Mạnh Nhã Hâm vừa nói xong cả bàn đều im lặng. Khóe miệng Trịnh Bảo Châu co giật, ngửa mặt cười to: “Ha ha ha, Mạnh Nhã Hâm uống nhiều rồi, mọi người đừng nghe cậu ấy nói linh tinh.”

Mạnh Nhã Hâm không vui, trừng mắt nhìn cô phủ nhận: “Tớ không say, tớ còn uống được!”

“…” Trịnh Bảo Châu gắp một miếng thịt lợn xào nhét vào miệng Mạnh Nhã Hâm.

Mạnh Nhã Hâm ưm a hai tiếng, thấy miếng thịt trong miệng cũng ngon nên cầm đũa lên tự gắp miếng nữa.

“Ha ha, mọi người ăn đi nào.” Trịnh Bảo Châu cười khan bảo mọi người cùng ăn, định làm mọi người quên đi chuyện ở phố điện ảnh, tiếc là Tề Thịnh không hiểu ý cô, còn hào hứng hỏi cô: “Cô Bảo Châu này, cô đến phố điện ảnh rồi à? Cô… đến đầu tư sao?”

Trịnh Bảo Châu cảm thấy cái cớ này cũng không tệ, đang định gật đầu thì Mạnh Nhã Hâm nhồm nhoàm nói: “Không phải, cậu ấy đi làm diễn viên đó.”

Trịnh Bảo Châu: “…”

Tề Thịnh ngạc nhiên tròn mắt nhìn: “Cô muốn làm diễn viên à?”

“Tôi không…”

“Tôi thấy cô cũng khá hợp đấy!” Tề Thịnh hoàn toàn không cho cô cơ hội phủ nhận, kích động như thể anh ta mới muốn làm diễn viên: “Cô xinh thế này, hoàn toàn không thua mấy cô ngôi sao trên ti vi đâu! Đúng không Khúc Trực?”

Trịnh Bảo Châu: “…”

Muốn trói Tề Thịnh với Mạnh Nhã Hâm lại ném ra ngoài quá.

Khúc Trực ừ một tiếng, nhìn Trịnh Bảo Châu cười như không cười: “Kể ra ước mơ lúc nhỏ của Trịnh Bảo Châu cũng là làm ngôi sao nữ đấy.”

“Vậy sao? Tôi sẽ ủng hộ cho cô Bảo Châu!” Tề Thịnh hào hứng bắt đầu tiếp ứng cho Trịnh Bảo Châu.

Trịnh Bảo Châu im lặng một lúc, giơ tay vỗ vai Tề Thịnh ra hiệu cho anh ta lùi lại, sau đó nắm một vốc lạc nhìn Khúc Trực cười gằn: “Khúc Trực, bây giờ tôi không còn là bạn nhỏ lớp ba nữa rồi, cậu mà còn dám mách lẻo với mẹ tôi thì tôi liều chết với cậu.”

Nói rồi cô dùng sức bóp nắm lạc trong tay, lúc mở tay ra, chút vỏ lạc vỡ nát rơi xuống từ tay cô. Như thể nghiền xương Khúc Trực thành tro vậy.

Tề Thịnh: “…”

Khúc Trực: “…”

Khúc Trực im lặng một lúc, nhìn tay Trịnh Bảo Châu hỏi: “Tay cậu không đau à?”

“…” Đau, nhưng không quan trọng. Trịnh Bảo Châu còn chẳng nhíu mày, cực kỳ khí thế hất cằm: “Cậu biết nên làm thế nào chưa?”

Khúc Trực: “…”

Nói không chừng cô hợp làm diễn viên thật, anh thấy diễn cũng ổn đấy.

Mắt thấy bầu không khí sắp lạnh cóng, đội viên đội cổ vũ Sầm Đồng Đồng và Tề Thịnh vội vàng hô hào để bữa tiệc tiếp tục.

Sau đó mọi người ăn ý không nhắc đến chuyện này nữa, ăn xong trời cũng đã tối, Trịnh Bảo Châu thấy Mạnh Nhã Hâm say đi đường cũng không vững nên đặt phòng khách sạn cho cô, để cô ở đó một đêm. Sầm Đồng Đồng và Tề Thịnh cùng đường nên đặt một chiếc xe về thành phố, cũng coi như chăm sóc lẫn nhau. Khúc Trực thấy xe của họ đi rồi thì quay người đi vào khách sạn, lúc chờ thang máy thấy Trịnh Bảo Châu cũng đang định lên lầu.

Trịnh Bảo Châu thấy anh thì “chậc” một tiếng, khoanh tay bước tới. Cửa thang máy mở ra, hai người đứng hai bên, cách một khoảng lớn ở giữa như thể lúc tiểu học vẽ đường “vĩ tuyến 38” lên bàn vậy.

Bầu không khí trong không gian kín rất yên tĩnh, không ai định bắt chuyện với ai, cuối cùng sau khi cửa mở ra, Trịnh Bảo Châu không nhịn được nhắc nhở: “Nhớ đừng nói linh tinh với mẹ tôi đấy.”

Khúc Trực khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô: “Tôi không nói thì cậu có thể giấu người nhà cả đời à?”

Trịnh Bảo Châu nói: “Tôi cũng không định giấu họ cả đời, đợi tôi thành công thành danh rồi, họ có phản đối cũng vô ích.”

Khúc Trực ừ một tiếng như có như không: “Y như mấy thằng khốn muốn gạo nấu thành cơm.”

Trịnh Bảo Châu: “…”

“Tôi nhớ năm lớp mười hai, cậu định thi vào học viện điện ảnh làm bà ngoại cậu suýt thì phải vào phòng ICU nhỉ?” Khúc Trực nhìn cô: “Giờ bà ngoại cậu lớn tuổi hơn rồi mà cậu lại không sợ…”

“Cậu đừng nhắc đến chuyện đó với tôi.” Miệng Trịnh Bảo Châu khẽ giật, kế hoạch trước đó của cô là lén lút đăng ký dự thi nghệ thuật, cuối cùng không ngờ chủ nhiệm lại nói chuyện với phụ huynh cô, lúc đó cả nhà như nổ tung: “Sau khi tôi đến bệnh viện mới biết kỹ năng diễn xuất của dì tôi từ đâu ra. Hóa ra là di truyền từ bà ngoại tôi cả.”

“…” Khúc Trực suy nghĩ lại câu nói của cô, hỏi lại: “Bà ngoại cậu giả vờ à?”

Trịnh Bảo Châu chậc chậc: “Cả nhà đều giả vờ.”

Khúc Trực: “…”

“Nếu đã giả vờ thì sao sau đó cậu không đăng ký nữa?”

Trịnh Bảo Câu nói: “Họ đã nghĩ ra cả chiêu này để phòng ngừa tôi đăng ký, nếu tôi đăng ký thật không biết họ sẽ còn gây ra chuyện gì nữa.”

Lúc trước để gia đình êm ấm, cô quyết định thỏa hiệp, có điều bây giờ cô độc lập rồi, trời cao hoàng đế xa, muốn giấu gia đình dễ hơn lúc còn đi học nhiều.

Điều kiện tiên quyết là Khúc Trực không mách lẻo.

Nghĩ đến đây cô lại nhìn Khúc Trực, Khúc Trực như biết cô định nói gì, nói trước khi cô mở lời: “Tôi không nhàm chán thế đâu, tự cậu đừng để lòi đuôi là được.”

Trịnh Bảo Châu ngạc nhiên nhìn anh: “Sao nay cậu dễ nói chuyện thế?”

“Tôi cũng không phải bạn nhỏ lớp ba, hơn nữa tôi không muốn liều chết với cậu.” Anh nói rồi nhìn Trịnh Bảo Châu cười một tiếng: “Có điều tôi không ngờ cậu lại kiên trì với ước mơ này thế.”

Trịnh Bảo Châu không phục ngước đầu lên: “Làm sao, vì ước mơ của cậu được A+, ước mơ của tôi được B- nên chỉ cho cậu kiên trì chứ không cho tôi kiên trì à? Ước mơ đâu có phân chia cao thấp chứ?”

“…” Khúc Trực gật đầu, mở miệng nói: “Nhưng trình độ sáng tác thì có.”

Trịnh Bảo Châu: “...”

“Ồ.” Cô cao ngạo ồ một tiếng rồi quay lưng đi mất.

Vừa trở lại phòng, cô đã nghe thấy một tiếng “ting” vang lên từ điện thoại, là nhóm diễn viên quần chúng gửi thông báo. Lúc tin nhắn vừa gửi đi, bên dưới đã có người báo danh trả lời. Trước đó Trịnh Bảo Châu từng nghe Vương Tịnh Nghệ phổ cập kiến thức nên đã soạn sẵn thông tin của mình rồi lưu trong bản ghi nhớ, lúc này cô nhanh chóng sao chép lại.

Tốc độ tay của cô cũng không tệ lắm, cướp được trước vị trí thứ mười, ban quản lý nhóm sẽ sàng lọc dựa theo thứ tự báo danh, sau khi xác định xong thì công bố danh sách.

Tên của Trịnh Bảo Châu may mắn xuất hiện ở cuối danh sách thống kê của trưởng nhóm, ngay sau tên của Vương Tịnh Nghệ. Cô đang định đi ghẹo Vương Tịnh Nghệ một phen nhưng đã thấy Vương Tịnh Nghệ nhắn tin trước với cô rồi: “Chúc mừng chúc mừng nha, vậy là ngày mai có thể cùng đi vào đoàn làm phim rồi!”

Trịnh Bảo Châu: [ Hay quá ]!

Vương Tịnh Nghệ: Trong nhóm sẽ gửi thông tin báo danh trước vào thời điểm này mỗi ngày, vậy nên nhất định phải nhanh tay lên!

Trịnh Bảo Châu: Ừ, giật thông báo cũng kích thích thật!

Cảm xúc hiện giờ của Trịnh Bảo Châu vẫn có phần vô định, cô định rằng về sau vào khoảng thời gian này cô sẽ ở trong nhóm ôm cây đợi thỏ.

Vương Tịnh Nghệ: Ha ha ha ha, ngày mai gặp ở bãi đỗ xe nha. À đúng rồi cô có ghế gấp không? Nếu không có thì hôm sau tôi mang thêm một cái cho cô.

Trịnh Bảo Châu: Cảm ơn người chị em nhé! Lần sau tôi cũng chuẩn bị một cái.

Vương Tịnh Nghệ: Ừm ừm, trong đoàn làm phim không có chỗ ngồi, phần lớn đều tự chuẩn bị ghế cho mình thôi à.

Vương Tịnh Nghệ lại tiếp tục truyền thụ một vài kỹ xảo nhỏ của diễn viên quần chúng, rồi hai người cùng nghỉ ngơi dưỡng sức cho hành trình ngày mai. Sáng mai tập trung vào lúc chín giờ rưỡi, tuy Trịnh Bảo Châu cách hơi xa nhưng vẫn có đủ thời gian đến đó.

Cô bắt đầu dậy từ sáng sớm, thu xếp xong xuôi rồi mở phần mềm vận may nhìn sơ qua, màu may mắn của hôm nay là màu nâu.

Cô vào phòng để quần áo chọn một chiếc váy lụa liền thân màu caramel kết hợp với áo khoác len màu nâu nhạt bên ngoài. Sau khi thay quần áo xong, cô đến nhà ăn ăn bữa sáng rồi gọi taxi đến phố điện ảnh.

Trước khi xuất phát cô còn định tự mình lái xe, nhưng nghĩ đến chuyện quay phim xong có thể sẽ mệt như cún nên vẫn chọn cách bắt xe.

Cô đến bãi đỗ xe cách thời gian quy định tận hai mươi phút, có rất nhiều người đã ngồi sẵn ở hiện trường, đợi khi tập hợp xong sẽ sắp xếp xe buýt chở họ đến chỗ quay phim. Trịnh Bảo Châu vẫn còn tìm bóng dáng của Vương Tịnh Nghệ trong biển người, một cô gái đã trước tiên gọi cô: “Cô là Trịnh Bảo Châu đúng không? Tôi là Vương Tịnh Nghệ.”

Trịnh Bảo Châu nghe tiếng bèn quay sang nhìn. Người gọi cô là một cô gái với dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài đen nhánh và vẻ ngoài thanh tú.

“Chào cô, tôi là Trịnh Bảo Châu.” Trịnh Bảo Châu tươi cười chào hỏi với cô ấy, thấy cô ấy thật sự mang hai cái ghế theo, cô nhanh chân đi lại cầm lấy. Vương Tịnh Nghệ còn đang quan sát cô, khá là ngạc nhiên trước bề ngoài của cô mà nói: “Cô trông xinh đẹp thật đấy, thế tại sao lại ở quần chúng thế này!”

“Ờm…” Không lẽ cô phải nói rằng ông anh của cô thân với chủ nhóm chat này nhất à?

“Điều kiện của cô cũng không tệ tí nào, vậy tại sao cô cũng ở trong nhóm quần chúng?” Trịnh Bảo Châu hỏi một câu đảo khách thành chủ.

Vương Tịnh Nghệ nói: “Chiều cao của tôi không đủ, nếu cao khoảng 1m68 thì được gia nhập vào nhóm một rồi.”

“Ồ, nhưng không sao.” Trịnh Bảo Châu an ủi cô ấy: “Dù sao tôi nghe người ta nói tiền lương của nhóm chính thức hay nhóm dự phòng gì đấy cũng như nhau cả.”

“Ha ha ha cái này thì đúng.” Vương Tịnh Nghệ lên tiếng, rồi lại bắt đầu quan sát Trình Bảo Châu.

Điều kiện của Trịnh Bảo Châu thật sự xuất sắc, tuy không gầy cho lắm nhưng dáng người đủ chuẩn. Chiều cao chắc chắn đủ 1m68, gia nhập nhóm chính thức không thành vấn đề, quan trọng nhất là khuôn mặt của cô thật sự rất rất đẹp, Vương Tịnh Nghệ làm diễn viên quần chúng ở đây đã được hai tháng rồi nhưng chưa lần nào cô ấy gặp được diễn viên quần chúng xinh đẹp đến mức này.

Cô ấy bất chợt “A” lên một tiếng: “Tôi nghe nói hôm trước có một diễn viên quần chúng trong nhóm của Tôn Tịnh gây chuyện với cô ta, không phải là cô đó chứ?”

Trịnh Bảo Châu chớp chớp mắt, có hơi kinh ngạc. Câu nói “tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa” là đây đấy ư?

“Sao cô lại biết chuyện này?” Cô hỏi.

Vương Tịnh Nghệ đáp: “Tôi nghe mấy chị em khác bàn tán với nhau rằng cô ta vừa hay ở ngay trong nhóm của Tôn Tịnh. Nghe đồn là do Tôn Tịnh cảm thấy cô diễn viên quần chúng đó quá xinh đẹp cướp hết sự nổi bật của cô ta rồi sợ người ta sẽ không cần cô ta nữa.”

Thoạt đầu khi nghe cách nói này Vương Tịnh Nghệ còn chưa tin. Tuy kỹ năng diễn xuất của Tôn Tịnh luôn bị nghi ngờ nhưng vẻ ngoài vẫn là mỹ nữ được người ta công nhận. Đâu đến nỗi thiếu tự tin đến mức như vậy? Nhưng hôm nay thấy được Trịnh Bảo Châu ngoài đời cô ấy mới hiểu rõ.

“Người chị em à, cô cũng đỉnh thật đó nha!” Vương Tịnh Nghệ giơ ngón cái cho Trịnh Bảo Châu: “Trong đoàn làm phim, những diễn viên quần chúng như chúng ta là kẻ không có được nhân quyền nhất, vậy mà cô lại dám kiếm chuyện với Tôn Tịnh! Xuất sắc!”

Trịnh Bảo Châu xua tay ý bảo cô ấy khiêm tốn một chút: “Tuy địa vị của những diễn viên quần chúng thấp, nhưng phàm là việc gì cũng đáng được bàn luận đúng sai.”

“Cô nói không sai, nhưng ở một nơi như đoàn làm phim, người nào nổi tiếng thì người đó có lý.” Vương Tịnh Nghệ làm diễn viên quần chúng trong đoàn làm phim cũng đã chịu biết bao ấm ức, nhưng cô ấy lại không dám trực tiếp khiêu khích với nữ chính như Trịnh Bảo Châu.

Ở chỗ này, không nổi tiếng chính là tội.

“Tôi thấy quần áo trên người cô đều là đồ của nhãn hiệu Bunny, chắc điều kiện của gia đình cô không tệ đâu đúng không?” Vương Tịnh Nghệ nghiêm túc kiến nghị với Trịnh Bảo Châu: “Nếu có thể thì nên nhờ người nhà tiêu chút tiền để nâng cô lên đi, thật sự khá hơn nhiều việc để cô cứ bị khinh bỉ ở chỗ này.”

Trịnh Bảo Châu nói: “Gia đình tôi không đồng ý cho tôi làm nghề này, là tôi lén họ đến đây.”

“À… Khó trách.” Vương Tịnh Nghệ gật đầu, nghe thấy nhóm trưởng đang sắp xếp mọi người lên xe, cô ấy nhanh chóng kéo Trịnh Bảo Châu đi theo. Xe buýt chở đoàn làm phim đi một giờ mới đến địa điểm quay phim. Xe còn chưa dừng hẳn thì Vương Tịnh Nghệ đã chợt túm lấy tay của Trịnh Bảo Châu. Lực nắm lớn giống như khi Tô Minh Hỷ nghe tin Trịnh Bảo Châu muốn làm ngôi sao nữ.

Trịnh Bảo Châu cả kinh hỏi cô ấy: “Sao vậy?”

Vương Tịnh Nghệ khó kìm nổi sự kích động của mình, nói: “Đây, đây là đoàn phim《 Khanh Trần 》 đó! Nam chính là Lâm Tử Khâm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play