Tiêu đề cũng bị lấy đại đó


Tôi gửi hình Trịnh Thành Cương cho Chu Nhị Đình được một tuần rồi.

Từ lúc biết hắn đã ra tù thì tôi hết sức thận trọng như thể biết được có trái bom hẹn giờ đang ẩn giấu ở nơi nào đó vậy. Nhưng tôi không gạt cô bạn Chu Nhị Đình của mình, cô ấy rất cảnh giác với chuyện này, cho rằng hắn sẽ muốn tìm tôi trả thù. Vì vậy cô ấy bảo tôi rằng để cô ấy ngó chừng xung quanh lúc rảnh rỗi cho, nếu phát hiện tung tích của hắn là sẽ báo với tôi ngay.


Thế là vào một ngày nọ tôi đến nhà Cam Linh, chụp một tấm ảnh gia đình ba người kia lúc chị ấy đang rửa mặt rồi gửi cho Chu Nhị Đình.

Chu Nhị Đình nhìn thấy Cam Linh rồi khoanh tròn chị ấy: "Đây là Cam Linh à?"

"Ừ."

"Sao em cứ cảm thấy là mình đã nhìn thấy cổ trước đây rồi ấy nhỉ."

"Chị ấy đang làm việc ở siêu thị Gia Hưng đó."

"À, cổ cũng khá đẹp đó nha. Cô bé này chắc là Trịnh Ninh Ninh như chị kể đúng không. Tên Trịnh Thành Cương đúng là thứ không phải người mà."


Một tuần trôi qua, Chu Nhị Đình vẫn chưa tìm được Trịnh Thành Cương. Tôi cũng không đặt ra hy vọng đặc biệt gì với Chu Nhị Đình.

Cả huyện Năng này chỉ có hai siêu thị lớn, nếu Trịnh Thành Cương dạo qua siêu thị Gia Hưng thì tất sẽ gặp được Cam Linh, trừ phi hắn chỉ mua đồ dùng sinh hoạt ở tiệm tạp hóa gần nhà.


Cơ hội Cam Linh đụng phải Trịnh Thành Cương còn lớn hơn Chu Nhị Đình nữa, nên tôi chỉ có thể nhân lúc điều đó còn chưa xảy ra thì gấp rút đẩy nhanh kế hoạch du lịch và chuyển nhà.

Nhưng bỗng Chu Nhị Đình gửi sang một tấm hình, tôi bấm vào và thấy bóng dáng một người phụ nữ, nhìn kỹ thì hóa ra là Cam Linh.


Chị ấy vén tóc ra sau tai, đang đứng bên vệ đường cúi đầu nhìn điện thoại. Dường như Chu Nhị Đình chụp tấm ảnh này trong lúc vội vã, hình ảnh Cam Linh không được sắc nét lắm; chị ấy đứng phía trước quán mì Hợp Lạc, gần căn nhà nhỏ của Thẩm Lục. Chuông cảnh báo xao vang trong lòng, tôi kinh ngạc hệt như thể đã tận mắt chứng kiến cảnh này vậy, lập tức gõ tin hỏi Chu Nhị Đình đó là vào lúc nào, đã xảy ra chuyện gì.


Chu Nhị Đình: Hôm nay em tan làm thì thấy cổ rồi chụp lại đó.

Nhưng mà đáng lẽ hôm nay Cam Linh phải đi làm rồi, lúc Chu Nhị Đình tan làm thì chị ấy vẫn còn đang trong ca trực chứ nhỉ, mà chị ấy cũng không nói hôm nay có xin nghỉ phép nữa.

Chu Nhị Đình: Nhìn kỹ thì cổ không có giống bà điên như lời chị nói đâu ha.

Khương Hồi Hương: Bây giờ chị ấy không còn điên nữa đâu.

Chu Nhị Đình: Với lại trông cổ trẻ lắm đó.

Khương Hồi Hương: Thì chị ấy chỉ mới ba mươi ba thôi mà.


Chu Nhị Đình bảo nếu đây là thật, thì chắc chắn Cam Linh đang giấu tôi việc gì đó.

Nhưng mà, liệu tôi hỏi thì hợp lý sao? Vẻ mặt đầy sầu lo của tôi không ngừng bán đứng chính mình, mà Cam Linh lại là người nhạy bén quen quan sát từng dấu vết tôi để lại, nếu tôi truy hỏi nhiều quá thì liệu việc Trịnh Thành Cương mới được tự do có bị lộ ra trước hay không? Lỡ đâu là tôi tự cho là thông minh, chưa đánh đã khai... Tôi cẩn thận đẩy cuốn sổ còng ra khỏi bàn trà, ném lên sa lông.


Song buổi tối Cam Linh vẫn đến nhà tôi như thường lệ, ăn cơm và xem phim, không khác gì với ngày thường nên tôi không tiện hỏi nhiều.

Tôi bỗng nhiên trở thành kẻ do thám bội phản ngay trong chính nhà mình, muốn tìm ra manh mối nào đó để phân tích tình báo ẩn chứa bên trong. Tôi quan sát Cam Linh đi vào phòng vệ sinh, lúc chị ấy lướt điện thoại thì tôi cũng ngồi kề sát bên nhìn, còn chị ấy thì thản nhiên cho tôi xem giao diện chị ấy đang mở, bằng phẳng đến gần như không có bất cứ điều gì bất thường.


Sau hai ba ngày quan sát thì tình trạng chim sợ cành cong của tôi đã giảm bớt, thời gian đi ngắm biển gần kề ngay trước mắt.

Tôi và Cam Linh đã bàn bạc về một lộ trình, vì đây là lần đầu tôi ra khỏi tỉnh nên không đi xa mà chọn Thanh Đảo gần đây (1). Nhưng nào ngờ chúng tôi không tìm được phương tiện đến thẳng nơi đó, hơn nữa vì yêu cầu phòng chống dịch bệnh nên cuối cùng chúng tôi phải đi một tuyến đường ngoằn ngoèo, cần ngồi xe lửa mười sáu tiếng đồng hồ mới đến nơi (2).


Lộ trình đã vạch ra, tôi có hơi xấu hổ đôi chút.

Tôi lấy thẻ ngân hàng và tin nhắn trên điện thoại ra, ngại ngùng nói với Cam Linh rằng tuy tôi đã hết sức dè sẻn, nhưng nhiều năm như vậy mà tôi vẫn không kiếm được khoản nào lớn lao, hai mươi bảy tuổi rồi mà cũng chỉ có được tám mươi ngàn đồng tiền tiết kiệm (3).


Thế mà Cam Linh ngồi khoanh chân trên sa lông lại khen ngợi tôi: "Nhiều người đã hai bảy tuổi mà còn đang nợ thẻ tín dụng ngập đầu đó thôi."

"Chị nói cũng phải."

"Với lại em còn có nhà nữa mà, chỗ này thì chị không bằng em đâu."

"Em bán nhà với vườn trái cây ở quê rồi đến đây mua... nhà ở huyện Năng không mắc lắm đâu."

"À, đây." Cam Linh đưa điện thoại cho tôi, tôi nhìn vào, thì ra là ứng dụng quản lý chi tiêu.


Tôi ngẩng đầu lên, Cam Linh hất nhẹ cằm, ra hiệu cho tôi vuốt sang bên trái xem từng khoản chi tiêu chi tiết của chị ấy, rồi đến trang tài sản hiện tại (4).

Quả nhiên là người từng sống ở thành phố lớn, tất cả tài sản của chị ấy hiện ra trước mặt tôi trong nháy mắt, vừa đơn giản mà vừa hiệu quả, khiến thẻ ngân hàng còn trông có vẻ cồng kềnh.


Chị ấy có năm thẻ ngân hàng khác nhau và một thẻ tín dụng, trong thẻ tín dụng còn có mười chín đồng chín hào chín xu cần hoàn trả. Các tài khoản ngân hàng lần lượt có tên là:

Đại học Ninh, Chi tiêu Ninh, Tiền lương, Tiền tiết kiệm, Chi tiêu.


Số tiền trong hai thẻ đầu tiên đều là số nguyên tròn trĩnh, Cam Linh đưa tay hướng tầm mắt tôi theo con chữ: "Hẳn là phải có nhiều hơn mấy đồng nữa, còn có lợi tức không kỳ hạn, nhưng mà chị làm biếng nhớ quá."

Tôi nhìn Cam Linh, dường như chị ấy biết tôi muốn nói gì, bình tĩnh trỏ vào tài khoản "Tiền tiết kiệm": "Đến định kỳ là chị chuyển khoản qua đây."


Chị ấy để dành được ba trăm ngàn đồng (5).

Tôi không biết chị ấy đã dành dụm như thế nào, thẻ "Chi tiêu" đến bây giờ chỉ có ba trăm bốn mươi hai đồng hai hào chín xu.

Thẻ "Tiền lương" có hai đồng ba hào hai xu.


Tài khoản "Đại học Ninh" có một trăm ngàn đồng.

Tài khoản "Chi tiêu Ninh" cũng có một trăm ngàn đồng.

Số dư bằng nhau.


Tôi chợt nhớ trước đây Cam Linh đã từng nói rằng mỗi tháng chị ấy đều gửi tiền cho bà nội Ninh Ninh suốt bảy năm qua — nếu số tiền này trở lại với chị ấy thì chị ấy sẽ còn có nhiều hơn nữa.

Tiền bán bánh trứng, tiền mở quán, tiền dọn vệ sinh, tiền khởi nghiệp, tiền trồng trọt, tiền gõ chữ, việc gì chị ấy cũng đã từng làm, cái gì cũng biết một ít, tựa như là dạo một vòng qua các ngành nghề khác nhau bắt lấy đồng bạc bỏ vào túi mình vậy.


Sau đó Cam Linh lấy điện thoại lại, khóa màn hình để sang một bên. Tôi cố gắng kiềm nước mắt, Cam Linh tiếp tục trò chuyện: "Tụi mình đi chơi xong rồi trở về dọn đồ, sau đó thì cùng đi đâu vậy, em có chọn được chỗ nào chưa?"

Tôi kể ra những lựa chọn của mình, gồm có Đại Lý, Châu Hải, Vũ Hán, Thành Đô (6). Đây là kết quả chắt lọc được từ thống kê của các loại diễn đàn trên Hồng Thư, Weibo, Tân Hoa Xã và các diễn đàn khác, mỗi địa điểm đều có ưu khuyết điểm riêng. Cam Linh nghiêng đầu dựa vào sa lông: "Chị cũng chưa chọn được chỗ nữa, không ấy thì mình chơi oẳn tù tì đi."

"Chơi sao thế chị?"

"Một đấu một đi. Chẳng hạn như em là Đại Lý, chị là Châu Hải, mình chơi oẳn tù tì, đấu ba ván ăn hai là thắng, thắng thì vào vòng trong, rồi thì..."

"À em biết rồi, mình bắt đầu đi."


Chúng tôi cứ chơi oẳn tù tì qua loa như vậy, cuối cùng chỉ còn Đại Lý và Vũ Hán phân thắng bại. Cam Linh đại diện cho Đại Lý còn tôi là Vũ Hán, đến thời khắc quyết định thì bỗng dưng chị ấy đổi ý chơi xấu, nói thẳng: "Chọn Vũ Hán luôn đi, đến Vũ Hán em có thể ăn uống cho lên cân hơn chút đó."

"Chị oẳn tù tì đi!"

Tôi khua cánh tay nói lớn với Cam Linh hệt như là trước mặt thiếu hai đĩa đậu phộng với hai ly rượu, vì thế Cam Linh đưa tay vẫy lên vẫy xuống như một chú mèo chiêu tài đang mời khách.

Xoạt.


Kéo búa bao, Cam Linh xòe bàn tay ra, còn tôi thì giơ kéo, Vũ Hán giành chiến thắng oanh liệt trong lòng bàn tay tôi.

Còn hai ván oẳn tù tì nữa, tôi giơ nắm tay, Cam Linh thì mãi một lúc sau vẫn chưa động đậy; thấy tôi ra kéo thì lập tức bắt lấy tay tôi giống như con quái thú há miệng cắn nó. Tôi a lên vùng thoát ra: "Chị chơi xấu chơi xấu, ăn gian quá đi."


Cam Linh dựa vào sa lông lười biếng duỗi tay ra, nên chẳng có gì ngạc nhiên là thắng lợi đã về tay tôi.

Còn có bốn ngày nữa là chúng tôi sẽ lên tàu đi ngắm biển. Sau chuyến hành trình kéo dài năm ngày thì chúng tôi sẽ trở về và chính thức thu dọn đồ đạc, cùng đi phấn đấu tại một thành phố xa lạ.

Đây là lần đầu tiên tôi ra khỏi tỉnh, lại sắp rời đi huyện Năng, rời đi đám mây đen Trịnh Thành Cương, tôi chợt trở nên hào hứng. Cam Linh đang lười nhác dựa vào sa lông nhắm mắt nghỉ ngơi, tôi đột nhiên thốt lên: "Nhưng mà bây giờ khó tìm việc lắm, lỡ đâu em không kiếm được việc gì... mà cũng cách đây khá xa nữa."


"Thì cứ tìm từ từ thôi."

"Nhưng mà..."

"Em đừng có lo xa như vậy làm gì. Bằng không mình có tiền để dành để làm gì chứ?"


Lời nói của Cam Linh đã giúp tôi bình tĩnh trở lại, cái hoảng hốt và sự hào hứng quyện vào nhau lúc này mới dần dần lắng xuống. Tôi vô cùng chờ mong tương lai tràn ngập những điều tốt đẹp sắp đến, đồng thời trong lòng cũng chất chứa rất nhiều âu lo; nhưng một khi nghĩ đến trong bảy năm qua, ngay cả trong thời kỳ dịch bệnh mà Cam Linh vẫn làm đủ thứ công việc và nghiêm túc sống đến tận bây giờ, tựa như minh chứng rằng chúng tôi có thể sinh sống thật tốt vậy.


Tôi vẫn chưa bao giờ nói với Cam Linh về tình cảm của mình với chị ấy, tựa như quyết định sống cùng nhau đã xảy đến một cách rất tự nhiên. Cam Linh còn giỏi bày tỏ bản thân mình hơn tôi, câu thổ lộ trước kia của chị ấy không tính là lời tỏ tình, song tôi lại chưa từng nói ra, cũng không biết nên mở miệng như thế nào. Đến khi tỉnh táo lại thì tương lai tôi sẽ cùng trải qua với người này, tôi đã đưa ra quyết định trọng đại như vậy mà thậm chí còn chưa qua cân nhắc kỹ lưỡng nữa. Đây cũng không giống như những lần tôi trải qua biến cố trong đời như trước kia, mà chỉ là bởi vì chị ấy mời tôi, thế nên tôi đứng lên, đưa ra lựa chọn như thể đồng ý đứng dậy bước ra sàn nhảy, và rồi vừa xoay vòng thì thế giới đã trở nên hoàn toàn khác biệt.


Giữa chúng tôi chưa bao giờ có điều gì thật lãng mạn, thậm chí cuộc gặp gỡ giữa Trịnh Thành Cương và Cam Linh còn lãng mạn hơn so với chúng tôi; tôi và Cam Linh gặp nhau một cách chân thật, vững vàng và rất bình dị với khăn lông con thỏ, thịt bằm cà tím, xe điện và công viên nhỏ. Đêm đến tôi nghĩ về những dự định tương lai, thấp thỏm đến độ không ngủ được; những mong muốn của tôi dần dần trở nên rõ ràng, hương vị của tôi là công chính và ôn hòa, không kích thích và gây nghiện như ớt cay, không ngọt ngào lãng mạn như những viên đường, cũng không giống hoàng liên vừa đắng mà vừa chát, và cũng không chua gắt khiến người ta cau mày như dấm; những thứ tôi mong muốn rất ít, tôi chỉ muốn sống cuộc sống yên bình, thanh thản và tự tại.


Là một con người không có chí lớn gì cả.


Đầy rẫy những xáo trộn xuất hiện trong cuộc sống bình lặng, giọng nói của Trịnh Ninh Ninh đã thôi vang vọng từ lâu, nhưng bóng ma Trịnh Thành Cương vẫn còn đó, chỉ cần tôi không ngừng chạy về phía trước thì nhất định tôi có thể thoát khỏi cái bóng ma ấy.


Cam Linh đặt tay lên ngực tôi, thầm thì: "Ngủ đi, sáng mai chị dậy chạy bộ với em."

Lòng tôi dào dạt dâng lên niềm biết ơn với cuộc sống. Giữa màn đêm, tôi lại được sinh ra lần nữa trong không gian khép kín sực mùi thì là; mẹ tôi uống no bát canh thì là và ôm tôi ngồi tựa vào chăn; tôi không ngừng chìm đắm trong làn nước mắt xuôi dòng mà trôi xuống; Lộ Kim Thời nắm lấy tay tôi kéo lên, vì thế tôi đã đến huyện Năng; trên bầu trời xẹt qua một tia sét ngắn ngủi, ánh dao và máu đã giam cầm tôi suốt bảy năm; bảy năm sau Cam Linh bạo lực phá cửa xông vào, biển khổ ào ạt ập đến, bỗng một con thuyền nhỏ hiện ra trước mặt.


Đêm khuya làm người thương cảm đến rơi lệ, tôi nhìn Cam Linh, rất muốn nói với chị ấy điều gì đó.

Nhưng tôi không nói gì cả, nhắm mắt ngủ thiếp đi trong sự mãn nguyện.


Ngày hôm đó, mồ hôi túa ra ướt đẫm chiếc giường sa lông, nó không chịu nổi gánh nặng mà kêu lên cót két, kèn kẹt, tựa như con thuyền cũ nát vào nước, những tấm ván gỗ va đập, xô đẩy nhau. Tôi hoảng hốt ôm chặt lấy lưng người nọ, ngẩng mặt lên, thấy sóng biển ập về phía mình, nhấn chìm tôi trong im lặng; tôi run rẩy trong lòng chị ấy, chị ấy với tay vào quần áo mình.

Hẳn tôi đã nghe thấy âm thanh đanh sắc khi chị ấy đút tay vào túi, hình như là tiếng móng tay đụng phải lưỡi dao, nhưng tôi cho là mình đã nghe lầm trong cơn ngây ngất, rõ ràng thứ chị ấy lấy ra là viên kẹo vị quýt, bóc vỏ cho vào miệng tôi, họ của Cam Linh thật sự rất hay, dư vị ngọt ngào lưu luyến đến dài lâu.


--------------------


Chú thích:

(1) Thanh Đảo (青岛 – Qīngdǎo): thành phố biển ở phía đông tỉnh Sơn Đông, có khí hậu ôn hòa, phân thành bốn mùa rõ rệt. Thanh Đảo là một trong những điểm tham quan nổi tiếng nhất tại Trung Quốc, và được ưu ái đặt cho biệt danh là "Thành phố dễ sống nhất". Cái tên này xuất phát từ sự hòa quyện giữa cảnh quan thiên nhiên tươi đẹp và kiến trúc châu Âu cổ kính, mang lại một không gian du lịch ấn tượng.

(2) Tác giả: Tuyến đường này là do tôi bịa đại đó.

(3) 80,000 tệ: tương đương khoảng 281.5 triệu VND.

Giả định chi phí sinh hoạt tối thiểu của Tiểu Hồi là 1,500 tệ/ tháng (với chi tiêu hạn chế và mức sống thấp ở huyện Năng) thì số tiền này có thể giúp Tiểu Hồi sống ở huyện mà không cần phải làm việc trong gần 4.5 năm.

Cũng với giả định trên, nếu không tính thêm yếu tố lạm phát, thay đổi lương qua các năm, hoặc một số yếu tố khác, thì Tiểu Hồi đã phải tiết kiệm 2,000 tệ trên lương tháng 3,500 tệ qua hơn 8.5 năm để dành dụm được số tiền 80,000 tệ.

(4) Đây là ứng dụng Tiền Tích (钱迹) bên Trung, dùng để theo dõi các khoản thu chi, theo tác giả bảo là rất hữu ích.

(5) + 100,000 tệ: tương đương khoảng 352 triệu VND.

Khoản tiền này có thể chi trả học phí 4 năm ở 1 trường đại học Trung Quốc tầm trung. Đồng thời số tiền này cũng đủ trang trải phí sinh hoạt cho 1 sinh viên trong suốt thời kỳ học tập, chia ra là trung bình 2,000 tệ/ tháng, tương đương với khoản tiền học bổng sinh hoạt quốc gia cấp cho các sinh viên ở thành phố lớn (cao hơn học bổng các trường hoặc tổ chức khác cấp).

+ 300,000 tệ: tương đương khoảng 1 tỷ 56 triệu VND.

Giả sử Cam Linh chỉ dùng số tiền này để trả tiền thuê chỗ trọ (khoảng 2,500 tệ/ tháng ở các thành phố lớn) và lấy tiền lương trả cho các khoản sinh hoạt, thì Cam Linh có thể sống như vậy trong khoảng 10 năm nữa hoặc hơn, và còn có tiền để dành từ việc làm qua các năm nữa.

+ 500,000 tệ: tương đương khoảng 1 tỷ 760 triệu VND.

Để dành dụm được số tiền này qua 7 năm thì cần phải kiếm được 196 tệ/ ngày, cộng thêm phí sinh hoạt (ăn, ở, mặc,...) tầm 100 tệ/ ngày, tức là lương 1 tháng phải tầm 8,880 tệ hoặc hơn nữa. Khả năng cao là Cam Linh đã kiêm nhiệm nhiều công việc trong tháng để kiếm được số tiền này (trung bình các công việc dọn dẹp, phụ bếp, chăm sóc khách hàng, bán bánh,... là khoảng 4,000-6,000 tệ tùy công việc và địa điểm).

Ed: Mình tò mò nên thử tìm hiểu mấy số tiền ở trên theo nhiều hướng khác nhau, nếu không hợp lý thì các bạn comment thêm nha.

(6) Đại Lý (大理 - Dàlǐ): là thành phố có lịch sử lâu đời ở tỉnh Vân Nam. Đại Lý có phong cảnh thiên nhiên đẹp và khí hậu ôn hòa, người dân thân thiện, và đặc biệt là chi phí sinh hoạt tương đối rẻ so với các thành phố lớn khác ở Trung Quốc. Tuy nhiên cơ hội việc làm phổ thông có thể hạn chế hơn các nơi khác, và hệ thống giao thông công cộng ở Đại Lý chưa phát triển mạnh, người dân chủ yếu di chuyển bằng xe máy hoặc taxi.

Châu Hải (珠海 - Zhūhǎi): là thành phố biển năng động và hiện đại nằm ở phía nam tỉnh Quảng Đông. Thành phố này có khí hậu ôn hòa, có nhiều bãi biển đẹp với các khu vui chơi giải trí hiện đại. Cơ sở hạ tầng ở đây khá phát triển, giao thông thuận tiện, nhiều tiện ích sinh hoạt và có mức sống cao hơn nhiều thành phố khác. Song song đó thì chi phí sinh hoạt cũng cao tương ứng, và sự cạnh tranh trong phân khúc việc làm phổ thông khá gay gắt. Ngoài ra thì Châu Hải còn có nhịp sống nhanh và hối hả, không phù hợp với những người thích sự yên tĩnh.

Vũ Hán (武汉 - Wǔhàn): là thành phố lớn nhất tỉnh Hồ Bắc và là thành phố đông dân nhất ở miền trung với dân số hơn 11 triệu người, là thành phố đông dân thứ chín của Trung Quốc và là một trong chín thành phố trung tâm quốc gia. Đây là một thành phố lịch sử với nhiều di tích văn hóa và danh lam thắng cảnh nổi tiếng; có cơ sở hạ tầng hiện đại với hệ thống giao thông, giáo dục, y tế phát triển. Người dân Vũ Hán thân thiện, hiếu khách, và đặc biệt là chi phí sinh hoạt ở Vũ Hán thấp hơn so với các thành phố lớn khác, đồng thời có nền ẩm thực đa dạng với nhiều món ăn ngon từ biển và đất liền. Tuy nhiên Vũ Hán có mùa hè nóng ẩm và mùa đông khá lạnh có thể gây khó chịu với một số người; mặt khác mức độ cạnh tranh việc làm ở đây khá cao, đặc biệt là các việc làm phổ thông.

Thành Đô (成都 - Chéngdū): nằm ở phía tây tỉnh Tứ Xuyên, là cái nôi của văn hóa trà kiêm "thành phố ẩm thực" của Trung Quốc. Nhịp sống ở đây chậm và khá thoải mái, thích hợp với những người thích không khí yên ả thanh bình trong không khí ôn hòa của bốn mùa. Thành Đô nổi tiếng với nhiều cảnh đẹp như núi Thanh Thành, vườn quốc gia Cửu Trại Câu, khu bảo tồn thiên nhiên Đạo Thành - Á Đinh, các phố cổ Cẩm Lý và Lạc Đới, và đặc biệt là khu bảo tồn Gấu trúc Tứ Xuyên chiếm hơn 30% số lượng gấu trúc hoang dã trên thế giới. Chi phí sinh hoạt ở đây này khá hợp lý, hấp hơn nhiều so với các thành phố lớn trong nước, và người dân hòa đồng, thân thiện. Bù lại thì hệ thống giao thông công cộng Thành Đô chưa phát triển mạnh, chủ yếu di chuyển bằng xe máy hoặc taxi, và cơ hội việc làm phổ thông có thể hạn chế hơn so với các thành phố lớn khác, người lao động phải chấp nhận tỷ lệ cạnh tranh khá lớn.


Tấn Giang:

ID Lộ Tra — 19/05/2023:

Aaaaa tốt quá đi...

ID Đã hói mà mặt còn dày — 21/01/2023:

Đoạn cuối viết hay ghê.

ID Đậu phộng là loại cây gì vậy — 23/12/2022:

Đúng là ăn uống ở Vũ Hán dễ lên cân lắm đó, đồ ăn chỗ đó ngon qtqd luôn mà hiuhiuhiu!

ID Bigg — 09/12/2022:

Túi áo hở... Rén quá không dám xem tiếp luôn...

ID Tiếng gió vù vù — 29/11/2022:

Tiền tôi để dành còn không nhiều bằng Tiểu Khương nữa, đúng là xấu hổ quá đi mừ. Nhưng mà tôi cũng có dự định đi du lịch chỗ này chỗ kia í.

ID 43765641 — 17/10/2022:

Đúng là trong ngọt ngào có ẩn giấu đau thương mà.

ID Lông xù — 08/10/2022:

Cam Linh rất là tốt đó, cô ấy là một người mẹ tốt, tuy rằng cô ấy luôn bảo mình xấu tính và ích kỷ, nhưng tôi vẫn nghĩ là cô ấy rất là tử tế. Dù bà nội Ninh Ninh có ác độc như vậy nhưng mà cô ấy vẫn lo hậu sự cho bà ta, thật ra Cam Linh tốt bụng lắm ấy.

ID Chả muốn thấy Tuế Nguyệt Trí Nhu nữa đâu đó —05/09/2022:

Shit, đau lòng quá đi, nhưng mà cũng thật là ngọt ngào đó.

ID Vol — 08/08/2022:

Có vô vàn kiểu gặp nhau trên đời mà ~

ID Tôi không có xem nhiều đâu — 06/08/2022:

Xem lại lần nữa thì toi mới nhận ra là hai cổ làm rồi á!

ID Ước mơ được nuôi thỏ — 04/08/2022:

Mong rằng Thỏ Con và Sói Xám có thể sống những ngày tháng như ý ở Vũ Hán nha.

ID joy — 31/07/2022:

Tới Vũ Hán ngắm biển à? Hì hì hì.

ID GS Xíu Mại — 25/07/2022:

Bất an desu.

ID Cơm ngon quá xá là ngon — 25/07/2022:

Đừng mà, lại là lưỡi dao kìa, chị có thể đừng giết người được không vậy?

ID Hàng Chi — 24/07/2022:

A bầu không khí này... đúng là đầy bong bóng màu hồng, nhưng tôi sợ Trịnh Thành Cương sẽ bóp chúng bể tan tành quá đi...

ID Nhất Chi Bán Tiết — 23/07/2022:

Tui sợ phải nhìn thấy cái kết làm mình đau khổ, nên đọc xong 2 chương thì không chịu được nữa phải bỏ chạy mất tiu. Xong tui cũng vào đọc bình luận của mọi người để xem thử liệu có kết buồn không, kết quả là đọc xong ai ai cũng lo lắng không biết có thật sẽ như thế không nữa, ôi trời ơi!

ID Nấm đùi gà luộc — 23/07/2022:

Hai chương này đọc thì ngọt ngào nhưng mà tôi thấy lo lắng quá đi aaaaa!!!

ID Du khách mùa đông — 23/07/2022:

Mấy chương mới gần đây làm tôi sợ kinh hồn luôn ấy.

ID Im lặng đi — 23/07/2022:

Tôi thì cảm thấy cuối cùng rồi cũng sẽ tốt thôi á.

ID Vĩ Trang Trang Trang Trang Trang — 23/07/2022:

Cảm giác là sắp xảy ra chuyện gì lớn lắm đó, nếu thật sự có chuyện xấu thì liệu Cam Linh sẽ vẫn ở bên Thỏ Con không vậy? Nhưng mà chuyện lưỡi dao... sợ hãi thật sự luôn...

ID URBETNG — 23/07/2022:

Ngưu Nhĩ Nhĩ à, bác lãng mạn quá đi thôi!

ID 007 — 23/07/2022:

Cam Linh sẽ không làm mấy chuyện tàn ác rồi vắn gắn bó ở bên Khương Tiểu Hồi đâu.

ID Lôi Thư leisure — 23/07/2022:

Tôi thích truyện này quá, hai cô ấy thật là tuyệt vời ấy.

ID _DYKHILY_ — 23/07/2022:

Sao tui nghe bảo truyện này không có vụ ăn hành này nọ á, tin này có thiệt sự là chuẩn không dị, mấy bà đi mà xem lại thử coi đi hời ơi!

ID Hoa hướng dương không hề hướng dương nữa — 23/07/2022:

Ban đầu tôi muốn được giải đáp hết các bí ẩn, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn thấy các cô ấy dịu dàng tình cảm với nhau thôi. Tác giả ới, bác có dự định viết truyện mới nào không vậy, lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác như lúc kéo đội đánh game thời trẻ trâu đó nha. Cuối cùng trang game tôi đu bị sập khi chủ web bỏ chạy, nên mùa đông năm hai này không còn mấy vụ thức dậy lúc 5g sáng nữa rồi. Bây giờ tôi có lại cảm giác hứng thú giống giống vậy, nhưng mà là theo dõi truyện dài kỳ ấy.

ID Cá trong chậu — 23/07/2022:

Hai cô ấy giống như là đang liên tục đổi chỗ cho nhau vậy.

Một người rời khỏi biển khổ, chờ mong vào tương lai; còn một người thì chìm trong biển khổ, một mình chịu đựng.

Trong câu chuyện về hung thủ này thì các cô ấy chưa bao giờ thoát ra cùng nhau cả, luôn có một người giấu diếm thông tin, định đẩy người kia ra ngoài.

Trịnh Thành Cương của Schrödinger kia đã lâu thế mà còn chưa xuất hiện, hoặc là đã bị giết, hoặc bị bỏ tù lại rồi chăng? Ở cái huyện Năng này hắn còn là Trịnh Thành Cương đã chết trên đường dài kia sao?

Tên của Cam Linh không mấy ngọt ngào nhỉ, như là thuộc về chủ nghĩa không đường rồi ấy.

ID 1234567890 — 23/07/2022:

Cảm thấy như là sẽ BE vậy...

ID ddd ding ding dang — 23/07/2022:

Xem mà tim cứ đập thình thịch thình thịch, sợ đến chương sau là bị cho ăn hành khóc huhu lun á =(((((

>> Tác giả trả lời — 23/07/2022:

Truyện này làm gì có hành đâu bà ôi!!!

Toàn là tình củm ngọt ngào ấm áp không hà!

>> ID ddd ding ding dang trả lời — 23/07/2022:

Sợ hành của bà chờ úp sọt chương sau á bà...

>> Tác giả trả lời — 23/07/2022:

Đến tui mà bà còn không tin được nữa hả bà! Tui có cho bà ăn hành hồi nào đâu hả!

>> ID ddd ding ding dang trả lời — 23/07/2022:

Tui ghim rồi đó nghen, có hành thiệt là tui ship luôn nguyên thùng hành tới nhà bà luôn á nghen! Bà chờ đi, hừ!

ID Hanh Cơ — 23/07/2022:

Có đọc đi đọc lại chương này thế nào thì cũng không thấy ngọt ngào nhẹ nhàng nổi luôn ấy.

Đây là tiệc mừng trước bão dữ sao? Mà cô giáo Khương còn chưa biết chuyện này nữa.

Aaaaa, khó chịu quá đi!

Mà có lẽ cô Khương đã đoán được rồi, chỉ là cổ không muốn biết mà thôi...



Ahem... thuyền đến đây :">>>

Ngày hôm đó, mồ hôi túa ra ướt đẫm chiếc giường sa lông, nó không chịu nổi gánh nặng mà kêu lên cót két, kèn kẹt, tựa như con thuyền cũ nát vào nước, những tấm ván gỗ va đập, xô đẩy nhau. Tôi hoảng hốt ôm chặt lấy lưng người nọ, ngẩng mặt lên, thấy sóng biển ập về phía mình, nhấn chìm tôi trong im lặng; tôi run rẩy trong lòng chị ấy, chị ấy với tay vào quần áo mình.

Hẳn tôi đã nghe thấy âm thanh đanh sắc khi chị ấy đút tay vào túi, hình như là tiếng móng tay đụng phải lưỡi dao, nhưng tôi cho là mình đã nghe lầm trong cơn ngây ngất, rõ ràng thứ chị ấy lấy ra là viên kẹo vị quýt, bóc vỏ cho vào miệng tôi, họ của Cam Linh thật sự rất hay, dư vị ngọt ngào lưu luyến đến dài lâu.


Thuyền này cũng đỉnh nữa <333

Đầy rẫy những xáo trộn xuất hiện trong cuộc sống bình lặng, giọng nói của Trịnh Ninh Ninh đã thôi vang vọng từ lâu, nhưng bóng ma Trịnh Thành Cương vẫn còn đó, chỉ cần tôi không ngừng chạy về phía trước thì nhất định tôi có thể thoát khỏi cái bóng ma ấy.

Cam Linh đặt tay lên ngực tôi, thầm thì: "Ngủ đi, sáng mai chị dậy chạy bộ với em."

Lòng tôi dào dạt dâng lên niềm biết ơn với cuộc sống. Giữa màn đêm, tôi lại được sinh ra lần nữa trong không gian khép kín sực mùi thì là; mẹ tôi uống no bát canh thì là và ôm tôi ngồi tựa vào chăn; tôi không ngừng chìm đắm trong làn nước mắt xuôi dòng mà trôi xuống; Lộ Kim Thời nắm lấy tay tôi kéo lên, vì thế tôi đã đến huyện Năng; trên bầu trời xẹt qua một tia sét ngắn ngủi, ánh dao và máu đã giam cầm tôi suốt bảy năm; bảy năm sau Cam Linh bạo lực phá cửa xông vào, biển khổ ào ạt ập đến, bỗng một con thuyền nhỏ hiện ra trước mặt.

Đêm khuya làm người thương cảm đến rơi lệ, tôi nhìn Cam Linh, rất muốn nói với chị ấy điều gì đó.

Nhưng tôi không nói gì cả, nhắm mắt ngủ thiếp đi trong sự mãn nguyện.



Hashtag hôm nay là:

# Con thuyền trống và cô vợ nhặt

# Thuyền có 2 người có tính là trống nựa khom

# Ăn kẹo trên thuyền có ngon hơn trên bờ khom

# Sau này có được ăn kẹo nữa khom

# Thuyền còn chỗ nựa khom để tụi tui leo lên ăn mừng cái

... vân vân và mây mây

=)))



Nói chứ đang lúc edit chương này thì mình được ra biển chơi, lúc nhìn sóng biển lăn tăn rì rào vỗ về phía mình là mình nhớ đến 2 đoạn trên, bao lãng mạn luôn mọi người ơi 😊😊😊



..............................


amocbinhphuong @ Thế bà con thấy chương này shao :3 

P/S: Tuôi là tuôi để ý thấy có mấy bà con canh chương dữ lắm đó nha :>>>



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play