Tiểu khu nhân tài hàng đầu và khu khoa học công nghệ cao sẽ chính thức mở bán vào thứ bảy này. Từ lúc chung cư bắt đầu xây dựng Trịnh Bảo Châu đã chú ý, nơi này không giống với nhiều nhà đầu tư bây giờ chỉ xây nhà đến tầng một đã bắt đầu mở đặt bán trước, còn chung cư này phải chờ đến khi xây xong mới bắt đầu mở bán.

Nhà ở tiểu khu nhân tài hàng đầu xây rất đẹp, hơn nữa tất cả đều là căn hộ cao cấp, Trịnh Bảo Châu nhìn nó được xây dựng từng chút từng chút, hiện tại sắp mở bán thì cô nhất định đi tham gia náo nhiệt. Phòng kinh doanh bất động sản cũng mới được xây dựng cách đây hai tháng, thỉnh thoảng có thể trông thấy có người đi qua tư vấn mà vị trí phòng kinh doanh nằm ngay bên cạnh công viên Tinh Quang.

Trịnh Bảo Châu đổi giày đế bệt sau đó đạp ga, xe chạy từ trong nhà xe ra ngoài, nhìn cô dưới nắng giống như một viên hồng ngọc lấp lánh.

Bởi vì hôm nay chưa phải thời gian mở bán chính thức, cho nên bộ phận bán hàng không có nhiều người. Sau khi đậu xe Trịnh Bảo Châu đổi lại đôi giày cao gót của cô, đeo túi xách lên đi ra ngoài.

Nhân viên bán hàng ở gần cửa nhất nhìn thấy cô đi tới, chủ động chào cô: “Chào quý cô, tôi có thể giúp gì cho cô không?”

Trịnh Bảo Châu nhìn cô ấy, tuổi tác của đối phương xem chừng cũng không chênh lệch với mình nhiều lắm, nhưng lại mặc đồng phục, tóc búi lên trông già dặn, chuyên nghiệp hơn hẳn.

Trịnh Bảo Châu cười cười với cô ấy, dừng lại nói với cô ấy: “Nghe nói thứ bảy chính thức mở bán, tôi đến tìm hiểu một chút.”

Cô tò mò nhìn vào bàn cát ở trung tâm của bộ phận bán hàng, nhân viên tiên thụ thấy thể trực tiếp đưa tới cho cô.

Chung cư này ngoại trừ cái tên “Tiểu khu nhân tài hàng đầu” mà người ngoài hay gọi thì nó còn có một tên gọi chính thức là Kim Ngọc Mãn Đường. Trịnh Bảo Châu cảm thấy cái tên này rất hay, vừa có thể đề cập đến kiến thức phong phú vừa có thể chỉ sự giàu có vô cùng.

Nghe thế đôi mắt cô sáng long lanh, cô thích.

Tiểu khu xây dựng cũng rất đẹp, ít nhất xem ở trên bàn cát là vậy. Tổng cộng có mười hai tòa nhà, các tòa nhà không chắn tầm nhìn của nhau, hơn nữa khoảng cách giữa các tòa nhà khá rộng. Quan trọng nhất là, vị trí chung cư này được trời ưu ái, xây dựng bên cạnh công viên Tinh Quang, đứng ở ban công trên tầng cao, có thể quan sát hơn một nửa công viên Tinh Quang.

Có thể thấy chính phủ rất muốn thu hút nhân tài.

“Tôi nghe nói hiện tại phải có thư mời mới có tư cách mua đúng không?” Trịnh Bảo Châu hỏi một câu, nghĩ thầm đúng là thú vị, mua bất động sản khác dựa vào sổ số còn chung cư này lại dựa vào bằng cấp.

Ai nói đọc sách vô dụng?

Nhân viên bán hàng gật đầu giải thích với cô: “Nhóm đầu tiên mở ra chủ yếu là nhằm vào nhân tài hàng đầu phù hợp với chính sách đề ra, nhưng về sau chúng tôi còn đẩy thêm nhóm thứ hai, nhóm thứ hai chính là hướng tới những người dân khác. Nếu cô có hứng thú, trước tiên có thể làm đăng ký ở dây, đến lúc đó có tin tức chúng tôi sẽ gọi điện thông báo với cô.”

“Ồ…” Trịnh Bảo Châu như có điều suy nghĩ, gật đầu: “Còn có nhóm thứ hai sao? Nhưng đợt thứ hai không phải là chọn đồ còn dư lại của người khác sao?”

Nhân viên bán hàng nói: “Không thể nói như thế, mua nhà cũng giống như có người thích củ cải, có người thích rau xanh, người khác thích cũng không nhất định cô sẽ thích, mấu chốt vẫn là chọn được căn thích hợp với bản thân, cô nói đúng không?"

Trịnh Bảo Châu chớp mắt mấy cái: “Không hổ là nhân viên tư vấn bất động sản, có tài ăn nói rất tốt, thật hâm mộ với ông chủ các cô đấy.”

“Cô cứ nói đùa.” Nhân viên bán hàng khiêm tốn nói một câu, mời cô ngồi xuống ghế sofa bên cạnh: “Đây là bản mẫu điền thông tin, trước tiên cô có thể điền một bản.”

“Được.” Trịnh Bảo Châu nhận lấy bút, cúi đầu điền thông tin. Ngoại trừ một chút thông tin cơ bản, bản khai này còn cần thống kê nghề nghiệp với lương một năm của bạn, chỉ thiếu nước bắt bạn giao ra giấy chứng nhận tiền gửi ngân hàng.

“Chuyện này, tôi hỏi chút nhé, các cô còn cần xét duyệt bản khai này nữa sao?” Trịnh Bảo Châu ngước mắt nhìn nhân viên bán hàng bên cạnh: “Thông qua xét duyệt mới có tư cách vào nhóm thứ hai sao?”

Nhân viên bán hàng nói: “Chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu tình hình của khách hàng, đương nhiên chúng tôi cũng kiểm tra sơ qua. Dù sao những người sống ở nơi này cũng có trình độ tương đối cao.” Cô ấy nói liếc nhìn thông tin của Trịnh Bảo Châu, rồi nói tiếp: “Một nữ doanh nhân giống như cô, nhất định đủ tư cách.”

Trịnh Bảo Châu càng yêu thích nhân viên tư vấn này, dù sao số người gọi cô là “nữ doanh nhân” không nhiều.

Cô điền xong mẫu đơn, lại cầm theo thông tin tòa nhà rồi lái xe về. Trở lại khách sạn thì Trịnh Bảo Châu thấy đã đến giờ trưa nên trực tiếp đến nhà ăn dùng bữa. Lúc khách sạn đông khách, cô sẽ gọi hai món để nhà hàng mang lên đến phòng cô, nhưng vào mùa vắng khách, cô lại thích tự mình xuống ăn.

Đi đến nhà hàng Trung Quốc, Trịnh Bảo Châu chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Phía trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn là vườn hoa khách sạn, một năm bốn mùa đều có thợ hoa quản lý vườn hoa, cảnh quan rất đẹp. Bình thường vị trí này đều phải đặt trước mới có thể ngồi, ngay cả Trịnh Bảo Châu quanh năm suốt tháng cũng không được hưởng thụ mấy lần.

Món ăn cô gọi vừa mới lên không lâu, Khúc Trực và Tề Thịnh đã đi vào.

Hai người họ đến đây ăn cơm trưa, mặc dù trong khu khoa học công nghệ cao có thể gọi thức ăn ngoài nhưng Tề Thịnh nghe nói rau xào nhà nông của khách sạn Trịnh Bảo Châu rất nổi tiếng nên anh ta khóc lóc van nài Khúc Trực đến đây ăn cơm trưa.

“Tôi thấy không phải anh đến ăn cơm mà là muốn gặp Trịnh Bảo Châu đúng không?” Khúc Trực biết rõ chút tâm tư này của Tề Thịnh.

“Cả hai đều đúng.” Tề Thịnh vui vẻ nhìn Khúc Trực: “Tôi đã thăm dò rồi chỉ vào mùa ít khách nhà hàng mới mở cửa cho người ngoài, còn bình thường cậu muốn ăn cũng không ăn được đâu.”

Tề Thịnh nói không sai, nhà hàng Trung Quốc của khách sạn Trịnh Bảo Châu ở trang trại Tinh Quang rất nổi tiếng, bình thường toàn tiếp đãi các đoàn du lịch và khách ở lại nên sẽ không nhận đơn hàng lẻ tẻ khác. Vào mùa ít khách, nhà hàng không bận rộn lắm nên sẽ mở cửa cho người ngoài, nhưng hầu hết thực khách đều gọi đồ ăn mang về, không có nhiều người đến ăn.

Khúc Trực nghe anh ta nói xong thì khẽ cười một tiếng: “Tôi ở nơi này, có cầm thẻ phòng nên có thể đến ăn.”

Tề Thịnh: “...”

Đáng ghét, lại bắt đầu ra vẻ rồi!

“Anh Khúc, anh tới ăn cơm trưa à?” Lương Tuệ Tuệ nhìn thấy Khúc Trực bước vào nên nhiệt tình chào đón: “Đây là bạn của anh sao?”

“Đúng vậy, xin chào.” Tề Thịnh thân mật chào hỏi Lương Tuệ Tuệ, vừa quay đầu thì nhìn thấy Trịnh Bảo Châu ngồi sát cửa sổ.

“Lão Khúc!” Anh ta kéo Khúc Trực lại, vẻ mặt phấn khởi nhìn chằm chằm về phía Trịnh Bảo Châu: “Người đẹp bên cạnh cửa sổ kia là Trịnh Bảo Châu sao?”

Khúc Trực liếc mắt nhìn qua thì cũng nhìn thấy Trịnh Bảo Châu. Cô vẫn ăn mặc giống như buổi sáng, phần tóc bên trái vén ra phía sau tai để lộ bông tai ngọc trai lấp lánh, kẹp tóc tinh xảo và charm ngọc trên móng tay đang lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Thậm chí Khúc Trực còn cảm thấy rằng cô đã cố tình ngồi bên cửa sổ, để cho ánh mặt trời chiếu sáng kẹp tóc và móng tay của cô, để chúng càng thêm lấp lánh hơn.

“Ừm, là cô ta.” Anh nhàn nhạt đáp một tiếng rồi nói với Tề Thịnh ở bên cạnh: “Rất dễ nhận ra, có phải giống y hệt Nifflers không?”

Tề Thịnh: “...”

Có gì đó không đúng, nhưng mà cũng không thấy sai chỗ nào.

Lương Tuệ Tuệ ở bên cạnh cũng ngẩn người, Nifflers? Có phải là một động vật hư cấu trong phim không?

Có lẽ nhận ra ánh mắt của họ, Trịnh Bảo Châu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Khúc Trực đứng ở cửa. Bên cạnh anh có một người đàn ông, tuy không cao như anh nhưng trông rất trắng, dựa vào thẻ nhân viên mà anh ta đeo trên cổ thì chắc là đồng nghiệp của Khúc Trực.

Tề Thịnh kéo Khúc Trực đi tới, khi đến gần hơn anh ta càng cảm thấy Trịnh Bảo Châu xinh đẹp động lòng người: “Xin chào, cô chính là thanh mai Trịnh Bảo Châu của lão Khúc đúng không? Quả nhiên xinh đẹp hệt như lời cậu ta nói!”

Trịnh Bảo Châu vốn dĩ muốn phản bác từ “thanh mai” này, nhưng cô phát hiện ra lỗ hổng lớn nhất của đoạn này không phải từ này: “Cái gì, cậu ta khen mình xinh đẹp?”

Trịnh Bảo Châu nhướng mắt liếc nhìn Khúc Trực ở bên cạnh: “Làm sao tôi không tin được đây?”

Khúc Trực liếc Tề Thịnh một cái rồi nói với Trịnh Bảo Châu: “Nguyên văn lời của tôi là hào nhoáng bên ngoài.”

Tề Thịnh: “...”

Tề Thịnh cảm thấy Khúc Trực đúng là cái tên miệng thối, anh có thể sống lâu như vậy tất cả đều là nhờ vào khuôn mặt kia.

Cũng may Trịnh Bảo Châu không trở mặt với họ ngay tại chỗ, cô chỉ khẽ gật đầu bày tỏ mình hiểu, rồi đáp lại một tiếng: “À, thật sự là khen tôi đẹp.”

“... Đúng vậy!’ Tề Thịnh lập tức thở phào nhẹ nhõm, lại ngồi xuống đối diện cô như đã thân quen: “Còn quên không tự giới thiệu, tôi là đồng nghiệp của Khúc Trực, tên là Tề Thịnh.”

Trịnh Bảo Châu khen ngợi: “Kỳ khai đắc thắng, tên rất hay.”

“Quá khen, quá khen.” Tề Thịnh thật thà cười trả lời: “Chủ yếu là vì bố tôi họ Tề, mẹ tôi họ Thịnh.”

Trịnh Bảo Châu: “...”

Đây chính là minh chứng của câu “Nguyên liệu cao cấp thường chỉ cần cách nấu ăn đơn giản nhất”.

“À, nếu đã gặp nhau rồi chúng ta có thể ăn cùng nhau không?” Tề Thịnh cười khanh khách hỏi.

Trịnh Bảo Châu liếc nhìn Khúc Trực một cái, cô gật đầu rồi nói: “Có thể chứ, nhưng mấy món ăn tôi gọi không đủ, hai người gọi thêm mấy món mình thích đi.”

“Được thôi!” Tề Thịnh kéo Khúc Trực còn đứng ở đó ngồi xuống, Lương Tuệ Tuệ đưa thực đơn tới cho họ xem. Tề Thịnh gọi một vài món ăn đặc trưng, vui vẻ chờ cơm.

Trịnh Bảo Châu ngồi đối diện giống như nhớ tới cái gì đó, bất đắc dĩ nói với Khúc Trực một câu: “Đồng Đồng nói muốn làm một bữa tiệc chào đón gì đó cho cậu, ngay tại chỗ này của tôi. Cậu xem tối nay cậu có thời gian không?”

Sầm Đồng Đồng là bạn chung của Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực, ba người sống trong cùng một khu. Chỉ có điều Sầm Đồng Đồng và họ không học cùng trường, nhưng cũng coi như là bạn thân lớn lên cùng nhau.

Buổi sáng Sầm Đồng Đồng cũng đã nói chuyện này với Khúc Trực, lúc ấy Khúc Trực đang bận nên không đáp lại.

Anh suy nghĩ một chút rồi gật đầu và nói: “Được.”

“Được rồi, tôi sẽ nói với cậu ấy.” Trịnh Bảo Châu múc vài muỗng canh vào bát nhỏ của mình: “Còn có Mạnh Nhã Hâm, cậu ấy cũng biết chuyện này rồi, buổi tối sẽ đến đây cùng nhau.”

“Mạnh Nhã Hâm sao?” Khúc Trực ngước mắt nhìn Trịnh Bảo Châu, Mạnh Nhã Hâm là bạn học cấp ba của họ, lúc đi học rất thân thiết với Trịnh Bảo Châu: “Hai người các cậu còn liên lạc à?”

“Đương nhiên, chúng tôi là bạn tốt được chưa?” Trịnh Bảo Châu bĩu môi khinh bỉ.

“Bạn tốt?” Khúc Trực cười nhạo một tiếng, nhìn Trịnh Bảo Châu ngồi đối diện: “Mạnh Nhã Hâm có biết cậu làm bạn tốt với cậu ấy là bởi vì trong tên cậu ấy có ba miếng vàng không?”

Trịnh Bảo Châu: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play