Chương trình buổi sáng của ABA TV đã thực hiện một chuyên đề đặc biệt về nông trường Tinh Quang, khách sạn Điền Viên của Trịnh Bảo Châu khá nổi tiếng ở nông trường Tinh Quang nên tổ chương trình đã đặc biệt sắp xếp một cuộc phỏng vấn nhỏ với cô.

Để phù hợp với hình tượng một nữ doanh nhân, hôm nay Trịnh Bảo Châu đã đặc biệt mặc một chiếc áo khoác vest màu trắng, tuy kiểu dáng khá nghiêm chỉnh nhưng chất liệu vải của trang phục không phải là vải comple cứng nhắc mà có chút lấp lánh, tinh xảo, trông khá khiêm tốn và rất thu hút, cổ tay áp được trang trí bằng những viên ngọc trai sáng bóng. Trịnh Bảo Châu sấy khô tóc xong, đeo một đôi hoa tai ngọc trai, lại kẹp thêm một chiếc kẹp tóc lấp lánh bên tai trái rồi đi xuống lầu.

Vẫn chưa đến giờ hẹn với phóng viên nên cô đến nhà hàng để ăn sáng trước. Sau khi ngồi một lúc, Khúc Trực cũng từ trên tầng đi xuống.

Hôm qua anh mới về nước, vẫn chưa hết bị chênh lệch múi giờ nhưng tinh thần trông có vẻ không tệ. Anh đã thay chiếc áo khoác màu be ngày hôm qua ra và đổi thành một chiếc áo khoác mỏng vừa người. Áo khoác bên ngoài không cài khuy, để lộ chiếc áo len mỏng màu sáng bên trong, ở bên trong chiếc áo len lại là một chiếc áo sơ mi trắng và cà vạt.

Bộ trang phục này càng làm nổi bật đôi chân dài vốn đã vượt trội của anh, chỉ cần anh đi lướt qua, ánh mắt của những người xung quanh dù vô tình hay cố ý đều sẽ đổ dồn về phía anh.

Nhìn thấy anh, Lương Tuệ Tuệ lập tức mỉm cười chào đón: “Anh Khúc, anh đến rồi. Anh có muốn ăn gì không?”

“Có những món gì?” Khúc Trực quay đầu lại, nhìn thấy Trịnh Bảo Châu đang ngồi ăn sáng. Trịnh Bảo Châu đưa tay vén tóc bên tai, giả vờ như không nhìn thấy anh, nho nhã đút một thìa trứng hấp vào miệng của mình.

Khúc Trực nói: “Tôi lấy một phần trứng hấp như của Trịnh Bảo Châu.”

“Được!” Lương Tuệ Tuệ nhiệt tình giới thiệu với Khúc Trực: “Món trứng hấp này là đặc trưng của nhà hàng chúng tôi, ngày nào cô Bảo Châu cũng ăn hết!”

“Thật sao?” Khúc Trực tìm một chỗ trống ngồi xuống, gọi thêm một ly sữa và một bánh mì sandwich.

Sáng nay Trịnh Bảo Châu chỉ ăn một bát trứng hấp và vài quả cà chua nhỏ, khi Lương Tuệ Tuệ đến đưa đồ ăn cho Khúc Trực, cô ta quan tâm hỏi: “Cô Bảo Châu, hôm nay cô chỉ ăn như vậy thôi sao?”

Là một nhân viên lâu năm của nhà hàng, Lương Tuệ Tuệ hiểu rõ sức ăn của Trịnh Bảo Châu.

Trịnh Bảo Châu lấy khăn giấy lau khóe miệng, lấy từ trong túi ra một cây son môi, trang điểm một chút: “Lát nữa tôi phải đi phỏng vấn, ăn nhiều quá sẽ không còn đẹp nữa.”

Khi cô nói điều này, có người đã đến nói với cô rằng phóng viên phỏng vấn đã tới rồi. Trịnh Bảo Châu nhanh chóng cất son môi, bước trên đôi giày cao gót và rời đi.

Trong khách sạn có một góc đọc sách do Trịnh Bảo Châu đặc biệt xây dựng, được đặt mấy dãy giá sách, mấy chậu cây xanh và một vài chiếc bàn nhỏ, nhưng cách sắp xếp rất tươi mới và tao nhã. Tuy nhiên, ngày thường rất ít khách đến đây để đọc sách, dù sao những người ra ngoài chơi cũng sẽ thích đi chụp ảnh, ngắm cảnh hơn.

Địa điểm phỏng vấn đã được ấn định ở đây, khi Trịnh Bảo Châu đến, đèn đóm đã được bố trí sẵn sàng. Người phụ trách phỏng vấn Trịnh Bảo Châu là một nữ phóng viên, khi cô ta nhìn thấy Trịnh Bảo Châu, lập tức niềm nở chào hỏi: “Xin chào, bà chủ Trịnh.”

Trịnh Bảo Châu che môi cười, nhìn cô ta nói: “Ôi, gọi bà chủ Trịnh cái gì chứ, gọi thế xa cách quá, gọi cô Bảo Châu là được rồi.”

“...” Phóng viên mỉm cười gật đầu: “Được, cô Bảo Châu.”

Sau khi Khúc Trực ăn sáng xong, anh đi ngang qua đây và nhìn thấy Trịnh Bảo Châu đang làm dáng ngồi đó để phỏng vấn. Anh lẳng lặng nhướng mày, dừng lại để nhìn.

Phóng viên ngồi đối diện với Trịnh Bảo Châu cười hỏi cô: “Làm thế nào mà cô Bảo Châu có được nguồn vốn để khởi nghiệp vậy ạ?”

Trịnh Bảo Châu cười trả lời: “Ồ, chuyện này à, là kỳ nghỉ hè của năm lớp mười hai. Tôi đã đi làm việc trong kỳ nghỉ hè suốt hai tháng, dùng tiền tiết kiệm được để mua cho bố tôi chiếc điện thoại di động kiểu mới nhất để làm quà sinh nhật tặng cho ông ấy.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, bố tôi rất vui nên khi đến dịp sinh nhật của tôi đã tặng cho tôi một chiếc ô tô.”

“...”

“Tôi nghĩ mình chỉ là một học sinh nên cũng không cần dùng một chiếc xe tốt như vậy, vì vậy tôi đã bán chiếc xe này và dùng số tiền đó để khởi nghiệp.”

“...” Phóng viên cười ha ha: “Đây thực sự là một kinh nghiệm hoàn toàn không hề có giá trị tham khảo, ha ha.”

Khúc Trực cũng khẽ “hừ” một tiếng mang theo cả sự châm chọc, không nghe nữa, cất bước đi ra khỏi khách sạn.

Sau khi anh rời đi, phóng viên lại hỏi: “Vậy cô làm thế nào để kiếm được số tiền đầu tiên?”

Trịnh Bảo Châu đáp: “Tôi mở một quán trà sữa gần trường học. Lúc đó ngành trà sữa chưa bão hòa như những năm gần đây, nên về cơ bản cũng có thể kiếm được tiền. Tôi còn cùng với các tiền bối khoa tài chính đầu tư một khoản nhỏ, cũng kiếm được một ít.”

Phóng viên vừa nghe vừa gật đầu: “Nói như vậy, trong chuyện đầu tư cô cũng khá có mắt nhìn. Theo tôi được biết, sau này cô chủ yếu kinh doanh lĩnh vực ăn uống phải không? Mảng ăn uống của khách sạn hiện tại của cô cũng rất nổi tiếng ở nông trường Tinh Quang.”

Trịnh Bảo Châu cười nói: “Lúc đó tôi đã kiếm được không ít tiền nhờ mở một quán trà sữa, vì vậy tôi muốn kiếm nhiều tiền hơn nên đã thử mở một nhà hàng Trung Quốc, công việc kinh doanh cũng khá tốt.”

“Vậy theo ý của cô, điều quan trọng nhất khi chúng ta kinh doanh lĩnh vực ăn uống là gì?”

Trịnh Bảo Châu đáp: “Có thể hầu hết mọi người đều nghĩ rằng điều quan trọng nhất trong lĩnh vực ăn uống là các món ăn. Với tôi cả đồ ăn lẫn môi trường đều thực sự rất quan trọng, nhưng theo tôi, điều quan trọng nhất và khó khăn nhất để kinh doanh tốt một nhà hàng là quản lý nhân viên.”

“Vậy lúc đó cô cũng gặp phải khó khăn gì sao?”

“Tất nhiên, khi khai trương một nhà hàng mới, từ việc lựa chọn địa điểm, trang trí, phòng cháy chữa cháy cho đến việc tuyên truyền sau này, mỗi bước đều phải dốc hết công sức, mỗi giai đoạn đều có thể ép người ta đến phát điên. Đào tạo và quản lý nhân viên lại là một cánh cửa khoa học lớn hơn nữa, không phải mỗi nhân viên đều có thể tích cực chủ động làm việc, có người cho dù chúng ta có canh chừng mãi họ cũng không thể làm tốt được...”

Nhắc đến những khó khăn mà cô đã từng phải nếm trải, Trịnh Bảo Châu có thể nói cho phóng viên nghe suốt ba ngày ba đêm: “Nếu một nhà hàng chỉ cần món ăn ngon thì có thể tiếp tục kinh doanh, vậy tại sao các đầu bếp không tự ra mở nhà hàng của riêng mình mà lại làm việc tại nhà hàng của bạn?”

Phóng viên gật đầu tán thành: “Nói rất có lý, tôi cũng đã từng nghe qua một câu nói, mười đầu bếp ra ngoài mở nhà hàng, chín người có thể sẽ phải đóng cửa.”

Trịnh Bảo Châu vừa cười vừa nói với cô ta: “Trong chuyện này thì tôi rất có kinh nghiệm, đầu bếp ở nhà hàng đầu tiên của tôi mới làm được giữa chừng đã từ chức và tự mình mở một nhà hàng. Lúc đó tôi cũng bị công kích nặng nề, nên đã bắt đầu tự mình đi học nấu ăn...”

Cuộc phỏng vấn kéo dài nửa tiếng, sau khi trò chuyện với Trịnh Bảo Châu, phóng viên đã có hiểu biết mới về cô: “Cô Bảo Châu đã vất vả rồi. Thành thật mà nói, lúc đầu tôi nghĩ cô trông có vẻ không đáng tin cậy, nhưng sau khi trò chuyện tôi mới phát hiện thực ra cô có suy nghĩ riêng, cũng dám đi thử nghiệm. Kinh nghiệm của cô trông có vẻ thuận buồm xuôi gió, nhưng khởi nghiệp thì không ai dễ dàng cả. Cô chỉ may mắn hơn những người khác một chút thôi, cuối cùng vẫn phải dựa vào lòng kiên trì của cô nên mới đi được đến ngày hôm nay.”

Trịnh Bảo Châu hít một hơi, làm ra vẻ như sắp khóc: “Ai nói không phải chứ, người đời luôn có thành kiến ​​với phụ nữ giàu có xinh đẹp, hồng nhan bạc phận mà.”

Phóng viên: “…”

Cô ta có chút muốn rút lại những lời mình vừa nói.

“Dù sao đi nữa, tôi rất vui vì hôm nay đã có cuộc phỏng vấn với cô, chúc cho sự nghiệp của cô sẽ còn thăng hoa hơn nữa.”

“Cảm ơn.”

Khi Trịnh Bảo Châu vẫn còn đang phỏng vấn, Khúc Trực đã đến khu khoa học công nghệ cao. Vừa bước vào, anh đã nghe thấy đồng nghiệp Tề Thịnh ở sau lưng gọi anh: “Lão Khúc!”

Khúc Trực quay đầu nhìn anh ta đang thở hổn hển chạy về phía mình, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Tề Thịnh ở phía sau đuổi theo: “Này, cậu đi chậm một chút, đừng ỷ thế có chân dài mà ức hiếp người khác!”

Khúc Trực phớt lờ anh ta, cuối cùng Tề Thịnh cũng đuổi kịp anh, sánh vai anh đi trong khuôn viên của khu khoa học: “Hôm qua cậu có gặp người bạn thanh mai trúc mã của mình không?”

Khúc Trực sửa anh ta: “Không phải ai lớn lên cùng đều được gọi là thanh mai trúc mã đâu.”

“Được, được, được cậu đã sống ở nhà người ta rồi, còn ở đây già mồm.”

Khúc Trực lại sửa: “Lúc đầu tôi chỉ là vì không thể từ chối lòng tốt của dì Tô nên mới đi, sau đó bởi vì Trịnh Bảo Châu cố ý nói không có phòng nữa...”

“Cho nên cậu mới cáu lên sao?”

“Cũng không phải, chỉ là DNA trong cơ thể đã bùng nổ mà thôi.”

“...” Tề Thịnh yên lặng một hồi, sau đó đầy ý tứ xâu xa vỗ vai của anh: “Lão Khúc là, cậu có cảm thấy là mình rất trẻ con không?”

Khuôn mặt của Khúc Trực không chút thay đổi gạt bàn tay đang đặt trên vai mình xuống: “Tôi không cảm thấy như vậy.”

Tề Thịnh thản nhiên cười, tiếp tục nhiều chuyện: “Kể cho tôi nghe về thanh mai... cô Trịnh Bảo Châu đi.”

Khúc Trực nói: “Cậu có biết Nifflers* không? Nó thích mọi thứ lấp lánh, chỉ mong sao mình có thể treo tất cả vàng bạc và trang sức trên người. Tên khác của loài sinh vật này chính là Trịnh Bảo Châu.”

*Niffler là loài sinh vật gặm nhấm có nguồn gốc từ Anh quốc. Nhiều lông, màu đen và có cái mũi dài, sinh vật đào hang này có lòng đam mê cuồng nhiệt với bất cứ cái gì lấp lánh.

Tề Thịnh: “...”

“Đã biết bao nhiêu năm không gặp rồi, nhưng cô ta vẫn mang cái dáng vẻ hào nhoáng bên ngoài như vậy.”

“Hào nhoáng bên ngoài?” Tề Thịnh phát hiện điểm mù: “Ý là muốn khen cô ấy xinh đẹp đúng không?”

“...” Khúc Trực im lặng một lát, sau đó nghiêng đầu nhìn Tề Thịnh: “Chỉ đẹp thôi thì có ích lợi gì? Không có suy nghĩ, không có tâm hồn, cứ như vậy mà còn có phóng viên đến phỏng vấn cô ta.”

Bây giờ Tề Thịnh càng có hứng thú: “Cái gì cái gì, mau nói cho tôi biết đi.”

Khúc Trực cùng anh đi vào công ty, quét mặt trước máy chấm công: “Sáng nay khi tôi ra ngoài, tình cờ thấy một phóng viên đang phỏng vấn cô ta, hỏi cô ta làm thế nào mà có được vốn để khởi nghiệp cho mình.”

“Làm thế nào?”

“Bán chiếc xe hơi sang trọng mà bố của cô ta đã cho để lấy tiền.”

“Phụt.” Tề Thịnh bật cười, cũng đang quét mặt trước máy chấm công: “Không phải là rất quyết đoán sao?”

“Quyết đoán?” Khúc Trực đi vào phòng thay quần áo, cởi áo khoác treo lên, khoác một chiếc áo khoác trắng đi ra: “Khi còn học cấp hai, cô ta không tìm được chìa khóa xe đạp nên đã trực tiếp khiêng xe ra khỏi nhà để xe rồi bị coi là kẻ trộm xe bị bắt ngay tại chỗ, đây gọi là quyết đoán sao?”

Trên tay Tề Thịnh cũng đang cầm một chiếc áo khoác trắng cùng kiểu dáng, cười nắc nẻ: “Không được rồi, cậu càng nói tôi lại càng cảm thấy cô gái này rất thú vị. Tôi thấy người không có linh hồn là cậu đấy.”

Khúc Trực lạnh lùng “hừ” một tiếng, đôi mắt lạnh tanh nhìn anh ta: “Một người ngốc như anh có thể đồng cảm với cô ấy thì cũng không có gì lạ.

“…” Tề Thịnh tặc lưỡi vài tiếng, mặc quần làm việc vào: “Tôi thấy cậu có thành kiến ​​với gái đẹp thì có.”

“Không phải là tôi có thành kiến, nếu là người bình thường thì ai lại khiêng thẳng xe ra ngoài như vậy?”

Tề Thịnh nói: “Vậy cậu nói xem phải làm sao?”

Khúc Trực đóng cửa tủ lại, nhìn anh ta và nói: “Tôi sẽ giải thích tình hình với giáo viên và nhờ thầy cô giúp đưa người mở khóa bên ngoài trường vào. Dù có tệ hơn nữa thì cũng có thể đi mượn một cái kìm thủy lực.”

“Ách xì!”

Trịnh Bảo Châu kẹp điện thoại ở một bên vai, đang lục tung tủ quần áo ra: “Đồng à, chuyện tổ chức tiệc đón Khúc Trực cậu quyết định đi nhé. Tớ đang bận tìm chìa khóa xe.”

Sầm Đồng Đồng ở đầu bên kia điện thoại làm ầm ĩ lên: “Cậu lại không tìm thấy chìa khóa xe của mình à? Cậu còn nhớ hồi cấp hai có lần mình đã bị coi là trộm không?”

Trịnh Bảo Châu đương nhiên nhớ tới chuyện này, cô cầm điện thoại di động ngồi xuống ghế sô pha, tán gẫu với Sầm Đồng Đồng: “Vừa nhắc tới chuyện này tớ đã thấy cáu. Lúc đó Khúc Trực không chỉ không giúp tớ làm chứng, mà còn ở bên cạnh chế nhạo, châm chọc, nói cái gì mà nếu như là cậu ta, cậu ta sẽ đi tìm thầy cô nhờ giúp đỡ. Hứ, nực cười, tớ nói cho cậu biết cậu ta nỗ lực học tập chính là vì vào lúc đó có thể tự tin đi nhờ giáo viên. Một học sinh bình thường ai sẽ đi tìm giáo viên chỉ vì một chút chuyện cỏn con như vậy chứ? Nhưng Khúc Trực sẽ làm như vậy, bởi vì cậu ta biết thầy cô đều rất thích cậu ta và sẽ vui vẻ giúp đỡ cậu ta. Cậu ta còn luôn xem thường tớ vì tớ yêu tiền, nếu tớ yêu tiền, vậy thì anh ta chính là kẻ yêu đặc quyền!”

“Cũng không thể nói như vậy được...”

“Tại sao không? Lấy ví dụ như cái tiểu khu nhân tài hàng đầu mà chính phủ đang phát triển đi. Muốn mua còn cần phải có thư mời, thế mà Khúc Trực vừa về nước đã có được rồi.”

“Vậy thì cũng do cậu ta dựa vào khả năng của mình mà có được...”

“Chuyện này đương nhiên là tớ biết, nhưng tớ đang nói đến dáng vẻ làm bộ làm tịch của cậu ta, rõ ràng là vào lúc đó cậu ta muốn hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, lại cố tình phải giả vờ tỏ vẻ thanh cao, nói mình vì tổ quốc, vì nhân dân. Ôi cái tên đạo đức giả!”

“…” Sầm Đồng Đồng nhất thời không biết nên nói gì: “Thành kiến ​​giữa hai người thật sự cao hơn trời, sâu hơn biển nữa.”

Trịnh Bảo Châu nằm bò ở trên ghế sa lon, nhìn thấy chìa khóa xe bị rơi ở dưới bàn: “Không nói chuyện với cậu nữa, tớ đã tìm được chìa khóa rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play