Tôi thấy may mắn vì thế giới này vẫn còn có Cam Linh.


Đây không phải là quyết định trong cơn bốc đồng của tôi.

Tôi suy nghĩ cặn kẽ, phân vân đủ đường, tự biết rằng khi Cam Linh truy đuổi dấu vết của Trịnh Thành Cương thì cũng là lúc mình đang kéo cái bao ni lông rỗng trong suốt mang tên là sự thật vội vàng đuổi theo cô ấy.


Tôi liên hệ người cảnh sát kia, kể hết những gì tôi đã trải qua trong khoảng thời gian này.

Như là cõng bông vải đi trong biển, tôi càng tiến tới thì thân mình càng không thể chịu nổi sức nặng trên lưng. Cuối cùng tôi đã tìm được người có thể thổ lộ tất cả những điều này, người ấy còn nhớ rõ chuyện xảy ra bảy năm trước, thậm chí còn nhớ Trịnh Ninh Ninh nữa.


Tôi muốn phô bày lịch sử trò chuyện cho Cam Linh thấy, bao gồm đoạn trao đổi từ bảy năm trước và toàn bộ câu chuyện đã diễn ra. Đồng thời còn có việc mấy ngày trước tôi đã tìm được cô ấy như thế nào, bày tỏ việc tôi đã dằn vặt, đắn đo gian khổ thế nào trong khoảng thời gian này, tôi nên xử sự làm sao với Cam Linh — tôi đã muốn nói tên kẻ sát nhân cho cô ấy từ lâu, tất cả những chuyện này chỉ nhằm để tôi trả thù, nhưng tôi cảm thấy sao mà nặng nề quá đỗi, không tài nào động đậy được nữa.


Tôi còn có thể giải thích với Cam Linh những lúc tôi ăn nói không rành mạch, lắp ba lắp bắp, thì đó là khi chúng tôi đang nói chuyện, hay cùng làm việc gì đó mặt đối mặt với nhau.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần vạch trần mọi ngóc ngách và thú nhận tất cả với Cam Linh, hy vọng có thể nói về chuyện này một cách công khai và thẳng thắn, thảo luận về chuyện giết người báo thù, về tháng một năm sau, về sự việc bảy năm trước. Tôi đã sẵn sàng lấy mớ đồ đạc chồng chất trong kho từ bảy năm trước phơi ra ánh sáng cả rồi!


Cam Linh lại nhẹ nhàng mỉm cười, thản nhiên bật phim lên và bấm tăng tốc độ chiếu; nữ chính lắc đầu với tốc độ cực nhanh, lời thoại nổ ra ầm ầm, nhanh đến độ gần như không nghe rõ.


Điện thoại nóng lên, tôi sững người tại chỗ, chợt nhận ra có lẽ Cam Linh đã biết danh tính hung thủ rồi, nhưng cô ấy không muốn liên lụy đến tôi.

Một khi dây vào chuyện này thì tôi chính là kẻ đồng phạm, hành vi giết người của cô ấy sẽ bị cản trở.

Cho tới nay thì ba người Cam Linh, Trịnh Thành Cương, Trịnh Ninh Ninh đều như đang cùng chơi một trò chơi rất ăn ý. Mở đầu là Trịnh Ninh Ninh, rồi nhân vật theo thứ tự diễn mà biến mất hay xuất hiện, tôi là người chứng kiến duy nhất của trò chơi, cha mẹ cô bé lần lượt lên sân khấu theo thứ tự. Người cha sau khi xuất hiện thì đứng lại trong phòng như một con voi vô hình (1), bị cả khán giả và diễn viên lảng tránh.


Tôi giữ chặt cánh tay Cam Linh, nhưng không thốt nổi thành lời. Cam Linh ngoảnh lại, luồn tay kẹp tôi vào lòng: "Xem phim đi."

"Cam Linh, chị... tôi — "

"Không phải đã bảo là đợi đến tháng một rồi sao, nghỉ lễ đang yên đang lành mà em nhắc tới chuyện này làm gì?" Cam Linh thay đổi nước cờ, tôi thì chẳng tin một chữ nào, nhìn chằm chằm vào đối phương, ở tư thế này tôi giống như đang ngả lên đầu gối cô ấy mà trợn trừng mắt. Cam Linh cụp mắt cười, chọc màn hình hai lần, mở ra WeChat của tôi rồi bắt đầu giả ngốc, "Muốn nhìn thì cũng được, vậy nhìn cái gì đây nhỉ, để tôi nhìn bảng tin của em xem thế nào..."


"Cam Linh!"

Khi chưa quen thân với Cam Linh thì lúc cô ấy quyết làm điều gì là tôi không thể cản nổi, âm u nặng nề như con dao được mài bén rồi tôi thuốc độc, nổi cơn thịnh nộ lung lung. Bây giờ hiểu nhau hơn thì cô ấy trở nên hiền hòa, dịu dàng đi, ôm thứ gì đó mà tôi không rõ đi mãi tới cuối cùng thì hóa gian xảo, nhẹ nhàng tránh thoát câu chuyện, mỉm cười vòng đề tài sang chỗ khác.


Dù trên khuôn mặt treo nụ cười hay là nỗi oán hận thì bản chất người phụ nữ này sẽ không thay đổi, đây là con sói cái biết cười, một khi đã ngắm chuẩn con mồi là sẽ không chịu buông tha.

Tôi dứt khoát hỏi thẳng: "Tôi muốn nói hung thủ cho chị, tại sao tôi nói cho chị trước thời hạn mà chị lại không quan tâm vậy?"


"Cô giáo Tiểu Khương này — "

Cam Linh lấy bàn tay úp vào mắt tôi, chặn đi tầm nhìn, bị tôi giãy ra, vẻ mặt cô ấy thần bí khó lường: "Còn chưa tới thời hạn, em còn chưa cân nhắc kỹ càng, tôi cũng chưa chuẩn bị tốt tinh thần, em đừng có nói chuyện đó ra."


"Cái gì?"

"Em cứ khăng khăng phải nói cho tôi biết, vậy em đã sẵn sàng cho những chuyện kế tiếp chưa?"


Kế tiếp... là ý gì thế?


Tôi vừa muốn lên tiếng chất vấn thì có sợi dây điện lóe lên trong óc, tôi hiểu vấn đề ngay tức khắc.

Sự thật là chuỗi phản ứng dây chuyền, giống như là công tắc khởi động của một cỗ máy. Chỉ cần một tiếng rắc vang lên là quả bóng sẽ lăn nhanh về phía trước theo lộ trình đã vạch sẵn, có một hay hai con đường thì tùy theo sự sắp xếp từ người thiết kế cỗ máy. Nhưng giữa tôi và Cam Linh thì có một người, hoặc là cả hai cùng bố trí bộ máy ấy, cô ấy nắm đường đi nước bước trong tay, còn tôi thì không rõ ràng lắm, hoặc là chính cô ấy cũng không biết.


Sự thật sẽ không chấm hết với chỉ đôi ba câu nhẹ bẫng như thế.

Tôi hy vọng tất cả những điều này đều có thể kết thúc, nhưng có lẽ khi nói ra sự thật mới chính là thời điểm mọi chuyện bắt đầu. Trước đó thì dù tôi và Cam Linh đều có suy đoán và điều tra của riêng mình, nhưng chúng tôi vẫn chỉ là diễn tập quá trình trong bụng; còn tình huống chân thật thế nào thì chẳng ai biết cả.


Tôi im lặng hồi lâu, Cam Linh vươn tay trả điện thoại cho tôi, nắn vai tôi kiểm tra phía sau lưng: "Mụn xẹp gần hết rồi đó."

Cuộc nói chuyện kết thúc như vậy.


Lúc thu dọn đồ đạc ra về, tôi còn hỏi cô bé lễ tân bao giờ mới khai trương suối nước nóng được, cô bé nói cần chờ đến sang năm. Đoạn cô bé lại cảm thán hôm nay tôi không ra ngoài thật là sự lựa chọn đúng đắn, có đứa nhỏ nghịch ngợm ồn ào ở hồ bơi khiến lắm người phàn nàn, may mà tôi đoán trước được chuyện này.

Cam Linh xách ba lô nói đi thôi, cô bé vẫy tay, nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt quả táo. Nét tươi cười cũng lây sang tôi, tôi vui vẻ chạy lên mấy bước bắt kịp Cam Linh, lấy lại ba lô tôi từ cô ấy rồi đeo lên người.


Xe buýt chạy về huyện Năng, trên đường chúng tôi không nói gì với nhau, nụ cười ban nãy không thể nở mãi trên môi cả đoạn đường được.

Biển quảng cáo bên lề đường vụt thoáng qua, còn hai con phố nữa là đến bến xe buýt, chợt Cam Linh huých khuỷu tay vào người tôi, cất tiếng hỏi không đầu không đuôi: "Tuần sau em vẫn muốn ra thành phố chơi à?"

"Đúng vậy."

"Có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại đó."


Cam Linh xòe tay đòi tôi cống nạp điện thoại. Đoạn cô ấy mở danh bạ trong máy và nhập thẳng số liên hệ của mình vào.

"Có chuyện gì thì phải gọi điện thoại nghe chưa." Đối phương nhấn giọng cứ như là chắc chắn tôi sẽ gặp phải chuyện gì đó.


Xe buýt rẽ qua một con phố nữa, đã sắp đến điểm cuối hành trình. Tôi không trả lời là cô ấy ở trong huyện, còn tôi ở thành phố. Nếu thật sự có xảy ra chuyện gì, dù tôi có gọi điện thì khả năng cao là lúc cô ấy chạy đến cũng chỉ có thể làm nhân chứng mà thôi.

Hai chữ "nhân chứng" khiến nỗi lo âu dậy sóng trong lòng; tôi không đáp lời, chỉ hơi gượng cười thu gom mấy đồ vật linh tinh và ôm ba lô vào ngực.


"Khương Tiểu Hồi!" Người phụ nữ này vẫn không chịu yên, "Em có nghe thấy không hả?"

"Tôi biết rồi."


Đoạn đối thoại này từa tựa như cuộc trò chuyện của cô nhóc tuổi dậy thì nổi loạn và mẹ mình, tôi nghĩ nếu Trịnh Ninh Ninh còn sống thì hẳn mối quan hệ của hai người sẽ tương tự như vậy. Có thể là đến lứa tuổi này thì Cam Linh phải tìm đứa nhỏ vị thành niên nào đó dạy dỗ một chút, còn tôi đây chỉ là kẻ thay thế đắp vào chỗ thiếu (2).


Năm nay Cam Linh ba mươi ba tuổi, mới vừa thành niên không lâu đã sinh ra Trịnh Ninh Ninh, còn chưa kịp trở thành người thanh niên độc lập tự chủ thì phải lãnh trách nhiệm dắt trẻ dìu già, làm mẹ làm dâu. Thế nên dù cô ấy không phải là người mẹ tốt thì cũng có thể tha thứ về mặt tình cảm, ở đời có biết bao người đã bước vào ngưỡng cửa đại học rồi mà còn phải về nhà trước chín rưỡi tối để xin tiền ba mẹ đấy thôi...


Xe buýt nặng nề đỗ xịch lại. Bến xe nằm gần Cục Dân Chính cũ, mùi bánh trứng chiên (3) luồn qua khe cửa sổ tràn vào xe, chỉ cần khẽ nhấc cửa sổ là mùi gà nướng, dê nướng xiên cũng nối gót mời gọi.


Cam Linh kéo tôi lại, tôi cũng không định rời đi.

Tôi chọn bánh chiên, Cam Linh lại bảo lấy gà nướng.

Lướt nhìn nhau mấy giây, Cam Linh nhất quyết phải mua cả hai, tôi can rằng trời sắp tối rồi, tôi không ăn được nhiều thế đâu. Hai người chúng tôi trình diễn kéo co trên đường phố, hai cái sạp là mục tiêu của từng người. Cuối cùng chúng tôi phân định bằng trò oẳn tù tì, tôi thắng, mỗi người cầm một cái bánh trứng vừa ăn vừa thả bước trên đường.


"Buổi tối bỏ trốn với Trịnh Thành Cương thì tôi chen chúc với hắn trong cái khách sạn nhỏ, tôi bảo là đói bụng. Dưới lầu có sạp bán bánh chiên, hình như bánh hồi đó ngon hơn bây giờ nhiều, mùi thơm phưng phức. Tôi ăn hơn phân nửa cái rồi uống nước, bụng no căng ra."

Tôi chọn gặm phần mỏng giòn của cái bánh, không dám tiếp lời.


"Hắn ăn luôn phần thừa đó mà không chê câu nào cả."

Tôi đứng lại, nhưng dường như có đôi mắt mọc thêm sau gáy Cam Linh, cô ấy giơ bàn tay túm chặt tôi, làm tôi tiếp tục đi theo cô ấy.


"Tôi biết con người sẽ luôn thay đổi... Tôi chỉ không rõ tại sao Trịnh Thành Cương lại biến thành như vậy. Tôi không tin tôi là đứa bị mù, tôi trốn khỏi nhà, sinh con cho hắn — nhưng sau đó, sau đó không còn giống như trước nữa."

Khó khăn lắm tôi mới bẻ ra được miếng bánh giòn rụm, nhưng nó trượt khỏi tay tôi, bắn lông lốc ra đường, lập tức bị xe đi ngang nghiền nát.


"Hắn lái xe vận tải, sau đó tách ra làm riêng, tự lấy mối chở hàng, chạy theo đơn được giao. Công việc này vừa mệt vừa khổ, chạy một chuyến cũng không biết có được trả tiền hay không, càng chạy nhiều thì mới càng có lãi, nếu bị bắt thì sẽ bị phạt tiền... Nhưng mà có khó khăn thế nào rồi đánh tôi, thì tôi cũng chịu được; tuy là tôi không tha thứ, nhưng mà không phải đa số đàn ông huyện Năng đều như thế này sao, uống rượu rồi đánh vợ là chuyện thường ngày... Tôi không ngạc nhiên. Nhưng mà Ninh Ninh, hắn đối xử với Ninh Ninh rất tốt, con bé trông cũng giống hắn, tôi nghĩ hắn không đến nỗi — ít nhất trước kia hắn rất tốt, không đến mức... đối xử tệ bạc với con bé."


"Có lẽ có khi nào, ý tôi là... hắn không có thay đổi, chỉ là biết cách giả vờ thì sao? Chẳng hạn như, tôi nói là chẳng hạn thôi, mọi người hay nói là tướng tùy tâm sinh, hắn lại khá dễ nhìn, nên có khi nào ngoại hình đó đã tạo ấn tượng quá tốt cho người khác không?"


Cam Linh ngoảnh lại với nụ cười trong đôi mắt: "Không cần phải lo sợ như vậy khi nhắc đến hắn đâu."

Tôi mím cánh môi dính dầu của mình: "Nói cho cùng thì cũng là chuyện riêng của chị."


Người trước mặt quay đi, nhìn quanh quất khắp nơi, cuối cùng tìm được một con hẻm nhỏ vắng lặng. Bước vào hẻm, một quán ăn nhỏ bán Ma Lạt Thang, gà rán và hamburger xuất hiện, ngoài ra còn có chỗ học luyện thi có vài ngọn đèn bật sáng, nhưng không treo bảng hiệu ngoài cửa.

Tôi hết sức chăm chú xử lý cái bánh, Cam Linh lại nhắc: "Con người biến đổi khó lường lắm."


"Ừm."

Tôi đã thay đổi rất nhiều.

Lòng thành kính của tôi biến thành sự phản bội, đức tin của tôi đã hóa hư vô.

Từ kẻ cứng nhắc bảo thủ trong tình cảm, giờ đây tôi lại sắp chạy đi chơi với cậu chàng kém bảy tuổi mà mình không thích cũng chẳng ghét.


Tôi sẽ tiếp tục thay đổi. Tôi cất bước về phía trước, túm cái bao ni lông chạy mãi không ngừng; nếu tính toán cuộc đời tôi theo đơn vị bảy năm thì mỗi bước tôi đi là bản thân đã trở nên rất khác. Cái chết của Trịnh Ninh Ninh khiến bảy năm qua của tôi rơi vào bế tắc, sự xuất hiện của Cam Linh làm thời gian lại tiếp tục chảy trôi; tôi sẽ không quên cái chết của Trịnh Ninh Ninh, nhưng không còn là một mình tôi bị bí mật này đè nặng đến độ đi đứng gian nan nữa.


Cam Linh ngoạm hai ba lượt cho hết cái bánh trong tay, vò bao ni lông rồi vứt vào thùng rác: "Cô giáo Tiểu Khương, em sẽ thay đổi đúng không?"


Sao tự dưng lại hỏi tôi như vậy?

Tôi ngẩng đầu, nhớ đến lời hẹn tháng giêng năm sau giữa mình và Cam Linh, khi đã làm sáng tỏ tên tuổi kẻ giết người thì cũng là lúc chúng tôi phải đường ai nấy đi. Hai đường thẳng giao nhau trong một chốc ngắn ngủi, vượt qua chỗ gút mắc xong thì chảy về khắp nơi. Thay đổi là một thứ gì đó phải diễn ra trong lâu dài, tôi cảm thấy hẳn Cam Linh sẽ không thể chứng kiến những biến hóa khác của tôi, trừ kiểu tóc mới hiện tại.


Tôi đành đáp lại với một câu đùa dở tệ: "Tôi không có biến bảy mươi hai kiểu được đâu (4)..."

Cam Linh bật cười, tôi nghiêm túc trả lời: "Tôi sẽ thay đổi, con người đều sẽ thay đổi, tôi... tôi cũng chỉ là một người bình thường."


"Ví dụ như lúc đầu em không chịu nói cho tôi, sau đó bỗng nhiên muốn tôi xem lịch sử nhắn tin gì đó, tôi nhìn thoáng qua thì thấy là cảnh sát à?"

"À, lúc trước... Ừm... Cô ấy đã về hưu rồi. Tôi, tôi kể chuyện lúc chị tới cho cô ấy. Cô ấy nói rằng trước đây chúng tôi không giải thích rõ sự việc là vì... Ôi — Nhưng mà nếu chị muốn biết, chị có quyền được biết, tùy vào quyết định của chị ..."


"Vì sao vậy? Thương hại à?" Cam Linh lại vòng tay trước ngực, tôi cúi đầu ăn bánh trứng. Cam Linh chờ tôi ăn xong lại truy hỏi thêm lần nữa.

Tôi trả lời: "Là để bảo vệ."


"Cô ấy nghĩ chị bị lừa bán tới đây. Vì vậy cô ấy... muốn chị được tự do."

"Lúc đó cô ta muốn bảo vệ tôi, nên em mới cho rằng lời bà nội Ninh Ninh nói tôi đã chết là thật phải không?"

"Đúng vậy."


Năm đó cô cảnh sát ấy không cho phép tôi tiết lộ bất kỳ tin nào về kẻ sát nhân.

Một khi đã đề cập tới người cha thì phải nhắc đến người mẹ, mà người làm mẹ thì càng dễ bị hỏi đến nhiều hơn người cha.

Tôi cho rằng Cam Linh đã không còn nữa, và cô ấy tiếp tục giữ lời nói dối kia.


Cô ấy không cho tôi nói chuyện đó ra, tôi cũng không muốn nhắc đến vì những lý do khác, thế là bảy năm trôi qua.


Mãi cho đến khi tôi liên hệ với cô ấy tận bảy năm sau, thì cô ấy mới giải thích những việc bất thường đó cho tôi. Khi nhắc đến cái chết của đứa trẻ thì ai mà không quy trách nhiệm lên đầu người mẹ chứ? Tuy nhiên, một mình Cam Linh trôi dạt nơi đất khách đến bảy năm nhưng có rất ít lời đồn nhảm lan truyền về cô ấy, tất cả đều là do cô ấy "đã chết" rồi. Có ai đó đã kết luận chuyện "người mẹ đã chết" và biến lời nói dối thành sự thật —


Tôi vo tròn cái bao đựng bánh trơn trượt vì dầu trong tay, ném vào thùng rác.

Cam Linh dựa vào tường, đôi tay buông thõng bên người, một chốc sau lại tùy ý vén sợi tóc trước trán, lấy mũi giày nghiền tới nghiền lui một hòn đá nhỏ dưới đất; tôi thò tay vào ba lô rút tờ khăn giấy lau tay và khóe miệng.


Trong bóng tối, người phụ nữ đối diện vẫn cứ cúi đầu dẫm hòn đá, không nói gì một lúc lâu.

Tôi bước tới ôm lấy eo Cam Linh, đặt bản thân mình vào vòng tay cô ấy, đảm nhiệm tốt vai trò của một con gấu bông ngoan ngoãn.


Hơi thở của người trước mắt không đều, lồng ngực phập phồng tựa như sóng biển, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, mái tóc che khuất tầm mắt, môi mím lại thành một đường thẳng nhỏ.

"Em thương hại tôi sao? Cô giáo Tiểu Khương?"

Bàn tay Cam Linh đặt sau lưng tôi, chậm rãi vuốt xuống, như thể người đang thở dồn dập mới là tôi vậy.


Tôi lắc đầu.


Chính sự xuất hiện của Cam Linh khiến tôi như nhận được sự thông cảm của người nhà, có thể ngẩng đầu lên trong tiếng trúc bị chém gãy và nghe thấy những âm thanh khác.

Tôi cảm kích cô ấy. Tôi vui mừng vì thế giới này vẫn còn có Cam Linh.



Chú thích:

(1) Con voi trong phòng: bên Tây có câu thành ngữ "Con voi trong phòng" (Elephant in the room), ngụ ý chỉ những chuyện rất rõ ràng, hiển nhiên mà ai cũng thấy nhưng đều cố tình làm ngơ.

(2) Kẻ thay thế đắp vào cho đủ: nguyên văn là (代餐 - đại xan), tức là thực phẩm thay thế bữa ăn, thường ở dạng lỏng, hoặc có loại còn ở dạng bột uống, hoặc thanh thức ăn.

(3) Bánh trứng chiên (煎饼 - Jian bing): loại bánh kếp (crepe hoặc pancake) kiểu Trung, đây là một trong những món ăn đường phố nổi tiếng nhất nước này. Người bán sẽ tráng bột mì và trứng trên một vỉ nướng phẳng và kẹp với đủ loại nhân mặn hoặc ngọt, sau đó xắt thành nhiều miếng hoặc xắt đôi cho khách.

Xem một vài video thì mình thấy món này cũng giống giống bánh tráng nướng bên mình, topping thì tùy theo vùng, hoặc cũng có loại bánh không nhân, mỏng giòn.

Ngoài ra có nhiều người còn sáng tạo kiểu bánh với tạo hình rất đẹp, giúp thu hút khách nhiều hơn:


(4) Đổi bảy hai kiểu: Hẳn Tiểu Hồi nói vui là mình không có bảy mươi hai phép thần thông, không đổi xoành xoạch được như Tôn Ngộ Không đâu.

Ngoài lề: Với chủ đề bảy mươi hai phép thần thông (七十二变) thì thím Gồ dẫn mình qua nhà bác Du (Youtube) nghe hai bài này, một bài thì nhịp hơi nhanh, ra đời 5-6 năm trước, một bài thì mới ra năm nay 2023, có vẻ đều không thuộc phạm vi ám chỉ của bạn Hồi đâu. Nhưng mà lỡ tìm rồi thì mình cũng đăng lên cho mọi người nghe chơi :D

Bài "Xem tôi biến 72 phép thần thông đây" (看我72变):


Bài "Tôi không phải Tôn Ngộ Không" (我不是孙悟空), dùng google dịch thì mình thấy có phiên bản lời nhạc khác nữa, nhưng không có vietsub, chỉ thấy mỗi bản này. Nhưng mà bản vietsub này lời nhạc buồn lắm, nghe mà buồn ngang luôn :"<

Phiên bản lời khác thì mình để ở comment nha.


Nghỉ giữa giờ:

Cam Sói Lớn: Chị muốn ăn trái cây.

Khương Thỏ Con: Trái gì thế?

Cam Sói Lớn: Chôm chôm.


Tấn Giang 🥺:

ID 67491550 — 30/09/2023:

Mơi quá là mơi!

ID Tui cũng ở Pompeii nè — 12/01/2023:

Tôi cũng muốn được ôm một cái!

ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12/2022:

Cô cảnh sát đó tốt bụng thật.

ID Điên khùng còn hơn bạn — 12/09/2022:

Chắc chắn đây không phải là lần đầu vị cảnh sát này nhìn thấy phụ nữ bị lừa bán, cho nên cô ấy mới âm thầm khuyến khích phát tán "tin đồn" người mẹ đã chết.

Cập nhật: Tôi thích nữ cảnh sát lắm đó. Chúng ta cần thêm càng nhiều cảnh sát nữ càng tốt hì hì hì.

ID Ôn Tửu — 26/08/2022:

Hai nàng cá cứu rỗi nhau.

ID zero — 17/08/2022:

Hai lần đặt bản thân mình vào vòng tay cô ấy, lần nào cũng đều thật dịu dàng.

ID Vol — 07/08/2022:

Cô cảnh sát về hưu đó suy xét chu toàn thật đấy, tuy là việc nhất quyết giữ bí mật đó đã khiến Tiểu Hồi phải trăn trở trong một thời gian quá dài... Tôi mong cả đàn cá đều có thể trở về vùng biển tự do một ngày nào đó.

ID Tống Cưu Duyên 4869 — 28/07/2022:

Lúc đọc đến đoạn bảo vệ là cảm xúc trong tôi dâng trào đến đỉnh điểm. Người cảnh sát về hưu ấy thật sự đang bảo vệ Cam Linh, để cô ấy tự do, ít nhất là tạm thời thoát khỏi huyện Năng và những sự thật đắng lòng này, cho phép cô ấy tung cánh bay xa hơn. Sự kiêu ngạo, cứng cỏi, lạnh lùng và tự do của Cam Linh hoàng toàn trở nên sống động sau tình tiết này.

ID Bàng Dã — 26/07/2022:

Những cái ôm này thật sự rất tuyệt vời.

ID URBETNG — 19/07/2022:

Thật may mắn vì họ có nhau.

ID Gần đây quanh tôi có rất nhiều cô gái đó — 15/08/2022:

Chữa lành lẫn nhau mãi dịu mãi keo!!!

ID Du khách mùa đông — 13/07/2022:

Vừa đắng vừa ngọt.

ID Một chuỗi vô nghĩa — 09/07/2022:

Dù không phải thời điểm thích hợp nhưng các cô ấy vẫn ôm lấy nhau.

ID Sao phải nợ thơ đổi tiền rượu vậy — 09/07/2022:

Chữa lành lẫn nhau thật sự là tốt quá đi, tôi khóc mất rồi nè...

ID Ước mơ được nuôi thỏ — 09/07/2022:

Ước gì tôi có thể diễn tả được câu chuyện này hay đến mức nào... Bác Tiểu Ngưu viết cuốn quá đi... Hấp dẫn quá xá!!! Tôi mê ơi là ơi luôn đây nè (>﹏<)

ID _DYKHILY_ — 09/07/2022:

Tôi thích đọc phần comment lắm, ai cũng có điểm chung hết.

ID 43286695 — 09/07/2022:

Ôi trời ơi... Thật mừng vì vẫn còn những lời văn như vậy trong cuộc sống hiện thực áp lực này.

ID Tán Xuyên — 08/07/2022:

Không có đủ gì hớt, tôi còn phải quay lại đọc thêm mấy lần nữa đây.

ID Im lặng đi — 08/07/2022:

Tôi mừng vì vẫn còn các bạn và họ tồn tại trên đời, tôi đang khóc đây này.

ID Sở Tầm — 08/07/2022:

Chào mừng tác giả trở lại. Tôi cực kỳ thích chương này, trước đây tôi luôn cảm thấy không khí khá áp lực bí bách; và chương này như đã dọn sạch những tảng đá chặn đường ống để nước bên trong có thể ào ạt chảy ra, thật sự rất tuyệt vời.

ID Có phải chỉ vì bạn đang ở trên núi này không — 08/07/2022:

Đây đúng là một cuốn truyện ấm áp, đọc một lần mà vẫn phải đọc thêm lần nữa.

ID Tiểu Vi — 08/07/2022:

Bột thay cơm làm tôi bật cười một cách khó hiểu. Bỗng dưng tôi nghĩ chắc bác Ngưu cũng từng ăn món này một lần rồi đúng không, hồi xưa nó phổ biến lắm đó, tôi cũng có ăn qua rồi. Thật sự là rất hoài niệm.

ID Cá trong chậu — 08/07/2022:

Không phải thương hại, mà là cảm kích.

Cảm ơn chị đã thêm nước vào bể cá.

ID Nàng tiên nhỏ hậu đậu — 08/07/2022:

Sự thật dần được hé lộ, người cảnh sát già có cái nhìn sâu sắc và hiểu rõ bản chất con người, đồng thời vẫn giữ trong mình lòng tử tế và sự ấm áp — cũng có thể được xem là một tia sáng. Trải qua bao sự khốn đốn và cực khổ thì Cam Linh hơi giống một con gà mái già muốn bảo vệ đàn con, quan tâm nhắc nhở Tiểu Khương, thật sự rất tình cảm. Dù là sự thật trong chương này rất tàn khốc, tàn nhẫn, nhưng đồng thời trong đó cũng chứa đựng cái ấm áp dịu dàng.

ID Phùng Tuyết Liên Mai — 08/07/2022:

Tôi rơi nước mắt và thấy vui mừng vì trên đời vẫn còn có Cam Linh.

ID Nhất Chi Bán Tiết — 08/07/2022:

Các cô ấy chữa lành lẫn nhau, mà chương mới của tác giả thì chữa lành cho tôi.

ID Dương tiên nữ nữ nữ nữ — 08/07/2022:

Tui thấy cũng ngọt ngọt rồi nè.


————


Vietsub:


"Tears stream down your face
When you lose something you cannot replace
Tears stream down your face, and I -

Lights will guide you home
And ignite your bones
And I will try to fix you."



xxxxxxxxxxxxx

amocbinhphuong at w a t t p/a/d . c/o/m



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play