“Làm sao tôi có thể tha thứ cho cô?”

Triệu Ngọc Tú kích động hét lớn.

“Chính vì cô mà tình cảm giữa hai mẹ con tôi bị chia rẽ, cũng chính vì cô mà nhà họ Chu phải xấu hổ! Gả vào đây được ba năm mà không có động tĩnh gì, tôi không thể kiên nhẫn thêm với cô nữa, cô còn ngoại tình với một thằng đàn ông khác rồi mang thai một đứa con hoang! Ngạn Bác có thể tha thứ cho cô, còn tôi thì không!”

Chu Ngạn Bác vô cùng tức giận, cố giữ bình tĩnh kéo Triệu Ngọc Tú lại.

“Mẹ, đặt dao xuống, con sẽ đồng ý với mẹ!”

Sắc mặt Lâm Vãn vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Chu Ngạn Bác.

Triệu Ngọc Tú cũng rất bất ngờ, bỗng nhiên lùi ra sau một bước không để cho Chu Ngạn Bác bắt lấy.

“Mẹ không tin! Không tin! Đầu tiên hai đứa phải ký vào đơn ly hôn cho mẹ!”

Trong không khí có một áp lực vô hình.

Dì Vương và tiểu Vương sợ hãi nhìn ba người, Lâm Vãn không hiểu gì nhìn chằm chằm Chu Ngạn Bác, Chu Ngạn Bác lạnh lùng cầm lấy tờ đơn ly hôn trong tay Triệu Ngọc Tú.

Triệu Ngọc Tú đưa một tờ khác đến trước mặt Lâm Vãn: “Còn cô nữa, mau ký đi!”

Lâm Vãn không thể tin nổi quay đầu lại nhìn Triệu Ngọc Tú, rồi lại nhìn Chu Ngạn Bác.

Anh ấy... đồng ý rồi? Cứ như vậy mà đồng ý sao?

“Ký mau! Nếu không tôi sẽ chết trước mặt các người!”

Triệu Ngọc Tú nhìn thấy Lâm Vãn do dự, cầm con dao lên, cắt lên người một nhát dao.

Những giọt máu bắn lên chiếc điện thoại đang kêu.

Dì Vương vô cùng lo lắng, hoảng sợ hét lớn lên: “Không! Không được rồi...”

Năm ngón tay của Lâm Vãn nắm chặt, sắc mặt Chu Ngạn Bác lo lắng khi nhìn thấy vết thương trên tay Triệu Ngọc Tú, rồi quay sang nhìn Lâm Vãn, bảo tiểu Vương đi lấy bút.

Dì Vương nuốt nước miếng bước lên trước, âm thầm khuyên dặn: “Bà chủ, nếu không... cô hãy... hãy... đồng ý đi, để mẹ chồng cô ổn định lại tinh thần, nếu không thì...”

Tiểu Vương mang bút đến, đầu tiên Chu Ngạn Bác nhìn chằm chằm Lâm Vãn, sau đó cúi đầu ký tên mình lên trên tờ đơn ly hôn.

Ký xong, Chu Ngạn Bác cầm lấy tờ giấy của Lâm Vãn, rồi ký tên mình lên.

Tay của Lâm Vãn run rẩy, trong mắt tràn ngập sự bàng hoàng, khiếp sợ, khó hiểu, hoài nghi.

“Lâm Vãn! Cô còn chần chừ gì nữa? Mau ký cho tôi!”

Triệu Ngọc Tú không còn kiên nhẫn, nhìn thấy Lâm Vãn còn do dự, tâm trạng ngày càng trở nên bấn loạn.

Chu Ngạn Bác đưa hai tờ đơn ly hôn đến trước mặt Lâm Vãn, đôi lông mày cau có như bị khóa lại, giọng nói đau khổ cũng đã giảm bớt.

“Mau ký đi.”

Lâm Vãn vẫn sợ hãi nhìn anh, nhìn tờ đơn ly hôn trong tay anh.

Triệu Ngọc Tú không nhịn được nữa, cầm con dao găm cắt mạnh thêm một vết nữa lên tay.

Dì Vương và tiểu Vương hoảng sợ hét lớn: “Á!”

Lâm Vãn hét lớn lên: “Tôi ký! Tôi ký!”

Bây giờ, Triệu Ngọc Tú mới dừng lại những hành động ấy, bộ mặt hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Vãn.

Lâm Vãn cầm đơn ly hôn, ký tên mình lên trên hai tờ đơn.

Bây giờ Triệu Ngọc Tú mới hài lòng mỉm cười, cắn răng nói: “Được rồi! Nếu đã ký xong đơn ly hôn, Lâm Vãn, cô mau chóng biến khỏi căn nhà này đi!”

Lâm Vãn ngây người nhìn nửa bên cánh tay nhuốm đầy máu của Triệu Ngọc Tú.

Chu Ngạn Bác nhìn chằm chằm Triệu Ngọc Tú, thở dốc, đưa tay ra: “Mẹ, mẹ bỏ dao xuống, con đưa mẹ đi bệnh viện được không?”

Bỗng nhiên Triệu Ngọc Tú chĩa con dao về phía Lâm Vãn: “Mau đuổi nó đi! Mẹ sẽ đi đến bệnh viện với con, nếu không mẹ sẽ chết ngay tại đây! Nếu cô ta còn không đi, mẹ sẽ đâm chính mình!”

Lâm Vãn không nói gì, sắc mặt vô cùng lo lắng.

Chu Ngạn Bác đành nhắm mắt lại: “Dì Vương, đưa bà chủ ra ngoài, tiểu Vương, đi thu dọn đồ của bà chủ.”

Dì Vương và tiểu Vương vô cùng lo lắng, một người nhanh chóng kéo Lâm Vãn đi, một người chạy thẳng lên trên tầng. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“Bà chủ, chúng ta đi trước thôi.”

Lâm Vãn nhíu mày, nhìn Chu Ngạn Bác, đi theo dì Vương ra ngoài.

...

“Chuyện này... cũng thật đáng sợ? Để hai người ly hôn, phải tự sát trước mặt bọn họ? Ông trời ơi...”

Triệu Lệ Hoa đưa ly nước vào trong bàn tay lạnh như băng của Lâm Vãn, sắc mặt vô cùng lo lắng.

“Vãn Vãn... cậu đã ký đơn ly hôn với Chu Ngạn Bác rồi à, không phải thật sự muốn ly hôn chứ?”

Lâm Vãn ngồi trên sô pha, nắm mu bàn tay, úp mặt vào trong vòng tay.

“Không phải! Chắc chắn sẽ không như vậy, Ngạn Bác chỉ muốn ổn định tinh thần mẹ nên mới đồng ý ly hôn với tớ, không phải là sự thật đâu.”

Lâm Vãn nói nhưng lại cảm thấy sợ hãi và buồn tủi, ánh mắt ban nãy Chu Ngạn Bác nhìn cô, những điều đó làm cô sợ hãi và lo lắng.

Triệu Lệ Hoa thấy bộ dạng như vậy của cô, đau lòng ôm lấy: “Không sao đâu, không sao đâu... cậu còn có tớ mà, trong khoảng thời gian này cậu cứ ở đây với tớ, đừng suy nghĩ quá nhiều. Chu Ngạn Bác sẽ xử lý tốt mọi chuyện, rồi sẽ đến đón cậu thôi.”

Nhớ tới hình ảnh Triệu Ngọc Tú lấy dao đâm mình, ánh mắt bỗng nhiên lạnh lẽo đi của Chu Ngạn Bác khiến Lâm Vãn vô cùng đau đớn.

Trong lòng có một nỗi sợ rất lớn, Lâm Vãn sợ hãi nhíu mày.

Sẽ không như vậy đâu, cô đã ở bên Chu Ngạn Bác sáu năm rồi, tình cảm của hai người sẽ không tan biến trong phút chốc, cũng sẽ không cứ như vậy mà ly hôn.

Lâm Vãn ở nhà của Triệu Lệ Hoa suốt ba ngày.

Trong ba ngày này, cô không liên lạc gì với Chu Ngạn Bác. Không phải không muốn liên lạc mà là sợ liên lạc bây giờ sẽ càng làm anh khó xử.

Cho nên Lâm Vãn tự mình chờ đợi, chờ Chu Ngạn Bác tới đón cô.

Ba ngày sau, rốt cuộc Chu Ngạn Bác đã tới.

Lâm Vãn giang tay ôm lấy anh, khóe mắt tràn đầy sự chua xót. Tất cả những uất ức và sự khó hiểu trong ba ngày này tan biến trong một cái ôm.

Sắc mặt của Chu Ngạn Bác lạnh lùng nhìn về phía trước, không ôm lại cô, đôi mắt mệt mỏi và suy sụp.

“Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Đến cục Dân Chính để ly hôn.”

Lâm Vãn khó tin buông tay ra, cảm xúc bâng khuâng, nghi ngờ đây có phải sự thật hay không hay do mình nghe lầm.

Chu Ngạn Bác tiếp tục nói: “Đồ dùng của em, anh đã cho người đóng gói xong, một lúc sau sẽ có người mang đến. Đi thôi, một lúc sau anh còn có cuộc họp.”

Lâm Vãn nhìn chằm chằm Chu Ngạn Bác, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy: “Mẹ... mẹ sao rồi? Nếu như bà ấy không muốn chúng ta ở bên nhau, vậy thì chúng ta có thể tách ra ở riêng, đợi... đến khi tâm trạng của bà ấy ổn định lại, chúng ta sẽ nói chuyện với bà ấy. Em không sao cả, thật sự không sao hết! Đến lúc đó mẹ muốn đánh mắng em như nào cũng được, chỉ cần bà ấy hết giận thì em đều có thể...”

“Lâm Vãn, mẹ không phải là nguyên nhân chính, mà là anh thật sự muốn ly hôn.”

Lâm Vãn khựng lại, nhíu mày khó hiểu: “Tại sao? Ngạn Bác, không phải lúc kết hôn đã đính ước rồi sao? Em sẽ không bỏ anh, anh cũng sẽ không bỏ em.”

“Vãn Vãn, anh mệt mỏi lắm rồi.”

Giọng nói của Chu Ngạn Bác vô cùng mệt mỏi khi nói ra những điều này.

“Mỗi ngày ở cùng em và mẹ đều vô cùng khó xử, lo lắng sợ em bỏ đi, sợ vừa quay người đi em đã bị người ngoài cướp đi mất. Anh thật sự rất mệt mỏi, không muốn tiếp tục nữa. Huống chi em đã tìm thấy người thích hợp hơn anh, chúng ta không phải làm khổ nhau thêm nữa, ly hôn đi.”

Lâm Vãn hoảng sợ kéo tay áo của Chu Ngạn Bác, vô cùng bối rối.

“Cái gì gọi là em đã tìm được người phù hợp? Ngạn Bác, có phải anh đã hiểu lầm chuyện gì rồi không? Anh nói ra đi, chúng ta bình tĩnh nói chuyện, có được không?”

Chu Ngạn Bác lạnh lùng kéo tay Lâm Vãn ra, lấy ra chiếc vòng cổ trong ngực.

Lâm Vãn nhìn cái vòng cổ thật kỹ càng, giải thích: “Đó là chiếc vòng cổ em cùng Lệ Hoa đi bốc thăm trúng thưởng trong ngày sinh nhật.”

Khuôn mặt Chu Ngạn Bác lạnh lùng: “Đúng vậy, em nhìn xem, không có anh, em đón sinh nhật cũng vui quá nhỉ, ngẫu nhiên có được chiếc vòng cổ trị giá hơn một trăm vạn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play