) (lăn qua lăn lại)!!!

ID Tiểu Vi — 23/07/2022:

Cam Linh đã đặt chính tương lai mình, ý nghĩa của cuộc sống mình, tất thảy tất thảy đều đặt vào Khương Tiểu Hồi. Nếu Khương Tiểu Hồi từ bỏ Cam Linh, thì sự tồn tại của cô ấy sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, và cuộc sống Cam Linh cũng sẽ kết thúc.

Người yếu đuối như vậy đã cho cô ấy dũng khí và sức mạnh để tiếp tục sống một cuộc sống tốt đẹp bằng tình yêu và niềm tin vững chắc của mình!

Bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong yếu đuối, bề ngoài yếu đuối nhưng bên trong mạnh mẽ, đúng là một sự kết hợp hài hòa.

ID Pi pi pi — 23/07/2022:

Kết thúc bằng góc nhìn của Cam Linh à? Vậy chắc chắn là chị ấy đã giết người rồi. Cho nên chị ấy nhân lúc cảnh sát còn chưa phát hiện ai là hung thủ thì mang Thì Là đi chơi để nói lời tạm biệt cuối cùng đó.

>> ID ddd ding ding dang trả lời — 23/07/2022:

Là sự cứu rỗi đến từ hai phía mà, nhất định là chị Cam không có giết người đâu!

ID Cọc gỗ — 23/07/2022:

Cuối cùng cũng đến lúc biết chuyện gì đã xảy ra trong 2 giờ kia, không ngờ đã tới ngày hết truyện rồi T^T

ID Nàng tiên nhỏ hậu đậu — 23/07/2022:

Bởi vì Khương Tiểu Hồi, cô ấy là niềm hy vọng, là sự cứu rỗi của chị ấy, cho nên Cam Linh không giết Trịnh Thành Cương đâu, có đúng không, đúng không vậy?! Tôi không lo nữa đâu, chỉ chờ chương cuối thôi.

ID 007 — 23/07/2022:

Trông Thì Là yếu đuối và ngoan ngoãn thế kia, nhưng thật ra lại sở hữu một trái tim kiên cường, mạnh mẽ. Thì Là ơi, hãy nhanh đến an ủi tâm hồn tan vỡ, bất an của Cam Linh đi nhé.

ID Có phải chỉ vì bạn đang ở trên núi này không — 23/07/2022:

Trời ạ! Tui mong được giải đáp bí ẩn này càng sớm càng tốt, nhưng tôi cũng không nỡ nói lời chia tay đâu. Cuối cùng Thỏ Con đã trở nên cứng rắn rồi, từ nay hai người có thể nương tựa vào nhau, cùng nhau trở thành một gia đình rồi.

ID Im lặng đi — 23/07/2022:

Tôi vẫn cảm thấy là không có giết đâu...

ID Tôi không có xem nhiều đâu — 24/07/2022:

Cứ cảm thấy như chúng ta chỉ mới bắt đầu nói về hai cô ấy mới ngay gần đây thôi...

Truyện thật sự hay quá chừng, tôi thương hai cô ấy quá.

ID Phùng Tuyết Liên Mai — 23/07/2022:

Con thuyền trống đúng là cực kỳ hấp dẫn, rất hợp làm phim điện ảnh đó huhuhuhu!!!


———


Ed: Vậy là sắp đến ngày kết thúc rồi, đúng là không nỡ thật :(

Không biết các bạn cảm thấy sao nhỉ, comment chia sẻ cho mình nha.



----


Hoa hồng màu đỏ

Violet màu xanh

Truyện này có biển

Hẳn là cũng xanh.


-amocbinhphuong-


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play