Triều Sinh thỏa mãn uống sữa.

Lâm Vãn trìu mến nhìn Triều Sinh, Giang Cẩn Đình nhìn cô với vẻ mặt dịu dàng.

Cảnh tượng này nghiễm nhiên chính là người ba cao lớn từ ái ôm người mẹ dịu dàng, nhã nhặn, đứa trẻ đang thỏa mãn ăn uống.

Chu Ngạn Bác siết chặt hai quả đấm ở bên chân, sự bi thương và đau khổ to lớn nổ tung ở trong lồng ngực anh ấy, tại sao... tại sao lại để cho anh ấy gặp cảnh tượng như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần.

"Ồ? Thưa anh, xin hỏi anh tìm ai?"

Bà vú nghi ngờ nhìn Chu Ngạn Bác ở cửa hỏi.

Lâm Vãn và Giang Cẩn Đình đồng thời nhìn về phía cửa.

"Ngạn... Ngạn Bác, tại sao anh lại ở chỗ này?"

Lâm Vãn kinh ngạc nhìn Chu Ngạn Bác, sau khi ý thức được sự tức giận trong mắt của Chu Ngạn Bác, cô nhìn Giang Cẩn Đình ở bên cạnh, lui về phía sau một bước theo bản năng.

Nhưng ở trong mắt Chu Ngạn Bác, những động tác này là chột dạ.

Triều Sinh đang ăn thỏa mãn, lúc trượt núm vú cao su thì không vui gào khóc.

Chu Ngạn Bác nhìn quần áo Lâm Vãn mặc trên người và đứa trẻ gào khóc trong ngực cô, ngực ra sức phập phồng, nhiều ngày không thể nghỉ ngơi khiến ánh mắt anh ấy đỏ ngầu.

Lâm Vãn vội vàng giao Triều Sinh vào tay bà vú.

"Ngạn Bác, chuyện không như anh nghĩ..."

Lâm Vãn muốn giải thích, nhưng Chu Ngạn Bác không cho cô cơ hội giải thích, mang khí thế mưa núi ào ào sải bước đi tới, cởi áo khoác trên người cô, nắm khuỷu tay cô rồi bước ra ngoài

"Này... này... xảy ra chuyện gì vậy?"

Bà vú nhìn Lâm Vãn bị Chu Ngạn Bác kéo đi, nghi ngờ và khiếp sợ liếc nhìn người đàn ông với sắc mặt lạnh như băng ở bên cạnh.

Giang Cẩn Đình đưa tay ôm lấy Triều Sinh đang gào khóc, bỏ núm vú cao su vào trong miệng đứa bé, không nói câu nào, nhíu mày tiếp tục cho đứa trẻ bú sữa.

Nhưng Triều Sinh không chịu uống, liên tục đưa tay khóc lóc về phía Lâm Vãn rời đi.

Lâm Vãn bị Chu Ngạn Bác lôi ra hành lang phòng bệnh, trên chân đau đớn làm cô không nhịn được cau mày, khẽ hô: “Ngạn Bác! Anh buông ra, chân em... chân đau quá..."

Mặt mũi Chu Ngạn Bác vô cùng giận dữ, anh ấy quay đầu chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn nhó do đau đớn của Lâm Vãn, đã nhịn tới cực điểm, cắn răng nghiến lợi nói: "Em đau chân... có đau lòng như anh không? Có không?"

Lâm Vãn biết Chu Ngạn Bác hiểu lầm, cau mày, kiên nhẫn giải thích: "Ngạn Bác, chuyện không như anh nghĩ, em và anh Giang chỉ là vì anh Lâm và chị Lâm gặp tai nạn xe cộ..."

"Bọn họ gặp tai nạn xe cộ thì liên quan gì đến em? Đứa bé kia thì mắc mớ gì tới em? Lâm Vãn, em đã không phải là một bác sĩ! Cho dù em là bác sĩ thì em cũng không cứu được họ!"

Chu Ngạn Bác bị lửa giận đốt não, không hề nghĩ ngợi mà nói ra.

Lâm Vãn kinh ngạc nghe Chu Ngạn Bác nói, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.

"Ngạn Bác, tại sao anh có thể nói như vậy?"

Chu Ngạn Bác siết chặt quả đấm đến trắng bệch, gân xanh nổi lên khắp trán. Anh biết mình nói lời không hay, nhưng chỉ cần anh nghĩ tới hình ảnh vừa rồi là lòng như đao cắt.

"Anh nói sai sao? Lâm Vãn, em đã không phải là một bác sĩ, họ gặp phải tai nạn xe cộ sẽ có bác sĩ tới cứu, đứa bé kia đáng thương đi nữa cũng sẽ có bác sĩ chăm sóc, đến lượt em phát huy lòng nhân ái à? Em phát huy lòng nhân ái cũng được, nhưng tại sao Giang Cẩn Đình cũng ở đây? Lại là đúng dịp sao? Hay là... em vốn là tới vì anh ta, tai nạn xe cộ gì đó, đứa trẻ gì đó cũng chỉ là mượn cớ..."

Lâm Vãn khó tin, sao người đàn ông đã từng khiêm tốn, lễ độ, hiền lành lại nói ra lời này?

Cay nghiệt như vậy, không tin cô như vậy?
( truyện đăng trên app TᎽT )
"Ngạn Bác, cho dù bây giờ em đã không phải là một bác sĩ, nhưng cũng đã từng là bác sĩ! Chẳng lẽ muốn em cứ nhìn hai người họ chết đi, sau đó để lại một đứa bé mới sáu tháng trở thành cô nhi sao? Ngay cả tự do quan tâm một đứa bé mà em cũng không có sao?"

Y tá trực phòng nghe thấy cãi vã thì đi tới, bất mãn nói: "Muốn cãi nhau thì về nhà ồn ào, nơi này là bệnh viện!"

Chu Ngạn Bác chăm chú nhìn sự thất vọng về mình trong mắt Lâm Vãn, chậm rãi buông lỏng tay ra.

Bi thương mắc kẹt ở cổ họng, anh nói một cách lạnh lùng: "Lâm Vãn, anh hay là mấy người có duyên kia, chính em chọn."

Dứt lời, Chu Ngạn Bác đỏ mắt, xoay người rời đi.

Lâm Vãn đứng trong hành lang, nhìn bóng lưng kiên quyết rời đi của người đàn ông, rồi quay đầu nhìn phòng bệnh xa xa, có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng khóc của đứa trẻ.

...

Biệt thự Lục Nhân Hồ.

Lâm Vãn nhìn tàn thuốc chất đống dưới chân Chu Ngạn Bác, bất đắc dĩ đưa tay ra.

"Ngạn Bác, đừng hút..."

Chu Ngạn Bác tránh ra khỏi cái chạm của Lâm Vãn, đập mạnh những điếu thuốc hút dở ở trên bàn uống trà nhỏ bằng gỗ.

"Lâm Vãn, cho tới bây giờ em không có yêu anh?"

"Ngạn Bác, em không yêu anh thì tại sao lại gả cho anh?"

"Bởi vì thương hại."

Chu Ngạn Bác nâng lên đôi mắt đỏ ngầu, ruột gan đứt từng khúc mà nhìn Lâm Vãn.

Lâm Vãn cau mày: “Ngạn Bác, anh nói cho em biết, em làm như thế nào thì anh mới có thể tin tưởng em yêu anh?"

Chu Ngạn Bác không nói ra được, anh chỉ sợ, sợ Lâm Vãn thật sự là gả cho anh bởi vì thương hại.

Chuông điện thoại di động vang lên, Chu Ngạn Bác cúi đầu nhìn, nhận máy: "A lô mẹ, vâng... con lập tức đi tới."

Chu Ngạn Bác nói xong, ngẩng đầu nhìn thật sâu vào mắt Lâm Vãn, đứng dậy rời đi.

Lâm Vãn nhìn bóng lưng rời đi của anh lần nữa, tay chân toàn thân vô lực.

Anh đã nói sẽ tin cô.

...

Đêm khuya, quầy rượu.

Chu Ngạn Bác ngửa đầu rót rượu vào trong miệng, hai tròng mắt vô thần.

Bên cạnh, bạn bè dựa lưng vào quầy rượu, huých cùi chỏ vào lưng anh hỏi: "Ai dà, cậu có nghe nói chuyện lão Trương không?"

Chu Ngạn Bác không hứng thú đáp: "Chuyện gì?"

"Vợ lão Trương ngoại tình ấy, sắp truyền khắp vòng mà cậu không biết?"

Chu Ngạn Bác bỗng dưng nhíu mày, sức cầm ly rượu chặt hơn, nặng nề hỏi: "Tại sao vợ lão Trương ngoại tình?"

"Hừm, bởi vì lão Trương vô sinh, không chỉ cái đó yếu, ngay cả nòng nọc cũng yếu. Vì có con, hai người ra nước ngoài thử không biết bao nhiêu lần mà vẫn không thể nào có bầu. Gần mười năm rồi, vợ lão Trương không nhịn được, tìm một tên mặt trắng nhỏ bên ngoài, mang thai rồi chia tay lão Trương. Ai dà... lão Trương thật là thảm..."

Chu Ngạn Bác nắm chặt ly rượu trong tay, giọng nói kìm nén: "Tại sao không nhịn được, con... có thể nhận nuôi, muốn do mình sinh thì có thể ra nước ngoài tìm kho tinh trùng, tại sao lại không nhịn được?"

Người bạn không đồng ý quan điểm của Chu Ngạn Bác, phất tay giải thích: "Ngạn Bác, cậu kết hôn quá sớm rồi, lại chưa từng gần gũi phụ nữ ngoài vợ, cho nên cậu không hiểu, bây giờ đàn bà đều rất thực tế. Họ có thể chấp nhận không có con, nhưng... không thể chấp nhận vô tính."

Chu Ngạn Bác lại rót một ly rượu vào trong dạ dày, ánh mắt đã biến sắc.

Người bạn không phát giác ra sự lạ thường của anh, vẫn nói: “Nhất là... đàn bà đã từng có kinh nghiệm, nhịn được một thời gian chứ không nhịn được cả đời! Huống chi bây giờ đàn ông ba chân ở khắp nơi, người ta dại gì mà để ý mỗi mình, đi ra ngoài tìm đàn ông bình thường vẫn tốt hơn ‘sống góa phụ’!"

Chu Ngạn Bác nặng nề để ly rượu lên bàn: “Chẳng lẽ móc tim móc phổi đối tốt với cô ấy, cố gắng cho cô ấy tất cả những thứ tốt nhất đều không thể đổi lấy tấm chân tình sao?"

"Hừm, người anh em, anh nghĩ quá đơn giản. Anh đối tốt với cô ấy, thì người đàn ông khác cũng có thể đối tốt với cô ấy. So sánh ra, đàn ông người ta bình thường, anh không bình thường, vừa bắt đầu đã thua!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play