Tiết học đầu tiên là chuyên mục tự giới thiệu bản thân, bởi vì nhiệm vụ học tập căng thẳng nên giáo viên chủ nhiệm chỉ để mọi người đứng tại chỗ nói qua loa vài câu là xong. Không ngờ các bạn học sinh lại nói rất qua loa thật, chủ yếu là giới thiệu tên họ rồi nhanh chóng ngồi xuống luôn.
Trịnh Bảo Châu còn đang diễn tập lát nữa mình phải nói như nào thì Mạnh Nhã Hâm đã đứng lên.
“Chào mọi người, mình tên là Mạnh Nhã Hâm, Mạnh trong Mạnh Tử, Nhã trong nho nhã, Hâm với ba bộ Kim.”
Mắt Trịnh Bảo Châu sáng lên, cô nhìn sang phía Mạnh Nhã Hâm. Đó là một bạn nữ trắng trẻo sạch sẽ, buộc tóc đuôi ngựa tràn trề sức sống, trên mặt là nụ cười thật tươi. Con gái ăn mặc kiểu này vơ bừa cũng được cả nắm, nhưng trong mắt Trịnh Bảo Châu, cô ấy lại mang ánh hào quang mà người khác không hề có.
“Ba bộ Kim? Đặt tên này hay đó, nghe sang thật.” Trịnh Bảo Châu nhỏ giọng khen một câu: “Vừa nghe đã thấy nổi bật như tên Trịnh Bảo Châu của mình rồi.”
Khúc Trực ở bên cạnh nhếch mép.
Mạnh Nhã Hâm giới thiệu xong đã ngồi xuống, mà ánh mắt Trịnh Bảo Châu vẫn dán lên người cô ấy: “Mạnh Nhã Hâm, Trịnh Bảo Châu, là định mệnh sắp đặt chúng ta phải làm bạn với nhau rồi.”
Khúc Trực cười khẩy một tiếng.
Cậu kỳ cục dở hơi là chuyện bình thường, Trịnh Bảo Châu cũng chẳng thèm để ý đến cậu. Đợi hết tiết thì cô đi gặp Mạnh Nhã Hâm kết nghĩa bạn bè. Trịnh Bảo Châu trông xinh xắn, còn biết nói chuyện, chém gió, theo như bây giờ người ta gọi là hướng ngoại quá mức. Mạnh Nhã Hâm rất nhanh đã trở thành bạn thân với cô, vẫn duy trì mối quan hệ đến tận ngày hôm nay.
Nhưng có vài chuyện cô sẽ không để Khúc Trực nói linh tinh.
“Cái gì mà bởi vì tên cậu ấy có ba bộ Kim?” Trịnh Bảo Châu lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn Khúc Trực: “Tôi làm bạn thân với cậu ấy là vì bọn tôi có duyên với nhau nhé.”
“...” Khúc Trực hừ nhẹ: “Duyên phận giữa ba bộ Kim với Bảo Châu à?”
“... Ha!” Trịnh Bảo Châu ngang ngược hất cằm: “Cậu đừng mưu đồ chia rẽ quan hệ của con gái bọn tôi, vô ích thôi.”
Khúc Trực khinh thường nhếch môi: “Loại bạn bè giả tạo như mấy cô còn cần tôi chia rẽ chắc?”
“Ài, có người không kết bạn được với ai, lại đi chê bạn bè người khác giả tạo.” Trịnh Bảo Châu gắp một miếng dưa chuột trộn lên, cắn rộp một phát: “Ôi, chua quá cơ.”
Tề Thịnh: “...”
Sợ hai bạn nhỏ cộng lại chưa được năm tuổi lao vào đánh nhau, Tề Thịnh phải lập tức lao ra hoà giải: “Cái gì ấy nhỉ, đây là tài liệu về khu chung cư Nhân Tài hả?”
Anh ta như bắt được cọng cỏ cứu mạng vậy, cầm tài liệu bất động sản mà Trịnh Bảo Châu đặt ở bên cạnh lên, có ý chuyển tầm chú ý của mọi người: “Cô Bảo Châu cũng muốn mua nhà ở đây sao?”
Tề Thịnh nói: “Tôi nghe nhân viên phục vụ lúc nãy gọi cô ấy như vậy mà.”
Khúc Trực: “...”
Thật không thể tin được, không ngờ cái người này lại ở cùng một công ty với mình.
Trịnh Bảo Châu thì thấy xưng hô này không có gì không ổn cả, lập tức bắt chuyện với Tề Thịnh: ‘Đúng rồi, chẳng phải thứ bảy tuần này sẽ bắt đầu phiên giao dịch sao, nên lúc sáng tôi mới đến bộ phận bán hàng tìm hiểu.”
“Ồ, thế hả, hôm thứ bảy tôi với lão Khúc cũng phải đi!’ Tề Thịnh vui vẻ mơ ước đến tương lai: “Nếu như chúng ta đều mua nhà ở đó, thế sau này chẳng phải là hàng xóm với nhau à?”
“...” Anh ta nói vậy xong, Trịnh Bảo Châu bỗng nhiên hơi không muốn mua nhà ở đó nữa: “Hai người đều có thiệp mời hả?”
Tề Thịnh gật đầu: “Đúng thế.”
Trịnh Bảo Châu chớp mắt, có đôi chút tò mò: “Vậy các anh mua nhà ở đó, chính phủ có trợ cấp đúng không?”
“Có, chính sách bây giờ cũng khá tốt.”
Trịnh Bảo Châu ngưỡng mộ nhìn anh ta, hơi nghiêng người về phía anh ta: “Anh Tề, anh có bạn gái chưa?”
Một Tề Thịnh luôn hào sảng từ trước đến nay, lại đỏ ửng mặt vì một câu nói của cô: “Không, không có…” Anh ta hồi hộp nuốt nước bọt, nhìn gương mặt xinh đẹp quá đáng trước mặt, ngập ngừng lên tiếng: “Cô, cô Bảo Châu có, có ý định gì sao?”
Trịnh Bảo Châu cười nói với anh ta: “Tôi nghĩ là, nếu anh không có bạn gái, vậy thứ bảy anh có tiện đưa tôi vào không? Tôi cũng muốn đi xem nhà.”
Tề Thịnh: “...”
Ồ, hóa ra là như thế, quả nhiên anh ta nghĩ nhiều rồi.
“Cái này có gì đâu mà không tiện.” Tề Thịnh cố tỏ vẻ sảng khoái cười trả lời, giống như để che giấu chút ngại ngùng nho nhỏ của mình. Khúc Trực ngồi bên cạnh anh ta cười khẩy một tiếng, tiếng cười này rõ ràng là rất nhỏ, nhưng rơi vào tai Tề Thịnh lại như tiếng sấm.
Chắc chắn cậu ta đã nhìn thấu tâm tư khi nãy của mình rồi!
Cũng may Trịnh Bảo Châu không hề nhìn thấy, vẫn cười nói lời cảm ơn với anh ta: “Vậy cảm ơn anh nhé, hôm nay tôi đến bộ phận bán hàng đăng ký rồi, bên bán hàng nói lúc nào mở đợt hai sẽ gọi điện thông báo với tôi, nhưng mà thứ bảy tôi vẫn muốn đi góp vui hóng hớt chút.”
“Chuyện này có gì đâu, không cần khách sáo với tôi như thế.” Tề Thịnh cười ha ha hai tiếng, miễn cưỡng coi như cho qua chuyện.
Trên bàn ăn gần như đều là anh ta và Trịnh Bảo Châu nói chuyện, Khúc Trực rất hiếm khi lên tiếng, bằng thời gian một bữa cơm, Tề Thịnh còn kết bạn WeChat với Trịnh Bảo Châu rồi.
Trên đường về viện khoa học, Tề Thịnh vẫn chê Khúc Trực: “Lão Khúc à, cậu nói cô Bảo Châu người ta không có tư tưởng, không có linh hồn, nhưng mà tôi thấy người ta rõ ràng thú vị hơn cậu nhiều đấy.”
Khúc Trực biểu cảm lạnh nhạt: “Ừm, hai người đúng là ngưu tầm ngưa, mã tầm mã.”
“...” Tề Thịnh nhìn anh tấm tắc: “Tôi cảm thấy làm bạn với cậu quả thật giống như làm từ thiện. Tôi tốt bụng quá đi.”
Khúc Trực: “...”
“Thảo nào cô Bảo Châu thà tìm tôi giúp đỡ còn hơn đi xem phòng với cậu.”
“...” Khúc Trực trầm ngâm, anh nghiêng đầu nhìn anh ta: “Buổi sáng anh bảo tôi xem giúp anh số liệu gì đó? Hay là anh mang đi hỏi Trịnh Bảo Châu đi.”
Tề Thịnh: “...”
Anh ta nhìn bóng lưng phía trước, vội chạy theo: “Này, cậu đừng nhỏ mọn thế chứ, tôi chỉ đùa với cậu thôi.”
Bước chân của Khúc Trực không dừng lại, chậm rãi trả lời anh ta: “Làm đồng nghiệp với anh, quả thật là tôi đang làm từ thiện. Tôi cũng tốt bụng quá.”
Tề Thịnh: “...”
Anh ta cược bằng phẩm hạnh của mình, nguyên do Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực không hợp nhau trăm phần trăm là do vấn đề của Khúc Trực.
Sẩm tối, Sầm Đồng Đồng đặt bàn trước ở chỗ Trịnh Bảo Châu, gọi một bàn đầy đồ ăn để chào mừng Khúc Trực về nước. Trịnh Bảo Châu vốn không muốn đi, nhưng Sầm Đồng Đồng đích thân chạy lên tầng lôi kéo cô, cô đành phải thay quần áo đi xuống.
Sau khi đẩy cửa phòng ra, cô thấy Khúc Trực và Mạnh Nhã Hâm tới rồi, hơn nữa còn thấy Tề Thịnh vừa gặp buổi trưa ở bên trong.
Trịnh Bảo Châu mặc một chiếc áo cổ bẻ màu tím nhạt thêu hoa, phía dưới kết hợp với một chiếc váy màu đen cũng được thêu hoa. Dáng váy đơn giản nhưng hoa được thêu bằng chỉ vàng tinh xảo, vừa có vẻ khiêm tốn lại vừa xa hoa.
Tề Thịnh vừa thấy váy của cô thì trong đầu dần hiện lên hình ảnh thèm thuồng.
Anh ta vội loại bỏ hình ảnh trong đầu, cười chào đón Trịnh Bảo Châu: “Cô Trịnh Bảo Châu, lại gặp cô rồi, cô không ngại tôi đến ăn chực chứ?”
“Không ngại, dù sao cũng là Đồng Đồng mời khách.” Trịnh Bảo Châu hào phóng nói, rồi nhìn Mạnh Nhã Hâm đang ôm chai rượu uống điên cuồng: “Cậu sao thế? Nhìn thấy Khúc Trực khiến cậu vui vậy sao?”
Trịnh Bảo Châu nói tới đây, đuôi lông mày hơi nhướng lên, cô đánh giá Mạnh Nhã Hâm trước mặt: “Hồi cấp ba cậu cũng thầm mến Khúc Trực đúng không?”
Mặc dù trong mắt Trịnh Bảo Châu, Khúc Trực chỉ là một tên mặt người dạ thú, ti tiện bỉ ổi. Nhưng không phải ai cũng có ánh mắt tốt như cô, có thể nhìn thấu kẻ giả nhân giả nghĩa này. Lúc còn đi học các cô gái ở trường ai cũng bị mê hoặc bởi vẻ bề ngoài của anh.
Bởi vì Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực quen biết nhau, không ít cô gái hỏi thăm cô về Khúc Trực, còn có người nhờ cô đưa thư tình giúp. Trịnh Bảo Châu bị làm phiền, cũng đưa hộ vài lần, nhưng Mạnh Nhã Hâm là bạn tốt của cô, nên lập trường của cô vẫn rất vững chãi.
Mặt Mạnh Nhã Hâm đỏ bừng, cô ấy ôm chai rượu khinh thường: “Hừ, bà đây đang thất tình!”
“...” Trịnh Bảo Châu im lặng một lúc rồi nói: “Ờ, đó là chuyện vui.”
Trịnh Bảo Châu từng gặp cậu bạn trai của Mạnh Nhã Hâm một lần, cô vẫn cảm thấy anh ta không đáng tin. Nhưng Mạnh Nhã Hâm thích khuôn mặt đó của anh ta, bị anh ta lừa đến đầu óc choáng váng, bây giờ lại nghĩ thông suốt chịu chia tay rồi sao?
Sầm Đồng Đồng cũng không thích bạn trai của cô ấy, tò mò sát lại gần Mạnh Nhã Hâm hỏi: “Tại sao?”
Những người khác trong phòng cũng tò mò nhìn cô ấy.
Mạnh Nhã Hâm “chậc” một tiếng, cô ấy ôm chai rượu than thở: “Bởi vì quan hệ quốc tế.”
“...”
Cả phòng im lặng một giây, Trịnh Bảo Châu cảm thấy từ trước đến nay là cô hiểu lầm bạn nhỏ kia.
Không phải yêu đương phải có duyên phận sao?
“Cậu nói cho tớ nghe xem, quan hệ quốc tế ảnh hưởng gì đến chuyện các cậu yêu nhau?” Trịnh Bảo Châu chân thành đặt câu hỏi.
Mạnh Nhã Hâm thao thao bất tuyệt, bắt đầu phỉ nhổ: “Không phải bây giờ đang có nguy cơ mắc bệnh dịch sao, tớ nhắc nhở anh ta ra ngoài tốt nhất là nên đeo khẩu trang. Giỏi thật, không ngờ anh ta lại lý luận với tớ rằng khẩu trang vô dụng thế nào. Sau đó bọn tớ nói chuyện từ chính trị, kinh tế cho tới lịch sử, nhân văn, anh ta đều nói nước ngoài tốt thế này tốt thế kia, chúng ta không tốt ở đâu chứ. À, hay là nhóc nghĩ chị đây chưa từng sống ở nước ngoài? Nhóc đó thì biết gì chứ! Nước ngoài tốt như vậy, sao Khúc Trực lại bỏ mức tiền lương cao để trở về làm gì!”
Tề Thịnh ở bên cạnh nghe say sưa, đáp một câu: “Đương nhiên là về để xây dựng tổ quốc của chúng ta! Về phương diện này, lão Khúc vẫn giác ngộ được.”
Trịnh Bảo Châu: “...”
Hình tượng của Khúc Trực rất ổn, mọi người trong giới giải trí nên học hỏi anh.
“Đúng vậy, như tiến sĩ Khúc mới là người trưởng thành! Lần sau tớ chắc chắn sẽ không tìm mấy thằng nhóc nữa!” Mạnh Nhã Hâm vỗ bàn, cô ấy vui vẻ rót rượu cho Khúc Trực: “Không đề cập đến tên Chu Tuấn xui xẻo nữa, hôm nay chúng ta gặp nhau ở đây là để chào mừng Khúc Trực về nước! À, hơn tám năm rồi chúng ta không gặp nhau đúng không?”
“Gần bằng vậy.” Khúc Trực giơ tay nhận chén rượu trước mặt: “Được rồi.”
Mạnh Nhã Hâm thuận theo tình thế đổi sang bên cạnh, rót rượu cho Tề Thịnh: “Tiểu Tề là đồng nghiệp của Khúc Trực, nghe nói hai người tốt nghiệp cùng một trường đại học phải không?”
“Đúng vậy.” Tề Thịnh gật đầu: “Mặc dù nói ra có thể các cô không tin nhưng tôi là đàn anh của cậu ấy.”
“...” Mạnh Nhã Hâm nhìn Khúc Trực, rồi lại nhìn Tề Thịnh: “Vậy anh có thể ưỡn ngực trước mặt cậu ấy!”
“...” Cô nghĩ rằng tôi không muốn sao?
“Trịnh Bảo Châu.” Mạnh Nhã Hâm cầm chai rượu chuyển tới trước mặt Trịnh Bảo Châu: “Chúng ta cũng uống một chén! Không phải cậu nói cậu đến phố điện ảnh sao, tình hình thế nào rồi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT