Chị đang nói chuyện với ai vậy?


Trên đời này không thể thiếu vắng Cam Linh, cũng sẽ không có một Cam Linh thứ hai nào khác.

Người nọ dựa vào tường ôm tôi, chúng tôi như hai đứa học sinh cấp ba trèo tường ra hẹn hò, đi ăn Ma Lạt Thang. Ôm trong chốc lát, cuối cùng hơi thở của Cam Linh đã ổn định trở lại, không hỏi lại về cảnh sát, chứng nhân, Trịnh Thành Cương, hay Trịnh Ninh Ninh gì nữa mà chỉ xòe bàn tay dắt tôi đi, giống như xem tôi là cái bao ni lông mà dắt lên đầu phố, dắt qua đường, vòng qua các rào chắn trên đường. Đến chỗ giao lộ giữa hai con đường, nơi ánh trăng và đèn đường cùng rọi đến thì Cam Linh buông tay, nhìn tôi bước lùi một bước. Con đường về khu Giai Hưng trước mắt chợt trở nên tối thẳm; tôi quay đầu lại, Cam Linh bỗng nói muốn đưa tôi về.


Hơi dùng dà dùng dằng một chút.

Nói lời tạm biệt rất nhiều lần, dặn dò rất nhiều lần, bầu không khí đã rất tốt rồi; nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn chưa rời đi, cũng không biết là đang lưu luyến không rời điều gì, tựa như là kẹo cao su dính ở mặt đường nhựa, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng. Tôi bảo được rồi, lại vai kề vai cùng Cam Linh đi thêm một lát mà cũng chưa nói thêm câu nào.


Rõ ràng là không có lời gì muốn nói, thế nhưng cô ấy lại nhất quyết đòi phải đưa tôi đi; tiến tới tiến tới, bước chân đồng đều, chiếc giày vải bạt màu trắng và chiếc giày bố vàng nhạt phía bên phải đồng loạt giơ lên (1). Phải, trái, phải, phải trái phải, quá mức đồng bộ khiến tốc độ đi có vẻ rất nhanh, tôi cố ý ngừng một phách, vì thế phải, phải, trái — người nọ hình như là đang cười, môi vẫn mím lại, bả vai nhoáng lên, lại ăn nhịp với tôi, phải trái phải


Không biết tại sao tôi muốn bật cười thế này, che miệng lại đổi tư thế, trái phải trái — Cam Linh nhẹ nhàng dẫm lên gót chân tôi, biết tôi cố tình nên cũng không điều chỉnh bước chân nữa. Cô ấy đi đằng sau lưng tôi, chân cô ấy dài, bước chân bất đồng với tôi, thân người lung la lung lay, nhìn tôi dậm chân.

Tôi bảo Cam Linh chị xem chị có trẻ con không vậy, Cam Linh chỉ vào con thỏ trên lưng tôi như kiểu trào phúng trong im lặng. Tôi không lên tiếng nữa, nghiêng người, không cúi nhìn nhịp chân, nhưng tiếp tục tiến tới thì bước chân lại trở nên đồng bộ.


Trước cửa khu Giai Hưng, Cam Linh đứng lại, vẫy tay ra hiệu cho tôi đi vào.

"Chị có vào không?"

Cam Linh lại xua tay, đút tay vào túi quần đi mất; sắc trời còn chưa quá muộn nên tôi cũng không cố nài cô ấy ở lại.


Thứ năm đến, Cam Linh gửi tôi cái biểu tượng cảm xúc, là Thỏ Xinh trong bộ truyện "Ngày tốt đẹp để đọc truyện hài" với cái lườm sắc như dao. Tôi còn chờ thêm tin nhắn, Cam Linh không nói chuyện; tôi lại nghiên cứu hình ảnh kia, nhìn ngắm nó một lúc lâu mà vẫn không hiểu gì. Đến buổi tối, Cam Linh lại gửi tôi thêm cái biểu tượng cảm xúc khác, là chú thỏ trong phim "Đẳng cấp thú cưng" đang ôm củ cà rốt và chớp đôi mắt to tròn thơ ngây.

Khương Hồi Hương: Thế giới có quá nhiều nhân vật thỏ hoạt hình quá đi!

Tôi tự đổi ảnh đại diện mình thành Thỏ Bugs (2).

Cam Linh: Không giống em đâu.

Khương Hồi Hương: ??? Vậy Thỏ Xinh giống tôi à?

Cam Linh: Ừ.


Cục tức đang trồi lên, bỗng tôi thấy ảnh đại diện Cam Linh thay đổi từ hình đầu sói lạnh lùng biến thành một con vật giống chó nhìn khá quen mắt. Tôi tải ảnh đó xuống rồi tìm kiếm, kết quả được một cái biểu tượng cảm xúc, trong đó có hai con sói trông rất nghiêm túc, chỉ trừ con còn lại cúi đầu cười như đứa ngố (3).

Được rồi.

Tôi đổi thành Thỏ Xinh.


Chắc hẳn trong thế giới của người trưởng thành thì ảnh đại diện đã liên hệ chặt chẽ với bản thân tôi, đến thứ bảy có hai phụ huynh nhắn tin hỏi: "Cô là ai thế?"

Thật ra hai vị phụ huynh này đều không quan trọng, họ không xem lịch sử trò chuyện hay nhìn tên tôi, chỉ cần giải thích một chút là được; nhưng người quen thì sẽ gõ cửa hỏi thăm.


Chẳng hạn như Chu Nhị Đình hiếm khi đọc những thứ thế này, hỏi tôi tấm ảnh này từ đâu ra; tôi gửi bức hình có cả Thỏ Xinh và Gấu Tốt qua cô ấy.

Chu Nhị Đình: Em biết hình này nè, em có thấy Lý Dũng Toàn đổi ảnh đại diện. Chà... hai người tiến triển tới mức này rồi à?


Tôi lập tức nhấp vào ảnh đại diện của Lý Dũng Toàn.

Cậu ta chẳng thèm nói gì với tôi mà tự đổi ảnh thành Gấu Tốt, khiến tôi khá khó chịu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì đi hỏi tội người ta vì cái ảnh đại diện thì không hay lắm, nên tôi chỉ vờ nhắm mắt làm như không thấy.


Sáng chủ nhật thức giấc, tôi thấy Lý Dũng Toàn kéo tôi và một người tên là echo, giới tính nam, địa chỉ ở Iceland vào nhóm chat, sửa tên nhóm là: Đàn vịt nhỏ đi chơi. Tôi nhận ra người kia là Lưu Minh.

Lưu Minh nhanh chóng gửi yêu cầu kết bạn sang, tôi tạm thời không duyệt, chuyển sang xem Lý Dũng Toàn liên tục gửi mấy đường dẫn trang Bình luận quần chúng (4) cho mọi người trong nhóm, đặt chế độ tránh làm phiền.

(4) Bình luận quần chúng (dianping.com - Đại chúng điểm bình) là một trong những nền tảng mạng xã hội phổ biến nhất bên Trung, tiền thân là trang thu thập các thông tin phản hồi và review của người dùng về trải nghiệm tại nhà hàng, quán ăn nào đó. Hiện tại nền tảng này đang cung cấp một loạt dịch vụ đa dạng bao gồm đặt đồ ăn, vé xem phim, phòng khách sạn,... với giá ưu đãi.


Một lát sau, Lưu Minh gửi ảnh chụp tên nhóm vào chat.

echo: Hahaha dữ dội quá, đúng là dữ dội quá đi!


Lý Dũng Toàn vẫn đang tiếp tục gửi liên kết, có lẽ là chưa thấy tình hình. Lưu Minh lại gửi thêm một tấm ảnh, bên trong có mấy người nam và nữ trang điểm rất đậm cùng hướng về màn ảnh.

echo: Hahaha đi chơi đi nào

Tôi biết cậu ta muốn nói gì, nhưng không biết trả lời thế nào nên tắt khung trò chuyện, giả vờ như mình còn đang ngủ.


Tựa như là trong lúc chạy bộ, rõ ràng là tôi có thể không chùn chân trước cơn đau sốc hông, chế ngự được cảm giác mỏi chân hay đau mắt, nhưng lại không cách nào vượt qua những viên sỏi nhỏ đâm vào lòng bàn chân, sự bức bối kì lạ với chuyến du lịch bỗng nảy lên trong tôi. Mà cũng không rõ giờ giấc sinh hoạt của Lưu Minh thế nào, tôi chú ý thấy đa số nội dung cậu ta gửi trong nhóm đều nhạt nhẽo vô vị, rồi vào ban đêm lại nằn nì thúc giục trong nhóm là tôi chấp nhận kết bạn của cậu ta đi; tôi chặn cậu ta khỏi bảng tin bạn bè của tôi.

echo: Sao chị không cho tôi xem bảng tin bạn bè của chị vậy!

Khương Hồi Hương: À, toàn là ảnh con nít không thôi, chẳng có gì hay ho đâu.

echo: Không sao đâu mà, đừng có câu nệ vậy chứ.


Lý Dũng Toàn gửi chia sẻ lịch trình chuyến đi, cắt ngang lời nói của Lưu Minh, mà tôi cũng không mở chặn bảng tin bạn bè.

Cam Linh đang hấp cà tím trong bếp, cứu vớt cái số mệnh không thích nấu cơm, làm quá mức qua loa dễ dàng khiến bản thân đói chết của tôi. Tôi nói chuyện phiếm với Lý Dũng Toàn và Lưu Minh, Cam Linh bưng cái chén nhỏ đẩy lại đây, tôi lập tức giấu điện thoại với vẻ chột dạ.

Cam Linh: "Em giấu hàng cấm chất nổ gì đó hả?"

Tôi chối không có đâu, nhận lấy cái chén; Cam Linh đá cái thùng rác qua chân tôi, giao cho tôi nhiệm vụ lột tỏi.


Rõ ràng Cam Linh đã cảnh báo chuyến du lịch của tôi và Lý Dũng Toàn có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì đó, cô ấy cũng nói thẳng là có chuyện thì nói với cô ấy, không ngóng trông tôi được yên bình. Khi tôi thảo luận chuyện du lịch với Lý Dũng Toàn thì lòng tôi luôn có cảm giác kháng cự, và cũng không dám để cho cô ấy nhìn thấy.

Tôi đặt cái điện thoại dưới mông, không đụng đến nó mãi đến khi cơm nước xong xuôi.


Một món cà tím sốt tỏi, một món bắp bò ngâm tương thái lát mua từ quán thịt kho, Cam Linh làm thêm mì lạnh. Chúng tôi vẫn ngồi ở vị trí của mỗi người trên sa lông, dựa vào bàn trà chậm rãi bưng chén ăn tối, mở tivi, bật phim "Gia đình điệp viên" lên vừa ăn vừa xem (5).


Vì trời đã khuya, mà Cam Linh còn làm cả ngày chủ nhật nữa, nên ngủ lại chỗ tôi.

Lúc tôi dọn dẹp rửa chén thì cái điện thoại cũng thoát kiếp bị đè dưới mông; nhưng tôi giống như đứa ăn trộm, xách nó cất vào túi tạp dề vì sợ bị Cam Linh thấy thông báo WeChat. Cam Linh cười tức giận: "Em nghĩ là tôi không biết em đang nhắn cái gì hả? Vụ đi chơi thành phố ngày mốt chứ gì, cứ lén la lén lút."


Tôi bị nói trúng tim đen, không dám hó hé gì, chà rửa mấy cái chén kêu cọt kẹt.

Một lát sau, tôi bỗng nghe thấy tiếng bước chân, vểnh lỗ tai lên, Cam Linh nâng cao tông giọng: "Tôi đi đây."

"Tôi đã lấy chăn ra cho chị rồi mà."

"Không ngủ nữa, đi đây."


Lúc tôi ra khỏi phòng bếp thì người đã mang giày vào, nhón chân buộc dây lại, để lại cho tôi cái bóng lưng và mở cửa bước ra ngoài.

Tôi cũng không đuổi theo, không thể bắt lại cô ấy rồi nói "Được rồi, cho chị xem lịch sử trò chuyện của tôi với Lý Dũng Toàn và Lưu Minh đây" đúng không? Cũng không rõ tại sao mấy nội dung đó lại khiến người ta sợ thấp thỏm như vậy nữa, tôi lại mở nhóm chat ra, thấy Lý Dũng Toàn tag tên tôi, hỏi tôi đã chuẩn bị đồ đạc sẵn sàng hết chưa.


Ba lô đựng đồ đi chơi với Cam Linh còn chưa dỡ ra, cùng lắm là xếp lại mấy thứ trong đó lại thôi, tôi không cần chuẩn bị gì cả, đáp lại ok rồi.

Trở qua khung chat với Cam Linh, tôi chế giễu cô ấy mà không đắn đo gì nhiều.

Khương Hồi Hương: Làm gì vậy chứ, không cho chị xem điện thoại là bắt đầu giận dỗi. Đồ keo kiệt.

Cam Linh: Liên quan gì tới tôi đâu.

Khương Hồi Hương: Vậy sao tự dưng chị bỏ về làm gì?

Tôi gửi sang cái biểu tượng cảm xúc con thỏ lã chã chực khóc. Qua một lát, Cam Linh phản hồi: Ngày mốt em đi rồi, mai nhớ chuẩn bị đồ đạc đó.


Hôm sau tôi không chuẩn bị hành lý gì cả, nhìn chằm chằm vào con thỏ ứa nước mắt kia, muốn giơ ngón tay lôi con thỏ kệch cỡm này từ trong lịch sử trò chuyện ra ngoài.

Nhưng mà cái gì đã gửi hơn hai phút thì không thể rút lại được, tôi nghĩ tới nghĩ lui, lừa mình dối người xóa biểu tượng cảm xúc này đi. Có điều khi xóa nó đi rồi thì dòng tin vẫn còn ở đó, khiến lời tôi nói trở thành thứ kệch cỡm kế tiếp, giống như đứa đầu sỏ gây chuyện là Khương Tiểu Hồi chứ không phải là biểu tượng cảm xúc con thỏ kia.


Thôi kệ.

Thời điểm Lý Dũng Toàn và Lưu Minh nhìn thấy tôi, trên vai tôi chỉ có mỗi cái ba lô đi thôn Lưu Gia lần trước, chỉ bỏ thêm mấy bộ quần áo để thay đổi qua các ngày.

Tôi chưa kịp dọn dẹp chuẩn bị kĩ hơn thì giờ khởi hành đã điểm.


Từ huyện ra thành phố phải ngồi xe lửa hơn một tiếng. Làm xong xét nghiệm và kiểm tra mã xanh lá xong, ba chúng tôi đứng trước cổng soát vé.

Tôi và Lý Dũng Toàn là đồng nghiệp nên không khí không quá ngượng ngùng, nhưng có thêm một Lưu Minh thì bầu không khí trở nên khác biệt.


Lưu Minh có thể khơi ra đề tài nói chuyện từ bất cứ chỗ nào trên người tôi.

Ví dụ như mái tóc ngắn mềm mại của tôi, cậu ta liếc mắt một cái, bỗng dưng bảo trong số các nữ doanh nhân độ tuổi ba mươi với tính tình đanh gọn dứt khoát mà cậu ta biết, thì hơn tám mươi phần trăm đều chọn kiểu tóc này, nói tôi là phú bà sắp nổi, rồi còn nói là cậu ta không muốn nỗ lực vất vả làm việc nữa.

Tôi liếc Lý Dũng Toàn, Lý Dũng Toàn đáp lại: "Giáo viên mầm non làm gì mà giàu được, kiếm chẳng được bao nhiêu cả, với mức lương bên trường tụi này không cao đâu."


Lương cậu ta nhiều hơn tôi một chút, thứ nhất cậu ta là nam, thứ hai cậu ta là giáo viên, còn tôi chỉ là giáo viên đời sống. Tôi cũng biết cứ làm mãi ở trường mẫu giáo như thế này là chẳng có tương lai gì hết, đừng nói đến khả năng có của ăn của để, mà ngay cả chuyện nghỉ hưu dưỡng lão cũng còn là một vấn đề nữa.

Nếu xét theo đối tượng kết hôn, thì Lý Dũng Toàn cũng không đạt tiêu chuẩn là bao, tôi săm soi cậu ta bằng ánh mắt trần tục từ một cô gái hai mươi bảy tuổi, vẫn là nên dừng lại thì hơn.


Tôi không phải tới đây để hẹn hò.

Chúng tôi đã đặt trước khách sạn, hai người kia ở chung một phòng, tôi thì ở trên họ một tầng. Sau khi buông hành lý, Lý Dũng Toàn bảo muốn mua trà sữa, trong nhóm đề xuất đặt giao tới đi.


Lý Dũng Toàn: Đặt giỏ hàng rồi, đặt giỏ hàng rồi!

Khương Hồi Hương: Sao chúng ta không ra ngoài uống nước nhỉ? Vừa đi uống nước vừa dạo xem xung quanh một chút. Ngày mai mới có triển lãm di tích văn hóa, còn hôm nay có buổi triển lãm về lịch sử phát triển ngành điện ảnh đó. Nó ở phía sau đây thôi, lại còn miễn phí nữa, tiện đường có thể ghé xem thử thế nào.

Lý Dũng Toàn im lặng trong chốc lát: "Tôi qua ngay."


Lúc tôi tới phòng họ thì Lưu Minh đang nằm trên giường, Lý Dũng Toàn đang rút điện thoại từ ổ điện vừa giục giã: "Nhanh lên nhanh lên, đừng ngủ đừng ngủ nữa, sao vừa tới mà ngủ liền rồi vậy!"

Lưu Minh: "Không phải đã nói là sẽ đặt trà sữa rồi sao?"

Tôi đứng ở cửa, Lý Dũng Toàn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nói: "Vậy cậu muốn uống gì thì nhắn tôi, tôi mang về cho, cậu ngủ trước đi."


Đóng cửa lại, tôi và Lý Dũng Toàn xuống lầu mua mỗi người một ly trà bưởi xoài (6), tôi bật định vị tìm nơi triển lãm kia.

Lý Dũng Toàn bắt chuyện: "Chị thích xem phim à?"

"Hả? Không có... Xem vu vơ thôi."


Tôi ngậm ống hút, đi theo hướng đẫn chỉ đường. Lý Dũng Toàn như là đứa nhỏ được tôi dắt đi vệ sinh, nghiêm túc khép tay đi đằng sau, đèn đỏ dừng lại đèn xanh đi tới; mồ hôi ướt sũng phía sau cái áo thun trắng, cậu ta không ngừng rũ áo lạch phạch để hong gió.


Cam Linh gửi tin hỏi thăm: Đến rồi à?

Tôi đứng tại chỗ trả lời: Vừa đến nơi, có cái triển lãm, tôi tiện đường qua xem thử.


Lý Dũng Toàn: "Đèn xanh! Đèn xanh!"

"À." Tôi vừa giương mắt băng sang đường vừa gõ chữ. Hành vi nguy hiểm này làm Lý Dũng Toàn cực kì sốt ruột, giật điện thoại của tôi rồi lại nhét vào tay tôi bảo tôi cầm chắc, nắm tay tôi qua đường.


Bị cậu ta túm rồi lại dắt, lúc mở ra cửa sổ trò chuyện thì tôi thấy mình đã gửi Cam Linh một đống chữ loạn xạ cả lên.

Cam Linh: ?? Em bị cướp à?

Tiếng chuông vang lên, động tác người phụ nữ này vẫn mau lẹ như trước.


Tôi vội vàng bấm từ chối cuộc gọi.

Khương Hồi Hương: Không sao không sao! Tôi không cầm chắc điện thoại thôi.

Lý Dũng Toàn: "Chị đang nói chuyện với ai vậy?"


Tôi bảo không có việc gì, tắt màn hình điện thoại và cất vào túi.



Chú thích:

(1) Giày của Cam Linh là loại giày vải bạt (canvas) màu trắng:


Giày của Tiểu Hồi là loại dad shoes. Kiểu giày này nổi tiếng vào những thập niên 90 của thế kỉ 20 khi những ông bố bên Tây hay mang những đôi thế này:


(2) + Ngày tốt đẹp để đọc truyện hài (Gag Manga Biyori - Good Day for Gag Manga): là sêri truyện tranh hài của Nhật với cốt truyện kì dị với nhiều nhân vật khác nhau, được đăng trên tạp chí Shonen Jump từ năm 2000, sau đó được chuyển thể thành anime năm 2002.

Trong sêri này có vài phần kể về một cô Thỏ tên là Usami-chan (tên Trung là Thỏ Xinh - 兔美) với khả năng suy luận tài tình và trực giác bén nhạy để xử lý các vụ án quấy rối, mà thủ phạm chính là tên bạn Gấu biến thái cùng lớp - Kumakichi (tên Trung là Gấu Tốt - 熊吉) gây ra.

Ed: Ờm... ban đầu kiếm thấy cái hình là tui cũng hú hồn luôn đó quý dzị, tưởng bị thím Gồ chơi không đó :vvv Gì mà hãi dị mấy ông :vvv


+ Thỏ Snowball dễ thương nhưng thương khum dễ trong phim "Đẳng cấp thú cưng" (The Secret Life of Pets):


+ Thỏ Bugs Bunny thân thiện, thông minh lém lỉnh, mê cà rốt:


(3) Hình Cam Linh đổi ava sẽ từa tựa như thế này, không chắc hình thứ 2 có đúng là hình tác giả nói không, không đúng thì mình tưởng tượng đi mấy bạn :">>>


(5) + Cà tím sốt tỏi (蒜拌茄子): cà tím luộc khoảng 15 phút, xé lát nhỏ và rưới xì dầu tỏi ớt lên:


+ Bắp bò ngâm xì dầu (酱牛肉): bắp bò được ngâm trong hỗn hợp xì dầu, mè, ớt, rau mùi và các gia vị khác qua đêm, sau đó ninh trong lửa nhỏ với các loại gia vị, tương đậu,... tầm 2-2.5 tiếng. Thành phẩm là những lát bắp bò thấm gia vị và dậy mùi thịt rất thơm, có thể bảo quản để dùng trong thời gian dài. Bên mình cũng có món giống giống như thế này, nhưng có khác biệt ở các loại rau và gia vị ngâm bắp bò; đồng thời cách ngâm và thời gian chế biến cũng khác.


+ Mì lạnh (凉面): mì trụng và thêm dưa leo xắt nhỏ, dưa chua, củ cải khô, nước tương, hành lá xắt nhỏ, dầu ớt, dầu mè, bột ngọt, giấm, gừng và các gia vị tùy vùng:


+ Gia Đình Điệp Viên: Phim anime chuyển thể từ loạt truyện tranh Spy x Family của Nhật:


(6) Trà bưởi xoài (杨枝甘露 - dương chi cam lộ): tiền thân là món chè bưởi xoài Hồng Kông, sau đó dần được các hãng trà sữa biến tấu thành thức uống.

Bên mình cũng có món chè bưởi xoài bột báng cốt dừa cũng na ná món này nè :D Xem mà thèm ghê hahaha :">>


Câu chuyện thay ava đôi:

Cam Sói Lớn: Nhìn nè, chị đổi ava rồi đó (Sói hề hước).

Khương Thỏ Con: ... Rồi rồi, để em đổi (Thỏ sắc bén).

Tui: Quào... Đúng là chị dám đổi em dám theo thiệt =)))


Tấn Giang:

ID Cật Mặc Tiên Nhân — 16/09/2023:

Thỏ Xinh lườm tới một phát!

ID Ngu — 20/08/2023:

Hai chế đổi ava kiểu này không phải là đang iu đương luôn rồi hở?

ID Trăng khuyết chờ lưu ly — 06/02/2023:

Vẫn luôn phản ánh hiện thực xã hội thật.

ID Hậu cần hiệu con Cánh Cụt — 19/01 /2023:

Thứ nhất cậu ta là nam, hừm, chán thật chứ.

ID Lửa lạnh — 23/12/2022:

Chị Linh ơi nhanh lên đi mà, vua Lăng Ló tui đợi sốt cả ruột rồi nè!

ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12/2022:

Này là iu đương luôn rồi phải hơm.

ID laobai — 13/11/2022:

Ê hê hê chế Cam điều tra người ta đó hẻ :">>>

ID Điên cuồng còn hơn bạn — 12/09/2022:

Tên echo giới tính nam địa chỉ Iceland, mô tả đủ hết luôn hahahahahahaha cừ sml!!!

ID 20279729 — 01/07/2022:

Em hay lắm cô giáo Khương, dám cúp điện thoại của vợ em à (khum) :">>>

ID Vol — 07/08/2022:

Không nói đến mấy cái khác, với tuôi em chó quen mắt nhất là doge, tiếp theo là mấy bạn sói trong Huyền thoại người hóa sói ~

Thì Là - Thỏ Xinh cừi chớt tuôi rồi há há há há!!!


Chú thích: Huyền thoại người hóa sói (Wolfwalkers) là phim hoạt hình phiêu lưu kỳ ảo ra mắt năm 2020, đồng thời được đề cử giải Oscar cho Phim hoạt hình xuất sắc nhắt. Đây là tác phẩm thứ ba, và cũng là tác phẩm cuối cùng trong loạt ba phim điện ảnh về văn học dân gian Ireland của đạo diễn Tomm Moore, theo sau The Secret of Kells (2009) và Song of the Sea (2014).

Ed: Phim này hay, với đồ họa thì đẹp khỏi chê luôn nha mấy bạn :D


ID Thời Ý — 29/07/2022:

Trùng hợp ghê, tôi họ Cam, trong tên bạn gái tôi lại có một chữ "Linh" đó.

ID Lôi thư leisure — 10/07/2022:

Tác ơi iu dấu ới, mị không hiểu Cam Linh đổi ava thành hình gì ấy?

>> Tác giả trả lời — 10/07/2022:

Đổi thành hình sói hề hước á bác :D

ID Ước mơ được nuôi thỏ — 10/07/2022:

Cam Linh và cô giáo Tiểu Khương càng ngày càng giống như đang yêu đương á hehehehe!

ID Tiểu Vi — 10/07/2022:

Mấy hành động tương tác này ấm áp ghê hen.

Cập nhật: Cái tay Tiểu Khương hôm sau thấy dzui à nghen! Bản muốn rút lại mấy cái hình đã gửi, sự tỉnh táo và hối hận, tâm lý muốn trốn tránh trách nhiệm xóa đi cái hình động cũng rất thú vị.

ID ddd ding ding dang — 10/07/2022:

Chế Cam chạy đến đây nhanh lên đi!

ID Sao phải nợ thơ đổi tiền rượu vậy — 09/07/2022:

Chế Cam gọi qua nhanh thiệt, chắc là lo dữ lắm rồi nè.

ID Có phải chỉ vì bạn đang ở trên núi này không — 08/07/2022:

Tôi rất thích phong cách viết rất giàu hình ảnh này. Mặc dù chị Sói Xám đưa bạn Thỏ Trắng về nhà trên con đường tối đen, nhưng lời văn lại phủ thêm ánh đèn ấm áp cho hai người họ.

ID Thiếu Tiểu Ly — 09/07/2022:

Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu đúng không? Tui lo lắng về chuyến đi tồi tệ này quá đi mất.

ID 19344057 — 09/07/2022:

Thứ gì trên đời cám dỗ con người ta nhiều hơn, là yêu hay là ghét đây??? Ai văn vở thì nói ra xem nào.

ID Muốn ăn sáng muốn nuôi chó — 09/07/2022:

Chị Linh à, tốt nhất là chị cứ túc trực bên người Thỏ Con suốt đi nha.

ID Một chuỗi vô nghĩa — 09/07/2022:

Tui dạo một vòng nghía thử Thỏ Xinh trông thế nào, hèn gì Tiểu Khương dỗi như dị há há há há há!!!

ID Nhất Chi Bán Tiết — 09/07/2022:

Buông tha chính mình đi Khương Tiểu Hồi ơi, xong chuyến đi này thì trở về nhanh đi nhé, người kia đang chờ chị ở nhà, thật sự đang chờ chị đấy.

ID Nấm đùi gà luộc — 09/07/2022:

Khúc đổi ava Thỏ Xinh tui cừi muốn chớt hahahahaha!!!

ID Vĩ Trang Trang Trang Trang Trang — 09/07/2022:

Về lẹ lẹ đi chị mình ơi, đừng làm khổ bản thân nữa!

ID Cá trong chậu — 09/07/2022:

Thành viên cái nhóm đi chơi này đều thật là... Chắc chị Cam lo lắng sốt ruột dữ lắm đó.


——————


Chương này ngọt ghê :">>>

Lúc Cam Linh đưa Tiểu Hồi về mình cứ ngỡ là xung quanh đầy ánh sáng và nắng ấm đó. Nhưng dù không phải là ban ngày thì khung cảnh quanh hai người cũng đã rất ấm áp rồi :D



--

https ://www . wattpad.com/user/amocbinhphuong


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play