Bệnh viện.
Lúc Lâm Vãn đến, Triều Sinh đang được Tiểu Tế ôm ở hành lang, khóc rất dữ dội, trên đầu còn quấn băng.
Đứa bé hoảng sợ, ba mẹ đều đang cấp cứu, khóc đến mức mắt sưng lên làm người ta thấy đau lòng.
Lâm Vãn đưa tay ra: “Dì đây.”
Triều Sinh được ôm qua, đôi mắt sưng đỏ nhìn Lâm Vãn, dường như nhận ra người liền nín khóc, đáng thương ôm lấy cổ Lâm Vãn.
Ngừng khóc, nhưng vẫn nghẹn ngào nức nở, ôm thật chặt Lâm Vãn.
Lâm Vãn đau lòng, vỗ nhè nhẹ vào lưng thằng bé trấn an.
“Tình trạng chị Liên và anh Lâm sao rồi?”
Tiểu Tế thở dài, nặng nề nói: “Nội tạng chị Liên có nhiều chỗ bị xuất huyết. Dù cấp cứu được cũng phải xem có vượt qua được hai mươi tư giờ nguy hiểm ban đầu không. Về phần anh Lâm…bị chấn thương sọ não rất nặng… tỉ lệ phẫu thuật thành công chỉ có… mười phần trăm. Nếu… chị Liên không vượt qua được thời gian nguy hiểm kia thì Triều Sinh…”
Ánh mắt thương tiếc và buồn bã của cậu ấy dừng trên tấm lưng của đứa nhỏ đang khóc thút thít trong lòng Lâm Vãn.
Ánh mắt Lâm Vãn cũng trở nên nặng nề, sao có thể như vậy? Lần trước nhìn thấy vẫn là một gia đình hạnh phúc, bây giờ chỉ còn một đứa nhỏ sáu tháng tuổi còn lại trên trần thế?
“Không còn cách nào khác sao?”
Tiểu Tế nhìn Lâm Vãn với ánh mắt phức tạp, trả lời: “Bác sĩ khoa não nói… nếu được chuyên gia Hàn Nho Trân nổi tiếng tại khoa não tự mình mổ chính trong vòng ba giờ thì tỉ lệ phẫu thuật thành công của anh Lâm có thể lên đến ba mươi phần trăm...”
Ánh mắt Lâm Vãn dấy lên hy vọng rồi lại vụt tắt, bởi vì cô biết rõ, những chuyên gia có tiếng nói đều rất khó mời, huống chi thời gian chỉ có ba tiếng.
Nhưng… vẫn nên thử một lần chứ?
“Bây giờ vị giáo sư này đang ở đâu, có cách thức liên hệ không?”
Ánh mắt Tiểu Tế càng trở nên phức tạp hơn: “Giáo sư Hàn Nho Trân đang ở Giang Ninh, không có cách thức liên lạc, nhưng… ông ấy là cậu của Giang tiên sinh.”
Lâm Vãn chớp mắt, nghiêm túc nhìn Tiểu Tế.
Tiểu Tế cúi thấp đầu, gãi gãi: “Tôi… tôi không có số cá nhân của Giang tiên sinh, chỉ có thể nhờ quầy lễ tân chuyển lời, nhưng bên đó nói Giang tiên sinh đang họp, họp xong mới có thể giúp truyền đạt. Thời gian không đợi người, bác sĩ Lâm… chị… có biện pháp nào khác không?”
Lâm Vãn nhẹ nhàng vuốt lưng Triều Sinh, nói: “Để tôi thử xem.”
Năm phút sau nói chuyện điện thoại xong…
Tòa nhà cao ốc, phòng hội nghị.
Những người cao tầng nhìn nhau, thấy tổng giám đốc bỗng nhiên rời đi, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nửa tiếng sau…
Giáo sư Hàn Nho Trân có uy tín tại khoa não tràn đầy ngạc nhiên khi thấy cháu trai mời mình xuống xe, đến bệnh viện mới biết hóa ra phẫu thuật cho một bệnh nhân bị chấn thương sọ não nghiêm trọng.
Hàn giáo sư xem xét bệnh án của bệnh nhân, ông ấy mặc quần áo rồi vào phòng phẫu thuật chuẩn bị tiến hành ca mổ.
Phòng bệnh khoa nhi.
Triều Sinh dựa vào vai Lâm Vãn, khóc mệt nên đã ngủ thiếp đi.
Mặc dù mệt mỏi ngủ thiếp đi cũng không buông Lâm Vãn ra, vừa đặt cậu nhóc lên giường bệnh, cậu nhóc đã tỉnh lại khóc rống lên.
Lâm Vãn không có cách nào, đành phải tiếp tục dỗ dành.
Đó là bà ngoại đang chống cây gậy nhẹ nhàng kéo tay tôi. Bước lên ánh chiều tà sắp tối của Bành Hồ Loan. Một dấu chân là một khoảng thời gian dài cười cười nói nói. Cho đến khi màn đêm bao trùm con đường về nhà. Bành Hồ Loan, Bành Hồ Loan của bà, Bành Hồ Loan.
Tiếng hát của Lâm Vãn nhẹ nhàng, du dương, nhịp nhàng với tiết tấu vỗ lên lưng cậu nhóc.
Lúc dỗ cậu nhóc đôi mày cau lại, ôn hòa như nước.
Trong lúc lơ đãng, ‘ba' một tiếng, sự mềm mại chạm đến trái tim.
Đột nhiên trên vai có một luồng ấm áp, hơi thở mát lạnh bá đạo xộc thẳng vào mũi, có người khoác áo lên người cô, Lâm Vãn kinh ngạc quay người lại.
Giang Cẩn Đình đứng đằng sau, một thân tây trang màu đen vừa vặn, lồng ngực rộng lớn, qua lớp quần áo vẫn có thể nhìn thấy được cơ bắp.
Lâm Vãn giật mình, muốn hất chiếc áo đó ra khỏi người theo bản năng thì người đàn ông đã đè tay lên vai cô trước.
“Gió lớn, đứa nhỏ rất dễ bị cảm lạnh.”
Lâm Vãn sửng sốt vài giây xong mới phản ứng lại, Giang Cẩn Đình khoác áo cho cô mục đích để che cho Triều Sinh.
Lý do này khiến Lâm Vãn không có cách nào cự tuyệt.
“Tôi đã bải Cao Viễn đi mua ít thức ăn cho trẻ con, cũng thuê một bảo mẫu rồi. Trong thời gian vợ chồng anh chị Lâm bị thương nặng sẽ được dùng thiết bị y tế tốt nhất. Trong khoảng thời gian này chi phí ăn mặc của Triều Sinh không cần lo lắng.”
Trong một khoảng thời gian ngắn có thể suy nghĩ mọi chuyện thấu đáo như vậy, có thể thấy người đàn ông này vô cùng tinh tế.
Lâm Vãn nhẹ nhàng gật đầu với anh: “Tôi thay Triều Sinh, chị Liên và anh Lâm cảm ơn anh Giang.”
Giang Cẩn Đình đút một tay vào túi, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lâm Vãn nói: “Bài hát vừa rồi tên là gì?”
Lâm Vãn kinh ngạc nhìn Giang Cẩn Đình, anh Giang không gì không làm được lại chưa nghe qua “Bành Hồ Loan” sao?
Giang Cẩn Đình nhìn ánh mắt Lâm Vãn liền hiểu cô nghĩ gì, nhướng mày nói: “Rất hay, hát lại đi.”
Lâm Vãn dừng lại vài giây, nhìn khuôn mặt Triều Sinh, rồi bắt đầu hát.
…
Chu Ngạn Bác về đến nhà, không nhìn thấy Lâm Vãn, nghi hoặc hỏi dì Vương: “Bà chủ đâu?”
Dì Vương nhìn Chu Ngạn Bác bỗng nhiên trở về liền đáp: “À… bà chủ vừa nhận được điện thoại của bệnh viện, hình như đã xảy ra chuyện gì đó, đi rất gấp gáp.
Chu Ngạn Bác nhíu mày, ở Giang Ninh có ai bị tai nạn khiến Lâm Vãn lo lắng tới bệnh viện như vậy?
Lấy điện thoại ra, Chu Ngạn Bác định gọi điện cho Lâm Vãn, ngón tay ấn nút rồi lại quay lại, trở lại trang danh bạ, thay đổi số điện thoại gọi cho Triệu Ngọc Tú.
Triệu Ngọc Tú bắt máy, giọng điệu nghi hoặc: “Chu Ngạn Bác? Sao con gọi điện cho mẹ? Vãn Vãn xảy ra chuyện gì sao?”
Lông mày Chu Ngạn Bác càng nhíu chặt hơn, trả lời: “Không có, gọi nhầm số.”
Không đợi Triệu Ngọc Tú trả lời, anh đã dập máy.
Nếu không phải Triệu Ngọc Tú, vậy có thể là ai khiến Lâm Vãn lo lắng như vậy ?
Trong lòng cảm thấy bất an mãnh liệt, Chu Ngạn Bác cầm lấy chìa khóa, vội vàng ra cửa.
Phòng bệnh khoa nhi.
Triều Sinh lại bắt đầu khóc, cũng không biết là vì sao.
Lâm Vãn ôm cậu bé dỗ dành, cũng không thấy nín.
Bảo mẫu Cao Viễn mang đến tiến lên sờ tã lót của cậu nhóc nói: “Không ướt, vậy chắc đứa nhỏ này đói bụng, tôi đi pha sữa.”
Lâm Vãn vừa gật đầu vừa dỗ dành Triều Sinh.
Giang Cẩn Đình thấy Triều Sinh khóc nức nở, tiến lên duỗi một ngón tay ra.
Triều Sinh nước mắt lưng tròng liếc nhìn anh, bàn tay nho nhỏ nắm lấy ngón tay kia, nhếch miệng, không phát ra âm thanh.
Thấy cậu nhóc ngừng khóc, Lâm Vãn tưởng cậu nhóc không khóc nữa
Ai ngờ một giây sau liền nhìn thấy Triều Sinh ‘a ô' một tiếng đưa ngón tay của Giang Cẩn Đình vào miệng mình, rồi mút.
Xem ra rất đói bụng.
Thấy hành động của Triều Sinh, Lâm Vãn không khỏi buồn cười.
Giang Cẩn Đình nghe thấy tiếng cười khẽ của cô, anh cụp mắt xuống, khóe miệng cũng nhếch lên giống cô.
“Sữa pha xong rồi, đưa đứa nhỏ cho tôi.”
Bảo mẫu cầm bình sữa đi vào, Lâm Vãn đưa đứa nhỏ cho bảo mẫu, Giang Cẩn Đình cũng rút tay lại.
Rời khỏi vòng tay ấm áp quen thuộc, Triều Sinh lại bắt đầu khóc lên.
Bảo mẫu đút bình sữa vào miệng cậu nhóc, uống vài ngụm, vừa khóc vừa nhổ ra, cánh tay nhỏ bé duỗi về phía Lâm Vãn.
“Oa oa oa…”
Lâm Vãn lấy điện thoại ra cúi đầu nhìn thời gian, bây giờ đã là chạng vạng tối, nếu Chu Ngạn Bác trở về không thấy cô ở nhà thì…
“Hu hu hu…hu hu hu…”
Thấy một lúc lâu mà Lâm Vãn vẫn không ôm mình, Triều Sinh càng khóc to hơn, cũng bắt đầu giãy giụa trong ngực bảo mẫu.
“Đứa nhỏ không quen bị người lạ ôm, cô cho nó ăn no trước, đợi nó ngủ rồi hẵng đi?”
Giang Cẩn Đình nhìn Triều Sinh nói.
Lâm Vãn thấy Triều Sinh khóc đáng thương như vậy, lòng mềm nhũn, đưa tay ra: “Được rồi.”
Vừa được bế, Triều Sinh đã ôm chặt lấy cổ Lâm Vãn, không ngừng nức nở, nghĩ đến vừa rồi thì vô cùng sợ hãi.
Nhìn cậu nhóc như thế, ánh mắt Lâm Vãn tràn ngập sự xót xa, đứa trẻ nhỏ như vậy, ba thì đang ở trong phòng cấp cứu, mẹ thì không biết có qua khỏi thời gian nguy hiểm không. Làm sao có thể không sợ người lạ trong một hoàn cảnh xa lạ? ( truyện trên app T𝕪T )
Giang Cẩn Đình lấy bình sữa từ trong tay bảo mẫu, đút vào miệng Triều Sinh.
Đứa nhỏ lúc này mới ngoan ngoãn uống, không quậy phá nữa. Bàn tay nhỏ ôm chặt lấy cổ Lâm Vãn, không dám buông ra, cổ duỗi thẳng yên tâm thoải mái để Giang Cẩn Đình cho uống.
Chu Ngạn Bác tìm trong ngoài khoa phụ sản một lượt vẫn không tìm thấy Lâm Vãn, nhưng lại nhìn thấy Tiểu Tế.
Tiểu Tế thấy anh liền quay đầu bỏ chạy, chưa được mấy bước đã bị đuổi kịp.
Trong nháy mắt Chu Ngạn Bác vứt bỏ bộ dáng tao nhã, lịch sử lễ phép, nắm chặt lấy cổ áo Tiểu Tế.
“Vợ tôi đâu? Vợ tôi ở đâu? Có phải cậu lại gọi điện đến quấy rầy vợ tôi không?”
Sắc mặt Tiểu Tế đỏ bừng, lắp bắp nói: “Tôi… tôi không quấy rầy chị ấy! Là… anh Lâm xảy ra chuyện, tôi… tôi mới gọi chị ấy đến… tôi không có…”
Chu Ngạn Bác không muốn nghe nhiều như vậy, hung hăng hỏi: “Cô ấy ở đâu? Nói cho tôi biết!”
Tiểu Tế nuốt nước bọt sợ hãi: “Nhi… phòng bệnh khoa nhi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT