Thân là một “nữ minh tinh dự bị” nên cô luôn chú ý nhất cử nhất động trong giới giải trí, đương nhiên Trịnh Bảo Châu biết Lâm Tử Khâm là ai…

Một bộ phim thần tượng cổ trang nổi tiếng của anh ta vừa được chiếu xong, nhờ có ngoại hình xuất chúng nên anh ta đã thu hút vô số người hâm mộ, hiện là ngôi sao nam mới nổi hàng đầu trong giới giải trí.

Có rất nhiều cô gái trong khách sạn của Trịnh Bảo Châu yêu thích anh ta, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi Vương Tĩnh Nghệ cũng là người hâm mộ của anh ta.

Trịnh Bảo Châu cũng hơi kinh ngạc bởi khi gửi thông báo trong nhóm sẽ không đề cập thông tin cụ thể của đoàn làm phim, thường sau đó mới biết: “Thật sao? Hôm nay Lâm Tử Khâm sẽ tới sao?”

Dù không phải người hâm mộ của anh ta nhưng cô vẫn rất vui khi được gặp những anh chàng đẹp trai.

“Chắc sẽ tới, đợi chút có thông báo sẽ biết ngay thôi!” Vương Tĩnh Nghệ nắm lấy tay Trịnh Bảo Châu, tay cô ấy hơi run rẩy: “A a a, làm sao bây giờ, giờ tôi thấy hồi hộp quá!”

“Bình tĩnh nào, hít một hơi thật sâu.”

Vương Tĩnh Nghệ hít vài hơi thật sâu, sau đó xách chiếc ghế nhỏ của cô ấy xuống xe cùng Trịnh Bảo Châu.

Lúc này mọi người vẫn còn đang quay phim, họ được sắp xếp ở trong lều thay quần áo và trang điểm. “Khanh Trần” là một bộ tiên hiệp, hôm nay Trịnh Bảo Châu sẽ đóng vai một đệ tử trẻ tuổi của một môn phái, cô sẽ mặc trang phục giống như Vương Tĩnh Nghệ. Đây là lần đầu tiên Trịnh Bảo Châu ăn mặc như vậy, sau khi trang điểm xong, cô vui vẻ chụp vài tấm ảnh tự sướng: “Không ngờ mình mặc đồ cổ trang cũng đẹp đấy chứ.”

Vương Tĩnh Nghệ cầm điện thoại di động đứng bên cạnh và nói với cô: “Đứng lên đi, tôi chụp một bức ảnh toàn thân cho cô!”

“Được đấy!”

Hai người giúp nhau chụp vài tấm ảnh, đoàn phim bắt đầu phát cơm trưa. Bận rộn đến bây giờ nên ai nấy đều thấy đói, Vương Tĩnh Nghệ nhanh chóng kéo Trịnh Bảo Châu đi nhận cơm.

“Gần đây tôi nghe người ta nói cơm hộp của đoàn làm phim “Khanh Trần” là ngon nhất!” Sau khi nhận hộp cơm xong, Vương Tĩnh Nghệ và Trịnh Bảo Châu tìm một chỗ trong khu nghỉ ngơi, họ ngồi xuống trên chiếc ghế nhỏ của mình rồi hào hứng mở hộp cơm ra: “Cơm hộp cho diễn viên quần chúng giống y như của nhân viên đoàn làm phim, thức ăn trông sẽ bắt mắt hơn một chút.”

“Ồ…” Trịnh Bảo Châu gật đầu, khó trách mọi người đều muốn trở thành diễn viên quần chúng và diễn viên phụ, bởi vì ngay cả những chuyện nhỏ nhặt này cũng đã khác biệt. Cô cũng mở hộp cơm trên tay mình ra xem, cô kinh doanh về dịch vụ ăn uống, chất lượng hộp cơm này tuyệt đối không thể so sánh với cơm ở nhà hàng của cô, nhưng vẫn đủ no bụng. Cô nếm thử một thìa rồi nói với Vương Tĩnh Nghệ: “Mùi vị ngon hơn tôi tưởng đấy.”

“Đúng vậy, không hổ là đoàn phim lớn.” Theo quan điểm của Vương Tĩnh Nghệ, mọi thứ của đoàn phim của Lâm Tử Khâm đều tốt hết.

Trịnh Bảo Châu ăn chưa được vài thìa, chiếc điện thoại di động trên người cô rung lên.

Cô cầm điện thoại liếc nhìn người gọi, chân mày cô nhẹ nhàng nhướng lên: "Chà, ngủ dậy rồi hả Mạnh Nhã Hâm?"

“...” Mạnh Nhã Hâm nghe thấy giọng điệu của cô là biết có gì đó không ổn: “Ha ha ha, Bảo Châu à, tối hôm qua tớ uống nhiều quá, có phải tớ đã nói gì không nên nói không?”

Trịnh Bảo Châu nói: “Cậu còn có mặt mũi hỏi sao? Cậu nói tớ đến phố điện ảnh trước mặt Khúc Trực, tớ không cản cậu kịp luôn đấy!”

“Tớ xin lỗi tớ xin lỗi, tối qua tớ thực sự uống quá nhiều! Đều tại tên khốn Chu Tuấn đó!” Mạnh Nhã Hâm tích cực đổ lỗi cho Chu Tuấn: “Vậy bây giờ đã giải quyết xong chưa? Khúc Trực lớn như vậy rồi chẳng lẽ lại đi tố cáo cậu với mẹ cậu à?”

Trịnh Bảo Châu khịt mũi: “Đã giải quyết ổn thỏa rồi, nhưng tớ sẽ ghi nhớ món nợ này.”

“Được rồi được rồi, lát nữa tớ sẽ tặng cậu một cái túi, coi như là tạ lỗi!” Mạnh Nhã Hâm quyết định dành tặng cô sự hào nhoáng nhất, chắc chắn cô sẽ thích: “Bây giờ cậu đang ở trường quay à?”

“Ừm, tớ đang ăn cơm.”

“Vậy tớ không quấy rầy cậu nữa, tớ cũng dậy ăn cơm đây!” Mạnh Nhã Hâm nói xong vội vàng cúp điện thoại. Trịnh Bảo Châu ăn thêm vài miếng, Vương Tĩnh Nghệ lại nắm lấy tay cô.

“Lâm Tử Khâm đến rồi!” Vương Tĩnh Nghệ phấn khích đến nỗi giọng hơi thay đổi. Trịnh Bảo Châu nhìn theo ánh mắt của cô ấy, cô chỉ thấy một đám nhân viên hậu trường đi tới, khuôn mặt Lâm Tử Khâm loáng thoáng xuất hiện trong vòng vây giữa đám đông.

Tạo hình cổ trang của anh ta rất đẹp, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy gò má hoàn hảo. Tạo hình này nhìn lạnh lùng hơn bộ thần tượng cổ trang trước, trông khí chất và phong trần hơn, toát lên chút vẻ tu tiên thần bí.

“A a a a a, anh ấy đẹp trai quá! Tạo hình này cũng đẹp trai ghê!” Vương Tĩnh Nghệ cũng không thèm ăn cơm nữa mà cầm điện thoại hướng về phía Lâm Tử Khâm chụp lén một tấm. Sau khi Lâm Tử Khâm đi ra, anh ta đến chiếc ghế của mình ngồi xuống, đó cũng là chiếc ghế mà người ta đã dặn họ không được tùy tiện ngồi vào đó.

Các nhân viên đưa nước và cơm trưa cho anh ta, rồi tìm một chiếc ghế ngồi xuống xung quanh anh ta. Vương Tĩnh Nghệ vừa ăn hộp cơm trên tay vừa chăm chú nhìn Lâm Tử Khâm như thể anh ta còn ngon hơn đồ ăn trong hộp cơm.

“Bảo Châu!” Cô ấy đột nhiên gọi Trịnh Bảo Châu. Trịnh Bảo Châu đã bắt đầu quen với tính tình bộp chộp của cô ấy: “Sao vậy?”

“Lát nữa giúp tôi chụp vài tấm ảnh.” Vương Tĩnh Nghệ nhìn cô đầy chờ mong. Trịnh Bảo Châu nhanh chóng hiểu ý của cô ấy: “Chụp chung với Lâm Tử Khâm hả?”

“Đúng đúng!” Vương Tĩnh Nghệ gật gật đầu.

Trịnh Bảo Châu hỏi: “Được, nhưng những nhân viên xung quanh anh ta có đồng ý không?”

Vương Tĩnh Nghệ nói: “Không cần họ đồng ý!”

“?” Ban đầu Trịnh Bảo Châu không hiểu ý của cô ấy lắm, nhưng khi cô lấy điện thoại di động để chụp ảnh cho Vương Tĩnh Nghệ sau bữa ăn, cô đã hiểu ngay.

Cái gọi là chụp chung của Vương Tĩnh Nghệ là giả vờ vô tình đi ngang qua Lâm Tử Khâm, điều mà Trịnh Bảo Châu phải làm là chụp một bức ảnh có hai người họ trong cùng một khung hình vào thời điểm cô ấy đi ngang qua Lâm Tử Khâm.

Trịnh Bảo Châu: “...”

Kích thích thật đấy.

“Đã hiểu chưa?” Vương Tĩnh Nghệ sửa sang lại đầu tóc quần áo, xác nhận lại lần cuối với Trịnh Bảo Châu. Trịnh Bảo Châu gật đầu, nói với cô ấy: “Hiểu rồi.”

“Vậy tôi đi đây.” Tâm trạng Vương Tĩnh Nghệ rất vui vẻ, chậm rãi bước về phía Lâm Tử Khâm, vì không dám đứng quá gần, cô dặn dò Trịnh Bảo Châu hãy sử dụng nguyên lý chụp góc lệch một cách linh hoạt, chụp lại bức ảnh hai người họ đứng chung khung hình.

Trịnh Bảo Châu cũng đến gần hơn một chút, giơ điện thoại lên đổi nhiều góc độ khác nhau. Vương Tĩnh Nghệ vô cùng căng thẳng, ngay cả tư thế đi bộ cũng trở nên không được tự nhiên. Lúc này Lâm Tử Khâm đã ăn cơm xong, đang dựa trên ghế xem điện thoại.

Cuối cùng Vương Tĩnh Nghệ cũng đi tới từ phía sau anh ta, từ lúc cô ấy lọt vào ống kính điện thoại, Trịnh Bảo Châu bắt đầu chụp điên cuồng, để tiện cho Vương Tĩnh Nghệ chọn ra bức ảnh “chụp chung” mà cô ấy đứng gần Lâm Tử Khâm nhất.

Sau khi chụp xong, cô kiểm tra lại các bức ảnh, cảm thấy trên mỗi tấm ảnh đều viết hai chữ rất to… ghen tỵ.

“Thế nào thế nào? Đã chụp được chưa?” Vương Tĩnh Nghệ nhanh chóng quay trở lại, ôm đầu nhìn màn hình điện thoại của Trịnh Bảo Châu. Trịnh Bảo Châu làm động tác OK rồi đưa điện thoại cho cô ấy: “Tôi chụp rất nhiều, cô tự chọn ra bức ảnh mình thích nhất đi.”

“Oa, cảm ơn cô nhé!” Vương Tĩnh Nghệ như vớ được vàng, cúi đầu nghiêm túc chọn lựa.

Lúc cô ấy đang chọn ảnh, Trịnh Bảo Châu thấy nhân viên bên cạnh Lâm Tử Khâm đã có mấy người rời đi. Cô vỗ vai Vương Tĩnh Nghệ ở bên cạnh, nói với cô ấy: “Hình như bây giờ chỉ còn Lâm Tử Khâm ở đó, cô có muốn qua hỏi xem anh ta có muốn chụp chung một tấm không? Lỡ như anh ta đồng ý thì sao?”

Lời đề nghị này quả thật quá hấp dẫn lòng người, Vương Tĩnh Nghệ định mở miệng mấy lần, chỉ khóc lóc nói một câu: “Tôi không dám hu hu hu!”

Trịnh Bảo Châu: “…”

Cô nghĩ một lúc, nói với Vương Tĩnh Nghệ: “Vậy tôi đi hỏi giúp cô nhé?”

“Tôi tôi tôi không dám đâu, vả lại như vậy khiến tôi biến thành kẻ nhát gan, dù tôi nhát gan thật nhưng tôi không muốn mất mặt trước Lâm Tử Khâm.”

“Vậy tôi trả vờ muốn chụp ảnh với anh ta, cô giúp chúng tôi chụp, chụp xong tôi sẽ nói, tôi cũng giúp hai người chụp một bức được không?”

“!” Vương Tĩnh Nghệ dường như nhìn thấy hy vọng: “Cách này có vẻ ổn đấy.”

“Cứ như vậy đi.” Trịnh Bảo Châu kéo Vương Tĩnh Nghệ lần nữa đi về phía Lâm Tử Khâm, cô cảm nhận được bàn tay Vương Tĩnh Nghệ đang run rẩy.

“Thả lỏng đi, chỉ là theo đuổi thần tượng thôi mà, không đến mức đó đâu!”

Vương Tĩnh Nghệ nuốt nước bọt, tuy ngày ngày cô ấy đều lên mạng xem ảnh của Lâm Tử Khâm gọi “chồng ơi”, nhưng khi nhìn thấy người thật, cô ấy nhát gan đến nỗi nói chuyện cũng không xong.

Cô ấy giống như con chim cút đi theo Trịnh Bảo Châu, không dám thở mạnh. Trái lại, Trịnh Bảo Châu lại rất bình tĩnh, cô đi tới trước mặt Lâm Tử Khâm, mỉm cười gọi anh ta: “Xin chào thầy Lâm.”

Lâm Tử Khâm ngẩng đầu nhìn cô, dường như có chút nghi hoặc, Trịnh Bảo Châu lại mỉm cười, mở miệng nói: “Thật ngại quá, làm phiền anh rồi, tôi là người trong tổ chương trình của bộ phim “Khanh Trần”, xin hỏi anh có tiện chụp cùng tôi bức ảnh không?”

Lâm Tử Khâm nhìn cô, gật đầu nói: “Được, nhưng cố gắng đừng đăng lên mạng.”

“Không vấn đề gì.” Trịnh Bảo Châu lập tức đồng ý: “Tôi sẽ giữ cho riêng mình, tuyệt đối không truyền ra ngoài.”

Dường như Lâm Tử Khâm cười nhẹ, anh ta cất điện thoại, đứng dậy, Trịnh Bảo Châu tự động đứng bên cạnh, cũng không đứng quá gần, lịch sự cách anh ta một khoảng.

“Chụp đi chụp đi.” Cô thấy Vương Tĩnh Nghệ không có phản ứng gì bèn nhắc nhở. Lúc này Vương Tĩnh Nghệ mới từ trong mộng tỉnh giấc, nhanh chóng giơ điện thoại chụp hai bức: “Được rồi.”

Trịnh Bảo Châu làm theo kế hoạch, đề nghị với Lâm Tử Khâm: “Hay là tôi giúp hai người chụp một tấm, cô ấy cũng là người hâm mộ của anh.”

“Được.” Lâm Tử Khâm không từ chối, thái độ của anh ta với người hâm mộ rất hòa nhã.

Trịnh Bảo Châu nhanh nhẹn chạy qua đổi chỗ cho Vương Tĩnh Nghệ, cô vừa nhận điện thoại, nhân viên đã cầm loa nhắc nhở: “Chuẩn bị đi, tiếp tục làm việc thôi.”

Trợ lý của Lâm Tử Khâm trong tổ chương trình cũng quay lại rồi, nói nhỏ với anh ta gì đó, Lâm Tử Khâm gật đầu, nói với Trịnh Bảo Châu và Vương Tĩnh Nghệ: “Thật ngại quá, tôi phải làm việc rồi, lần sau có cơ hội lại chụp nhé.”

“Được thôi.” Trịnh Bảo Châu có chút tiếc nuối: “Cảm ơn thầy Lâm.”

Lâm Tử Khâm gật đầu, theo sau nhân viên. Trịnh Bảo Châu thở dài, an ủi Vương Tĩnh Nghệ: “Không sao, đợi chút nữa xem còn cơ hội nào không, chắc cả ngày hôm nay anh ta sẽ ở lại với tổ chương trình thôi.”

Vương Tĩnh Nghệ lại nắm lấy cánh tay Trịnh Bảo Châu.

Trịnh Bảo Châu: “?”

“A a a a a a!” Vương Tĩnh Nghệ la hét: “Ban nãy tôi đã muốn kêu gào rồi, nhẫn nhịn đến tận lúc này. Lâm Tử Khâm đẹp trai quá!”

Trịnh Bảo Châu: “…”

Sau khi Vương Tĩnh Nghệ giải tỏa nỗi niềm xong, cuối cùng nhớ ra bức ảnh cô ấy chụp cho Trịnh Bảo Châu: “Cô xem ảnh đi, cô ăn ảnh lắm đấy! Đứng bên cạnh Lâm Tử Khâm mà vẫn xinh đẹp như thế.”

“…” Trịnh Bảo Châu ừm một tiếng: “Sự xinh đẹp của tôi không bị những vật khác ảnh hưởng đâu.”

“Ha ha ha cô cất cho kỹ vào.”

“Được, hay là tôi gửi cho cô nhé.” Nói xong Trịnh Bảo Châu tìm wechat của Vương Tĩnh Nghệ, gửi bức ảnh chụp hôm nay cho cô ấy: “Cô sửa khuôn mặt tôi thành mặt cô cũng được, trả vờ đây là ảnh chụp chung.”

“…” Cảm ơn, đúng là một đề nghị khiến người ta khó lòng từ chối.

“Diễn viên quần chúng cũng tập hợp lại đi.” Bên kia người phụ trách diễn viên quần chúng cũng gọi to: “Chuẩn bị quay thôi.”

Trịnh Bảo Châu và Vương Tĩnh Nghệ nhanh chóng cất điện thoại, chạy về phía tập hợp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play