Không cần đâu


"Hả?"

"Tức là em kiếm được người yêu, rồi tên đó lộ nguyên hình là kẻ vô dụng, có việc cỏn con cũng đẩy cho em làm. Mức độ khó chịu của em với mấy thứ vặt vãnh vừa rồi chỉ là một, còn yêu đương bực mình tận cỡ tám trăm đấy. Nhưng mà nếu chỉ có một mình em thôi, thì em không cần phải hầu hạ kẻ khác mà chỉ cần quan tâm đến bản thân mình. Em muốn ăn thì ăn, muốn dậy lúc nào là dậy, không phải trò đùa của người khác, không phải làm nô lệ cho kẻ khác."


Tôi trầm ngâm một lát: "Vậy người được chăm sóc kia hẳn là vui vẻ hơn khi sống một mình rồi, chắc chắn là người đó rất muốn yêu đương đó. Tại sao tôi lại phải cam lòng trở thành kẻ bưng trà rót nước nọ chứ?"

"Em thấy lời mình nói có sức thuyết phục không?"


Cam Linh đưa lưng về phía tôi nằm ngủ, tôi suy nghĩ, nín thở thừa nhận: "Lỡ đâu tôi gặp được người sẽ không đùa giỡn tôi như vậy, sẽ... cùng đỡ đần nhau thì sao? Vì tình yêu mà làm điều gì đó cho nhau, cả hai bên đều có thể tận hưởng sự quan tâm của người kia dành cho mình, nhưng cũng sẽ phải hy sinh một ít tự do..."


"Em cũng nói là 'lỡ đâu' đó thôi." Cam Linh nói chuyện thật là kín kẽ, cô ấy đã nhận định trăm phần trăm là yêu đương và kết hôn sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp, xem đây là cơ sở để khéo léo chế giễu tôi, nhắc cho tôi nhớ quyết định đi chơi với Lý Dũng Toàn tuần sau là không sáng suốt đến cỡ nào.


Nhưng nhớ đến chuyện Cam Linh cố ý không trả lời những vấn đề của tôi, rồi còn thêm chuyện liên quan đến Trịnh Thành Cương, thì tôi lại thấy hơi tức giận, ra vẻ cố tình tranh cãi: "Dù sao tôi thấy cậu đồng nghiệp đó cũng khá tốt, với lại chắc chắn tôi không thể kết hôn đâu, cậu ta nhỏ hơn tôi bảy tuổi mà. Hoặc để tôi có thể cảm nhận được chút cảm giác của tuổi trẻ thì sao chứ? Tôi cũng độc thân sáu năm rồi..."


"Em có tin được lời mình nói không?" Cam Linh thản nhiên đưa ra câu hỏi, xoay người lạnh nhạt nhìn tôi.

Quan hệ với Lộ Kim Thời, người rất thích bản thân, mà tôi còn đau khổ suốt bảy năm, rồi thoắt cái lại nói là mình muốn ở bên một cậu chàng trẻ tuổi hơn mình... Quả thật là trăm ngàn chỗ hở. Tôi nỗ lực lên tiếng to gan nổi loạn, nhưng Cam Linh quá hiểu sự bảo thủ và thu mình sâu thẳm trong cõi lòng tôi.


Sau một hồi đối đầu lẫn nhau, tôi thừa nhận bản thân đã gần sát bờ vực đổ nát, suýt chút nữa là đã phàn nàn trách móc việc cô ấy gạt tôi đi tìm kẻ sát nhân như người vợ giận chồng. Lời nói đã đến bên miệng, thế nhưng tôi cố gắng đè nén, giấu sâu vào bụng; tôi không muốn nhắc tới chuyện này khiến cả hai cùng khó xử.


Tôi chỉ có thể lấy sự lặng im ra ứng đối. Một lúc lâu sau, cuối cùng tôi cũng thừa nhận: "Tôi cảm thấy hơi cô đơn."

Cam Linh nhướng mày: "Tại sao thế?"


Tôi không trả lời lý do, chỉ giải thích thêm cho phần cô đơn của mình: "Tôi biết bảy năm qua tôi chẳng nghĩ đến người đàn ông nào cả, mà thật ra tôi cũng không muốn có quan hệ tình cảm với đồng nghiệp, chỉ là khi cậu ta hẹn tôi thì cũng vừa lúc tôi... cảm thấy rất cô đơn, cảm thấy là duyên phận đến rồi. Tôi không biết mình bị sao vậy, trước kia tôi ở một mình rất bình thường, gần đây có tán gẫu với bạn bè thì vẫn thấy rất là... Giống như lòng tôi đang rất trống trải, thế nào cũng phải thân thiết với người nào đó mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Tôi rất khổ sở."


Dường như tôi đang kể một câu chuyện vô cùng trừu tượng, vì thế lại theo thói quen tìm những điều cụ thể giảng giải cho đứa trẻ trước mắt, khiến mọi thứ trở nên dễ hiểu hơn: "Giống như kiểu, trước đây tôi là con cá sống trong một cái bể thủy tinh nguyên lành. Rồi có một ngày, bể cá bị đập vỡ, nước không ngừng rỉ ra ngoài. Thật ra tôi không cảm thấy nguy hiểm gì, sắp chết rồi mà cũng không có cảm nhận gì quá đặc biệt. Sau đó có người bắt đầu đổ thêm nước vào bể, và bỗng dưng tôi sống lại đến giờ. Nhưng ngay tại thời điểm này thì người đổ thêm nước kia lại đi mất, nước vẫn tiếp tục thoát ra ngoài... Mà tình cờ vào lúc này, bên ngoài kia có một cái bể cá khác xuất hiện, bên trong có con cá mời tôi đi qua."


Ý thức được nội dung vừa rồi đã đi quá sâu vào nội tâm bản thân, tôi nhắm mắt lại, quay lưng về phía Cam Linh, giả vờ mình đã nói xong và muốn đi ngủ.

"Tại sao không để người đổ thêm nước kia sửa bể cá lại đi?"

"Chỉ là phép so sánh, một phép so sánh mà thôi... Không có chính xác từng li như vậy đâu."


Làm sao có thể sửa bể cá lành lặn lại được đây? Cái chết của Trịnh Ninh Ninh đã khiến thứ gì đó trong lòng tôi vĩnh viễn tan nát.

Im lặng hồi lâu, chủ đề này tự động lướt sang trang mới.


Nửa đêm tôi thấy toàn thân ngứa ngáy, tập trung ở cánh tay và phía sau gáy. Tôi gãi vài lần, nhưng không biết tại sao càng ngày càng thấy ngứa. Cơn ngứa này không phải như muỗi đốt, mà giống một loại rêu bám dính vào da, cuộn lại và phát nóng lên, tôi càng gãi thì chúng nó càng lan ra. Động tĩnh của tôi đánh thức Cam Linh, cô ấy bật đèn ngủ đầu giường lên: "Có chuyện gì thế?"


Tôi từ từ gãi cánh tay, nhưng không thể với được tới đằng sau lưng, Cam Linh nhướng mày: "Có bọ chét à?"

Không đợi tôi trả lời, cô ấy đã bật ngọn đèn lớn nhất lên, rồi còn mở đèn pin trong điện thoại chiếu vào tôi. Tôi mất tự nhiên nheo mắt xoa cánh tay, Cam Linh nhấc tay tôi lên, săm soi thật kỹ, phát hiện dãy mụn li ti bên dưới những vết gãi của tôi.


Đầu ngón tay cô ấy lạnh buốt, đường hoàng ấn vào sau cổ tôi. Cái lạnh trên ngón tay xua tan cơn ngứa, tôi hơi ngượng ngùng, kéo cái gối đè trên đầu mình, y như con đà điểu dẩu mông lên chôn đầu, phơi ra chỗ da thịt bị dị ứng cho Cam Linh xem.


Là bị cháy nắng, tôi có mang kem trị bỏng trong ba lô.

Hôm nay tôi nghịch nước quá vui vẻ, ánh nắng xuyên qua lớp kính bể bơi chiếu thẳng vào người tôi. Khi Cam Linh ấn miệng tuýp kem vào lớp da trên gáy tôi, mùi kem và cái mát lạnh đột ngột tản ra, tôi duỗi cánh tay, nằm thẳng người.


Lớp kem trắng ngà vọt ra từ miệng tuýp thuốc, Cam Linh kéo cổ áo tôi xuống, tôi hấp tấp cởi nút áo. Cam Linh quét lớp kem lên ngón trỏ, chờ tôi cởi áo rồi lại nằm sấp xuống, Cam Linh thoa kem lên người tôi với vẻ mặt ghét bỏ.


Nương theo ánh đèn, cô ấy cúi đầu nhìn lưng tôi, cảm thấy tình hình còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của tôi.

Đầu ngón tay cô ấy lướt qua lưng, mùi kem không ngừng lan tỏa, bò khắp người tôi như làn nước chảy qua thân thể. Cánh tay tôi cũng bị thoa đầy thuốc, xếp thành một đường thẳng, các cơ sau lưng co rút lại. Phựt phựt phựt, Cam Linh cởi bỏ khóa dây áo lót, lập tức phía trước ngực tôi rộng rãi hơn nhiều.


Lớp kem tản ra khiến lưng tôi cảm nhận được sự mát mẻ đang trải rộng. Tôi nhắm mắt, yên tâm tận hưởng sự báo đáp từ việc ngoáy tai cho Cam Linh.

Phần lưng phủ đầy kem khiến tôi không thể lật người nằm bình thường được, chiếm cứ cả hai phần ba diện tích cái giường. Cam Linh liếc sang, vỗ bốp vào lưng tôi như muốn trả đũa rồi nhận mệnh đi tắt đèn, cuộn tròn trong địa bàn một phần ba góc giường của cô ấy. Cũng không biết cô ấy có ý trả thù hay không, mà còn cố tình đè lên một bàn tay tôi để ngăn tôi đừng lộn xộn.


Tôi giống như một con rùa cõng cái mai trong suốt nằm úp sấp trên giường, còn Cam Linh như là một tảng đá. Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, bỗng nhiên tôi như tách khỏi mai rùa, lơ lửng trong không trung nhìn ngắm bản thân mình và cô ấy. Cam Linh đang nghiêng người ấn hờ tay tôi, mặt ngẩng lên, cũng đang trong cơn nửa mê nửa tỉnh. Giữa cảnh mơ và thực lẫn lộn với nhau, tôi chợt nhận ra khoảng cách giữa mình và Cam Linh quá sát nhau — hơi thở gần kề trong gang tấc. Chiếc giường chung trở thành nơi trú ẩn, trong mơ không có tiếng xương gãy răng rắc của Trịnh Ninh Ninh, không có tiếng Trịnh Thành Cương ép hỏi tôi có sợ hắn hay không, không có thứ gì cả; kẻ giết người tiềm năng nguy hiểm nhất đang nằm bên cạnh người, tôi bình yên đi vào giấc ngủ, mơ một giấc mộng đẹp.


Sáng sớm thức dậy, cô gái mặt tròn phúng phính gọi điện báo cho chúng tôi biết nhà ăn còn chưa xây xong, nhưng có thể đến sảnh khách sạn dùng điểm tâm, hoặc là đưa đến tận phòng. Cam Linh chọn đưa đến phòng, cô gái liệt kê một loạt dài các món như sữa đậu nành, bánh quẩy, sữa tươi, nước trái cây, bánh nướng, hoành thánh... Cuối cùng chúng tôi gọi sandwich trứng gà với sữa, kèm quýt và kiwi, rồi đặt tất cả lên bàn ăn.


Cơn ngứa sau lưng và trên cánh tay đã giảm đi kha khá, nghĩ đến việc phí phạm tấm vé sử dụng bể bơi thì tôi lại muốn ra ngoài. Còn Cam Linh thì bảo là không muốn đi chơi nữa, cô ấy sẽ đợi ở đây đến buổi chiều, và trả phòng cho kịp chuyến xe buýt trở về lúc ba giờ rưỡi.


Cứ thế thì tờ vé sẽ bị lãng phí mất, tôi cứ muốn bỏ lơ nguy cơ bị nổi thêm mụn trong lúc bơi, nhưng Cam Linh không chịu đi, cứ như mình mới là người bị cháy nắng vậy. Cô ấy ăn mặc kín mít, bật máy lạnh lên, lôi ra đống đồ ăn vặt tự mang rồi vừa nhóp nhép vừa xem phim truyền hình. Cuối cùng tôi tiếc tấm phiếu kia nên đi ra hồ bơi đảo qua đảo lại mấy vòng.


Hình như đồng nghiệp Cam Linh đã quen mặt tôi, có một người phụ nữ độ tứ tuần với mái tóc bù xù đến hỏi tôi sao Cam Linh còn chưa tới.

Tôi trả lời cô ấy vẫn đang ngủ chưa dậy.

Đối phương hỏi: À, cô là...

Tôi nói tôi là bạn cô ấy, đối phương không hỏi thêm nữa, thấy tôi lẻ loi một mình thì mời tôi đi học bơi ếch với họ, bên cạnh có người đàn ông mặc quần bơi chống tay lên hông cười ha hả; tôi từ chối.


Dập dềnh như đám rong biển trong làn nước được một lúc thì tôi rời đi. Dù cái "một lúc" ngắn ngủi này chỉ tầm hơn mười phút, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy mình lại bị cháy nắng lần nữa, tôi nghi ngờ rằng lớp kính bao bọc quanh cái hồ bơi kia đều là thấu kính lồi, tập trung tất cả ánh sáng mặt trời lại để chỉ thiêu đốt mỗi mình tôi.

Cam Linh bắt tuýp kem rồi ném tôi lên giường, bôi lên người tôi. Tôi ngoan ngoãn ngồi yên trong phòng, ghé sát vào Cam Linh cùng xem phim truyền hình.


Cam Linh cầm điện thoại, chẳng được bao lâu thì tay mỏi nhừ, đổi sang tay khác thì không nhấc lên được nên đưa điện thoại cho tôi. Tôi cũng chuyển nó từ tay này sang tay kia, đoạn đưa qua cô ấy. Chúng tôi cứ lặp đi lặp lại vài lượt như chơi trò nổi trống chuyền hoa (1), cuối cùng điện thoại hết pin nên phải đặt sang bên sạc lại.


Cam Linh bảo: "Lấy điện thoại em xem đi, để tôi đăng nhập tài khoản phim của tôi cho."

Tôi đáp làm như chỉ mình chị mới đăng ký thành viên đó, tôi cũng có nè... Nhưng mới vừa chạm vào điện thoại mình, bỗng nhiên có cái tin WeChat bật ra.


Tiểu Hồi, nếu đã như vậy... thì cứ nói cho cô ấy biết đi. Đừng lo lắng quá.

Tôi nhanh chóng nhấn vào giao diện trò chuyện, lật qua hai trang cũ, lần cuối tôi nhắn tin với vị này là vào năm năm trước.

Tôi vội vàng mở ảnh hồ sơ của mình và bật chế độ miễn làm phiền, đầu bên kia lại gửi một tin khác:


Chúng ta bảo vệ cô ấy, bây giờ cô ấy đã quay lại và có quyền được biết sự thật. Nhưng việc cô ấy quyết định thế nào thì chúng ta không thể kiếm soát được đâu.


Sau đoạn tin này còn có thêm một câu nữa, có điều tôi không thấy rõ. Nếu tôi bấm điện thoại lâu quá sẽ dễ dàng khiến cho Cam Linh hoài nghi.

Tôi hối hả thoát khỏi WeChat, chợt phát hiện mình vẫn chưa tải ứng dụng Kiwi (2). Cam Linh chiếm lấy điện thoại, tôi nhấp nha nhấp nhổm trên giường y như đang bị kim chích, hai tay như ruồi bọ vo ve va loạn xạ vào nhau. Cam Linh đăng nhập tài khoản, mới chọn được tập phim, bài hát mở đầu vừa vang lên thì tôi bật dậy.


Cam Linh: "... Trả lại em đó, em tự cầm đi."

Tôi ôm điện thoại, Cam Linh khoanh chân ngồi trên giường, ôm gối đầu vỗ vào bên cạnh người, ý bảo tôi qua ngồi xem phim với cô ấy.


Tôi lừng khà lừng khừng dựa vào cạnh Cam Linh, Cam Linh đưa tay chọc màn hình hai lần, khôi phục trình chiếu. Ca khúc chủ đề bị bấm lướt qua, đột ngột im bặt hệt như bị người ta tắt đi giọng hát; Cam Linh nhanh nhẹn ấn nút dưới góc phải màn hình để tăng tốc độ phát lên gấp đôi.


Bỗng dưng tôi thu điện thoại trở về.

Cam Linh ngước lên, tôi chuyển về WeChat, mở ra cửa sổ trò chuyện, hơi chần chờ.


"Cam Linh," Tôi chầm chậm lướt lên trang đầu của lịch sử trò chuyện, "Chắc tôi không thể chờ đến tháng một năm sau nữa rồi, để tôi nói cho chị."


Điện thoại đưa sang, Cam Linh do dự, nghiêng mắt nhìn lướt qua, ánh mắt giống như một tấm màn mỏng và mờ ảo. Cô ấy chớp đôi mắt, chậm rãi nhoẻn nụ cười, mím môi, quay đầu đi, đẩy điện thoại trở về.

"Không cần đâu."


--------------------


Tác giả:

Tôi không cập nhật truyện được thêm đâu, do bận tăng ca mất rồi ấy.

Tiền lời từ quyển sách này cũng được chia cho mọi người xong cả rồi nhé! Sau này sẽ có thêm một đợt rút thăm trúng thưởng dựa trên tỷ lệ đặt mua chương nữa (để tránh việc có bạn đọc nào không để lại bình luận và bị bỏ sót tình yêu của Ngưu nha).

Không biết lúc nào tôi mới có thể trở lại viết thêm nữa, nên mọi người đừng chờ nhé.

Ôm hôn các tình yêu một cái nà ~moah~


--------------------


Chú thích:

(1) Trò chơi nổi trống chuyền hoa: tương tự trò chuyền bóng theo nhạc bên mình, khi tiếng trống hay nhạc dứt thì ai còn giữ bóng sẽ bị phạt, thường là phải hát một bài hoặc làm trò gì đó cho mọi người cười.

(2) Ứng dụng Kiwi: có vẻ như là ứng dụng trình duyệt như Chrome.


Tấn Giang:

ID Trời đất tàn ác coi mọi thứ như cẩu đần — 05/10/2023:

Chời má ơi truyện này có xuất bản được không vậy, hay ơi là hay luôn áaa!

ID Hậu cần hiệu con Cánh Cụt — 19/01/2023:

Chị nhận ra sớm đi nha chị Thỏ Con ới ời ơi.

ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12/2022:

Câu chuyện ẩn dụ này đang ám chỉ ai vậy ta?

ID laobai — 13/11/2022:

Đổ rồi!

ID Muôn ngàn cây cỏ— 02/11/2022:

Chị Linh đổ rồi!

ID Ôn Tửu — 26/08/2022:

Để chị ấy sửa bể cá đi nào!!!

ID Vol — 07/08/2022:

Chia sẻ bí mật chung.

ID Không có lan quyên gì đến chuyện tình củm đâu nhá — 24/07/2022:

Chị ấy đã biết rồi.

ID 50035840 — 16/07/2022:

Cuốn quá đi!

ID Du khách mùa đông — 06/07/2022:

Chế Linh nói về những người đàn ông khác: Họ không hợp với em đâu.

Chế Linh nói về chính mình: Tại sao không để người đổ thêm nước kia sửa lại bể cá vậy?

ID Ngày về — 03/07/2022:

Chẳng lẽ tháng giêng là khoảng thời gian cuối cùng mà chị Cam muốn để lại cho riêng mình sao?

ID Ước mơ được nuôi thỏ — 03/07/2022:

Ôi chao!!! Dù có biết được sự thật thì cũng chưa chắc có thể thoát khỏi ám ảnh trong lòng, con thuyền lênh đênh trong biển khổ vô bờ sao mà khó cập bến quá đỗi.

ID Nấm đùi gà luộc — 03/07/2022:

Ôi aaaaa thì ra là để dành cho chỗ này! Tình tiết bày sẵn ngay từ đầu giờ đập lại tôi như cái bumerang vậy á... Haiz, ngày nào không có chương mới thì tui chỉ có thể nhai tạm mấy chương cũ lại thôi...

ID 32556235 — 03/07/2022:

Chắc người nhắn kia là Lộ Kim Thời á.

>> ID Cho đến ngày tận thế — 03/07/2022:

Tôi thì nghĩ là người cảnh sát về hưu đó.

ID linlinsusu — 02/07/2022:

Áaaaaa hấp dẫn quá xá luôn, đọc mà sốt cả ruột, bác Ngưu viết bánh cuốn quá trời, mà bác nhớ chú ý sức khỏe nha!

ID Im lặng đi — 02/07/2022:

Ôi chao lòng tôi đau quá đi...

ID Diệp Thiên Lương leaf — 02/07/2022:

Tháng ngày trước kia quá mức đau khổ, thế nên khi nhìn đến sự yên bình của hiện tại là lòng tôi bắt đầu nhức nhối. Cam Linh và Tiểu Khương ơi, mong hai người có thể cùng nhau đi đến những nơi xa hơn, cùng nhau ngắm biển cả rộng lớn nhé.

(thơm tác giả nhân lúc không có ai nè) (mị giỡn á XD)

ID Một chuỗi vô nghĩa — 02/07/2022:

Cam Linh đã biết ai là hung thủ nên muốn trải qua đoạn thời gian yên bình bên cô giáo Tiểu Khương phải không?

Với lại chúc bác Ngưu phất nhanh rồi về cập nhật chương mới cho tụi tui nữa nà!!!

ID Kem tươi từ trang trại hữu cơ — 02/07/2022:

Tác giả đừng lo, không có gì phải vội đâu, tôi có thể xem truyện lại từ đầu một lần nha.

ID Tiểu Vi — 02/07/2022:

Sống trong niềm hy vọng tràn trề sẽ hạnh phúc hơn nhiều so với sống trong hận thù mà!

Cam Linh biết rõ điều gì mới là quan trọng nhất.

ID 52639321 — 02/07/2022:

Gặp lại bác Ngưu sau nha, bác nhớ giữ sức khỏe đó.

ID Cá trong chậu — 02/07/2022:

Một mối quan hệ giằng co mới đã được thiết lập.

Cả hai đều biết hung thủ là kẻ nào, Cam Linh không muốn làm rõ điều này, còn cô giáo Tiểu Khương thì không muốn bị bỏ rơi, trở thành kẻ ngoài cuộc.

Tạm thời trong thời gian bác Ngưu tăng ca thì hai người chưa cần đưa ra quyết định đâu, chế Linh và Tiểu Khương đi bơi vui vẻ, với nhớ chống nắng kỹ nha (haha).

Hen gặp lại lần sau ~

Cập nhật: Tôi vừa đọc lại, chương này thấy vẫn ngọt ghê á chèn ơi.

Tiểu Khương blalala lỡ đâu tìm được ai đó có thể cùng đỡ đần nhau thì sao, Cam Linh đáp liền: Em cũng nói là "lỡ đâu" thôi mà.

Sau đó chính Cam Linh chăm sóc Tiểu Khương bị cháy nắng — cái này gọi là xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt chứ còn gì nữa (chiến thuật tiến lùi đây mà haha)!

ID Nàng tiên nhỏ hậu đậu — 02/07/2022:

Đây là lần đầu tiên tôi nhận được bốn bao lì xì liên tục như thế này, cảm ơn tác giả rất nhiều. Tôi đoán Cam Linh đã biết câu trả lời khi nhìn thấy phản ứng của Tiểu Khương trước bức ảnh chụp chung ba người họ rồi. Bây giờ đọc đến đây thì tôi chỉ có thể cảm thán rằng số phận đã quá tàn khốc đối với hai mẹ con Cam Linh, mà hiện thực sẽ chỉ càng khốc liệt và bi hài trớ trêu hơn văn học mà thôi. Đoạn Cam Linh dạy Tiểu Khương về tình yêu và hôn nhân được viết rất hay, lý tưởng thì đẹp đẽ thơ mộng, nhưng thực tế chỉ là đầy chuyện vặt vãnh chắp ghép lại với nhau. Scarlett đã nói "Ngày mai là một ngày mới", chúng ta hãy cùng lướt qua trang cũ và gác lại quá khứ nhé, tôi cũng rất muốn thấy Cam Linh đưa Tiểu Khương đi du lịch khắp nơi, muốn theo dõi cuộc sống yêu đương hàng ngày của hai người lắm đó.

Chú thích: "Ngày mai là một ngày mới" là câu nói của Scarlett O'Hara trong tác phẩm kinh điển "Cuốn theo chiều gió" (tác giả Margaret Mitchell).

Ngoài lề: Câu nói trên từng được cân nhắc để trở thành nhan đề cuốn sách, tuy nhiên sau nhiều lần thảo luận thì tác giả đã quyết định chọn tên sách là "Cuốn theo chiều gió" – cụm từ này bắt nguồn từ một dòng trong bài thơ "Cynara" của Ernest Dowson mà bà yêu thích.


Ed: Vài dòng lộn xộn viết vội cho Cam Linh một chuyến đi chơi kì lạ, hết lên rồi lại xuống. Có thể mình sẽ quay lại sửa, hoặc có thể sẽ không.


Không em ơi! Tôi chẳng còn tha thiết điều gì nữa

Có chăng là chút cảm giác xao lòng

Trong ruộng bắp, trên yên xe

Trong những căn nhà xiêu vẹo sắp đổ

Và trên con đường đá lởm chởm đi rạc cả chân


Ai phải đổ đầy, ai sẽ sửa lành bể cá?

Nên nhớ "có thể" và "sẽ làm" là hai chuyện khác nhau

Ai đã đổi hướng thuyền, liệu có tìm được bến?

Con thuyền tôi cứ loanh quanh chẳng thấy lối về


Không em ơi. Tôi chỉ còn mỗi viên kẹo

Hạn sử dụng chỉ đến hết năm nay

Tôi luyến tiếc nhìn ngắm nó thêm chút nữa

Dù biết là tất cả

Rồi cũng tan biến

Như một giấc mơ.



-----------

w a t t p/a/d . c/o/m - amocbinhphuong


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play