Hôm sau.

Chu Ngạn Bác trắng đêm không về, điện thoại tắt máy.

Lâm Vãn ngồi trên ghế dài ở sân sau, yên tĩnh nhìn mặt nước không gợn sóng trong hồ bơi.

Chu Ngạn Bác vào cửa đứng ở huyền quan, thấy bóng lưng cô đơn của cô, anh yên lặng hồi lâu, cuối cùng không đi.

Lên tầng, đi vào phòng ngủ, Chu Ngạn Bác nhức đầu và mệt mỏi nằm trên ghế sa lon, xoa xoa mi tâm.

Bên hông như cấn thứ gì, Chu Ngạn Bác cau mày, phiền não đưa tay ra lấy đồ bên hông ra.

Là một túi quà cao cấp, bởi vì động tác của anh mà quà cái hộp trong túi rơi ra, đập ở trên thảm.

Trên hộp quà tinh xảo là logo Tiffany, Chu Ngạn Bác híp mắt, nhặt lên, mở ra.

Một sợi dây chuyền bạch kim rất tinh xảo có đính hoa và kim cương cực nhỏ, từng viên kim cương trên cánh hoa sáng lấp lánh dưới ánh đèn rực rỡ.

Chu Ngạn Bác nhíu mày cầm lên, ước lượng ở lòng bàn tay.

Lâm Vãn chưa bao giờ mua đồ trang sức, ngay cả anh mua cho cô những thứ đó, trừ lúc cần thiết cô đều không thường đeo, tại sao lại đột nhiên có một cái dây chuyền như vậy?

Hơn nữa, nhìn sợi dây chuyền này nhất định không phải là đồ bình thường.

Tính cách Lâm Vãn sẽ không chủ động đi mua đồ trang sức, vậy chỉ có là do người khác tặng.

Chu Ngạn Bác lo lắng, bất an, chụp hình dây chuyền và đăng lên mạng hỏi giá cả và độ thật giả.

Ở sân sau, Lâm Vãn nhận được điện thoại của Tiểu Tế một lần nữa.

Trước đó Lâm Vãn đã cúp máy rất nhiều lần, sau khi Tiểu Tế không thể gọi được, đã dứt khoát gửi tin nhắn.

"Bác sĩ Lâm, không phải tôi muốn cố ý quấy rầy chị, là Triều Sinh sốt, không chịu ăn cũng không chịu ngủ, bà vú và y tá, bác sĩ cũng dỗ mà không dừng được. Bác sĩ phòng bệnh nhi khoa nói thấy ngày hôm qua chị từng bế Triều Sinh, bảo tôi gọi điện thoại cho chị, hỏi chị có cách gì hay không. Đứa trẻ cứ như vậy thật sự không ổn."

Trong tin nhắn còn có ảnh Triều Sinh ở trong ngực bà vú với sắc mặt đỏ bừng, khóc đến sưng mắt.

"Bác sĩ Lâm, hôm nay đột nhiên có mấy ca bệnh trẻ em ăn độc tới, bác sĩ và y tá đều rất bận bịu. Đứa trẻ như vậy, quả thực không có biện pháp mới quấy rầy đến chị."

Lâm Vãn nhìn hình ảnh đứa trẻ đáng thương, thở dài, cuối cùng gọi điện thoại tới.

Chu Ngạn Bác cầm dây chuyền đi xuống từ trên tầng, sắc mặt khó chịu, đau khổ đến không thể chịu nổi.

Anh đi tới trước cửa kính, lúc tay sắp mở chốt cửa, nghe thấy Lâm Vãn nói.

"Anh Giang... không có ở đấy?"

"Không có ở đây, đêm qua anh ấy trông Triều Sinh một đêm, hình như sáng nay có chuyện rất quan trọng nên đã đi. Không lâu sau thì Triều Sinh phát sốt, bà vú, bác sĩ và y tá dỗ thế nào cũng không được… cũng không chịu uống thuốc..."

Chu Ngạn Bác không nghe thấy Tiểu Tế nói cái gì trong loa, nhưng anh có thể nghe thấy Lâm Vãn nói gì.

Tay định mở cửa kính cuối cùng không thể mở, anh si ngốc nhìn bóng lưng cô đơn ngồi ở trên ghế dài của Lâm Vãn, trong mắt là sự tuyệt vọng lòng như tro tàn.

Dì Vương nhìn Chu Ngạn Bác gục vai, sắc mặt xám xịt lên tầng. Dì Vương vốn định lên tiếng hỏi xảy ra chuyện gì, nhưng anh thật giống như không thấy mình, yên lặng vào phòng.

Trong sân, Lâm Vãn chưa biết xảy ra cái gì, nhàn nhạt nói với Tiểu Tế: "Cậu đặt điện thoại di động ở bên cạnh Triều Sinh, tôi hát cho Triều Sinh, cậu ghi lại rồi xem có tác dụng không. Vô dụng thì tôi cho cậu số anh Giang, nếu anh Giang cũng không có biện pháp thì cũng chỉ có thể để Triều Sinh khóc, chờ khóc đủ khóc mệt sẽ ngủ, dù sao khoảng thời gian này Triều Sinh sẽ quen, tôi... không thể đi qua."

Tiểu Tế có cảm giác giọng nói của Lâm Vãn mệt mỏi thì hỏi: "Bác sĩ Lâm, chị... chị không sao chứ?"

"Không sao, cứ như vậy đi, mở to loa điện thoại di động lên thu âm, tôi hát cho Triều Sinh."

"Vâng... được rồi."

Tiểu Tế đưa điện thoại di động đã mở to loa đến gần Triều Sinh.

...

Chu Ngạn Bác đau khổ ngồi ở trên ghế sa lon, lấy tay che mặt mình, đầu ngón tay đang không ngừng run rẩy.

Thời điểm anh sợ nhất, cuối cùng… vẫn không trốn thoát.

Đàn bà bây giờ đều rất thực tế, họ có thể chấp nhận không có con, nhưng... không thể chấp nhận vô tính.

Anh đối tốt với cô ấy thì người đàn ông khác cũng có thể đối tốt với cô ấy. So sánh ra, đàn ông người ta bình thường, anh không bình thường, vừa bắt đầu đã thua!

Đợi ở sân sau đã hơn nửa ngày, lúc vào nhà, dì Vương mới nói với Lâm Vãn, Chu Ngạn Bác trở về.

Lâm Vãn vội vàng lên tầng, đứng ở trước cửa phòng ngủ dừng mấy giây, tiếng gõ cửa vang lên.

"Ngạn Bác... anh... anh đói không? Có muốn ăn gì không?"

"..."

Trong phòng không trả lời, Lâm Vãn thõng tay xuống, khổ sở thở dài.

Dì Vương bỗng nhiên lo lắng lên tầng, kéo Lâm Vãn nói: "Cô Lâm... mẹ chồng cô tới."

Lâm Vãn còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng ở tầng dưới.

"Tôi muốn tìm Lâm Vãn! Gọi cô ta đi ra!"

"Ai dà... cô Lâm không có ở đây! Bà... bà quay lại sau được không?"

Triệu Ngọc Tú bước thật nhanh tránh khỏi sự ngăn cản của tiểu Vương, đi vào trong nhà.

Cửa phòng ngủ mở ra, Chu Ngạn Bác đứng ở bên trong với sắc mặt lạnh như băng, liếc nhìn Lâm Vãn.

"Dì Vương, đưa cô Lâm vào nhà, giữ ở cửa."

Dì Vương kịp phản ứng, vội vàng kéo Lâm Vãn vào phòng ngủ.

Triệu Ngọc Tú đã xông đến cửa cầu thang, ngửa đầu thấy Lâm Vãn đi vào phòng ngủ thì đứng đối diện ở cửa phòng Chu Ngạn Bác hô: "Tôi chỉ muốn nói với cô ta, sẽ không làm gì cô ta, dì để cho tôi gặp cô ta!"

Chu Ngạn Bác đi xuống tầng, ngăn Triệu Ngọc Tú: “Mẹ, trở về đi, con trở về với mẹ."

"Mẹ không về! Ngạn Bác, tại sao con không cho mẹ gặp cô ta? Mẹ mặc kệ! Hôm nay, con phải cho mẹ một đáp án! Hoặc là con đáp ứng với mẹ ly dị đi! Hoặc là con để cho Lâm Vãn gặp mẹ, mẹ sẽ cần xin cô ta ly dị với con!"

Chu Ngạn Bác nhíu mày, lòng loạn như ma: “Mẹ! Trở về đi!"

Triệu Ngọc Tú chợt móc ra một con dao từ trong xách tay, để lên cổ của mình.

"Hôm nay, nếu mấy người không cho mẹ một đáp án, mẹ sẽ chết ở chỗ này, chết ở trước mặt mấy người! Mẹ nói rồi, đã có một lần tức có lần thứ hai! Đừng tưởng rằng mẹ không làm được!" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chu Ngạn Bác nhìn con dao trong tay Triệu Ngọc Tú, không biết làm sao mà đưa tay: “Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút có được không?"

"Không thể nào! Quá lâu rồi! Hôm nay dù như thế nào, mấy người đều phải ly dị cho mẹ!"

Triệu Ngọc Tú kích động nói, một tay kia lại lấy ra hai tờ giấy ở trong túi xách tay, giơ lên trước người Chu Ngạn Bác.

"Gọi Lâm Vãn xuống đây cho mẹ! Ký đơn ly hôn cho mẹ! Nếu không, hôm nay mấy người cứ nhìn mẹ chết ở chỗ này thế nào!"

Khí thế Triệu Ngọc Tú hung hăng, nhất quyết phải làm, rất nhiều lần Chu Ngạn Bác nói một chữ "Không", Triệu Ngọc Tú sẽ lập tức cắt cổ.

Trước kia, Chu Ngạn Bác còn cho là Triệu Ngọc Tú chỉ ra vẻ, nhưng qua lần trước Triệu Ngọc Tú uống thuốc ngủ tự sát, Chu Ngạn Bác sợ thật.

Cảm xúc của Triệu Ngọc Tú không ổn định, anh sợ Triệu Ngọc Tú bị kích động.

Dì Vương và tiểu Vương đều bị Triệu Ngọc Tú dọa, hoảng sợ không thôi.

Lâm Vãn mở cửa đi ra từ trong phòng ngủ, cũng cau mày kinh ngạc nhìn chằm chằm Triệu Ngọc Tú.

Triệu Ngọc Tú thấy cô, cắn răng nói: "Rốt cuộc cũng chịu xuống? Ký đơn ly hôn cho tôi, lập tức!"

Lâm Vãn chậm rãi đi xuống từ trên tầng, liếc nhìn con dao trên tay Triệu Ngọc Tú, rồi nhìn đơn ly hôn Triệu Ngọc Tú đưa tới.

"Mẹ, mẹ thật sự... không thể tha thứ cho con sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play