Lâm Uý nghe được giọng nói hèn hạ này đã cảm thấy buồn nôn.

“Cút!”

Cô ta nói xong, vừa định cúp điện thoại thì nghe đầu bên kia thản nhiên nói: “Giang Cẩn Đình... đến tìm tôi."

Lâm Uý nghe được tiếng trái tim mình rơi hẫng một cái, cô ta như ngừng thở.

"Anh ấy... anh ấy tìm anh làm gì?"

Đường Kiến Bưu vẫn còn cười đắc ý: “Gần đây đang có dự án đầu tư Thanh Hà, anh ta phái người đến tìm tôi hợp tác thôi. Không phải là em đề cập sao? Không thì sao anh ta lại đặc biệt đến tìm tôi muốn hợp tác thế?"

Không, cô không làm vậy, cô ấy chưa bao giờ đề cập đến Đường Kiến Bưu trước mặt Giang Cẩn Đình.

Trước mắt Lâm Uý như tối sầm, tay chân nhũn ra.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Lý Duyệt Mai thay đổi lời khai, điện thoại của Lý Nhiễm không liên lạc được, Giang Cẩn Đình nghi ngờ đứa nhỏ trong bụng cô, thậm chí còn tìm được Đường Kiến Bưu.

Mọi thứ đều thay đổi hết rồi.

Nhìn bề ngoài thì kẻ bị người đời phỉ nhổ, hô đánh hô giết là Lâm Vãn, nhưng trên thực tế, kẻ bị cô lập, kẻ đang rơi vào thế nguy hiểm lại là cô ta.

Cô ta còn không biết đang có chuyện gì xảy ra!

Lâm Uý cúp điện thoại, cô ta không thể chờ được, chờ thêm một phút một giây nữa cũng không được!

Cô ta hỏi tài xế nhà họ Lâm xem chìa khóa xe đâu, sau đó một mình lái xe đến biệt thự của Lý Nhiễm.

Lâm Uý có chìa khóa mở biệt thự của Lý Nhiễm, nhưng cô ta mở cửa đi vào, bên trong lại trống rỗng.

Điện thoại không thể liên lạc, bây giờ ngay cả người cũng không thể thấy đâu.

Cả biệt thự yên tĩnh đến mức làm cho người ta hoảng hốt, Lâm Uý hoảng loạn nhưng không thể làm gì được.

...

Thêm ba ngày nữa trôi qua.

Tất cả đều bình thường, nhưng vẫn không thể liên lạc được với Lý Nhiễm.

Mỗi một phút mỗi một giây, Lâm Uý đều đứng ngồi không yên như kiến bò trên chảo nóng. Nếu Giang Cẩn Đình đã phát hiện ra tất cả, Lý Nhiễm cũng bị anh bắt đi thì tại sao Giang Cẩn Đình không tới tìm cô, ở trước mặt cô anh vẫn cư xử như thường ngày?

Hay là Giang Cẩn Đình chỉ muốn xác định đứa bé trong bụng cô có phải của anh hay không chứ thật sự anh chưa điều tra được gì, cũng không biết gì về sự tồn tại của Lý Nhiễm?

Hoặc giả Lý Nhiễm đã bị phát hiện nên mới trốn đi, hiện tại không tiện liên lạc với cô ta?

Vô số ý nghĩ đan chéo trong đầu Lâm Uý, nhưng nghĩ mãi mà cô ta vẫn không thấy được đáp án.

Không còn cách nào khác, Lâm Uý đành đi tìm Hàn Khanh Vân, cô ta định ra tay từ chỗ Hàn Khanh Vân bên này để bà ấy thuyết phục Giang Cẩn Đình đi đăng ký kết hôn với cô ta.

Nhưng Hàn Khanh Vân lại nói, từ xưa đến nay bà ấy không bao giờ can thiệp vào chuyện của Giang Cẩn Đình, nên bà ấy có khuyên anh cũng chẳng có tác dụng gì. Sau đó bà còn khuyên cô ta dưỡng thai cho tốt, đừng suy nghĩ quá nhiều, nếu Giang Cẩn Đình đã đồng ý cưới cô ta thì chắc chắn sẽ không phụ bạc cô.

Dưỡng thai, dưỡng thai, dưỡng thai! Cứ nuôi cái thai này cho lớn, đến lúc Giang Cẩn Đình chọc ối của cô ta rồi tra được cái thai này không phải của anh thì mọi chuyện vỡ lở hết!

Lâm Uý vuốt trán, mặt mày ủ rũ.

“Mợ chủ, có người đang tìm mợ.”

Lâm Uý quay sang nạt người giúp việc “Ai?"

“Cô ấy nói... là em gái mợ.”

Lâm Uý nhìn về phía người giúp việc đầy thảng thốt, cô ta nhíu mày.

Lâm Vãn? Cô ta đến tìm cô làm gì?

“Không gặp! Bảo cô ta cút đi!"

Cô ta nghĩ tới cái tên Lâm Vãn này đã thấy căm phẫn muốn chết.

“Dạ thưa... cô ấy nói, cô muốn tìm mợ để nói chuyện về cậu chủ ạ." Người giúp việc khó xử trả lời.

Lâm Vãn chưa bao giờ chủ động đến tìm cô, lần này lại đến bất ngờ, còn đề cập đến Giang Cẩn Đình.

Lâm Uý thu lại nét mặt không kiên nhẫn, lẽ nào do cô ta nói gì đó với Giang Cẩn Đình mới khiến anh ta sinh nghi như thế?

Trong mắt lóe lên Lâm Uý vẻ tàn nhẫn, cô ta suy nghĩ vài giây rồi đáp: “Để cô ta vào!"

Cô ta muốn xem xem Lâm Vãn định nói cái gì với cô ta?

Lâm Vãn bước vào trong biệt thự, khuôn mặt trắng ngần vẫn trong trẻo và sắc sảo như cũ, trên gương mặt đó không có một chút gì là khó chịu hay khổ sở. Quần áo chỉn chu, khí chất sạch sẽ không hề thay đổi.

Nhưng Lâm Uý ghét nhất chính là cái bộ dáng đó, tựa như không có thứ gì có thể đánh gục, có thể nhiễm bẩn cô ta.

Chẳng qua chỉ là thứ vô dụng mà thôi! Giả vờ cao ngạo gì chứ! Giả vờ trong trắng cái gì chứ!

Lâm Vãn bước đi vào phòng ngủ chính, Lâm Uý đang vắt chân, thản nhiên ngồi trên chiếc ghế mây mà Giang Cẩn Đình thường xuyên ngồi, ánh mắt nhìn cô ấy vừa cay nghiệt vừa khinh khi.

“Có chuyện gì thì nói đi. Nhưng nếu cô tới để xin tôi nhờ cậy cha hoặc là Giang Cẩn Đình nghĩ cách thoát tội cho cô thì miễn. Cô bị như vậy là cô xứng đáng, nhà họ Lâm và nhà họ Giang sẽ không bao giờ giúp cô."

Lâm Vãn không trả lời, chỉ yên lặng đứng trước mặt cô ta.

Lâm Uý thấy cô không nói lời nào, tức giận trợn mắt nói: “Nếu cô không còn gì để nói thì biến đi! Tôi sắp kết hôn với Cẩn Đình rồi, tôi không muốn vì cô mà lại có mấy cái tin ngoài lề không hay!"

Trong ánh mắt Lâm Vãn mang theo sự lạnh lùng và khinh miệt khiến người ta không thể bỏ qua, thậm chí còn hơn cả ánh mắt vừa rồi của Lâm Uý, cô nói:

“Lâm Uý, lợi dụng một sinh mệnh chưa ra đời để thỏa mãn dục vọng cá nhân, cô không sợ báo ứng à?”

Lâm Uý nheo mắt, cảm xúc bắt đầu dao động: “Cô đang nói luyên thuyên cái gì vậy?”

Sự căm ghét và khinh miệt trong mắt Lâm Vãn hoàn toàn bộc phát:

“Lâm Uý, trước giờ tôi vẫn không hiểu nổi kẻ nào lại muốn đẩy tôi vào chỗ chết như vậy. Tôi suy nghĩ mãi, nhưng ba ngày trước tôi đã rõ rồi.”

“Lâm Vãn, cô có thời gian ở chỗ này nói bậy nói bạ, không bằng về mà suy nghĩ cách thoát tội cho bản thân đi!"

Lâm Uý cắn răng nói.

Lâm Vãn mặc kệ cô ta, tiếp tục nói: “Lâm Uý, đêm đó cả cô, tôi, Giang Cẩn Đình và Đường Kiến Bưu đều ở Hạo Vũ Đế Vân. Ngày hôm đó tôi xảy ra chuyện, cô cũng xảy ra quan hệ với Giang Cẩn Đình vào đúng ngày đó. Cô và tôi gặp chuyện không may trong cùng một ngày, một tháng sau thì phát hiện ra ngày hai chúng ta mang thai cũng giống nhau. Cô không cảm thấy... mọi chuyện quá trùng hợp sao?"

“Cô đến Hạo Vũ Đế Vân ngoại tình với trai lạ, nhưng tôi thì trong sạch, chẳng qua là nhầm phòng mới xảy ra chuyện như vậy chứ đừng đổ lỗi cho trùng hợp! Hơn nữa, tôi sắp kết hôn với cha của đứa trẻ trong bụng! Còn cô thì sao? Lâm Vãn, thứ nghiệt thai kia là do cô ngoại tình mà có, cô dám công khai ra bên ngoài sao?"

Lâm Uý bắt đầu bị cô chọc giận, cô ta đứng dậy, hai người nhìn nhau, trong ánh mắt của Lâm Uý hiện lên ngọn lửa giận dữ.

Lâm Vãn không kích động như cô ta, cô bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt đối phương; vẫn giữ nguyên vẻ thong dong, bình thản của mình.

"Ở thành phố S, cô sai người trói tôi lại chụp ảnh nude muốn ép tôi phải ly hôn. Sau khi tôi trở về, cô lại dùng thư nặc danh vu khống tôi, ngoài việc muốn mượn tay tôi để làm sáng tỏ thân phận của cô thì còn muốn Giang Cẩn Đình ghét tôi. Nhưng không ngờ cả hai lần đều thất bại, thậm chí còn làm cho Giang Cẩn Đình sinh nghi. Thế nên cô không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, cô trấn tĩnh bản thân, tìm Đường Kiến Bưu, sửa lại báo cáo kiểm tra của Lý Duyệt Mai, tìm đủ mọi cách muốn tôi ngồi tù. Tất cả mọi thứ được liên kết với nhau, mục đích chỉ có một mà thôi...”

Trong mắt Lâm Vãn là cái lạnh thấu xương, cô nhìn sâu vào Lâm Uý, sắc mặt của cô ta vừa lo vừa phẫn nộ.

“Cô muốn tôi rời khỏi Giang Ninh!”

Lâm Uý thở gấp, bàn tay cô ta siết chặt, hung hãn trừng mắt nhìn Lâm Vãn, ánh mắt đó như muốn biến thành con dao mà xẻ thịt cô ra ngàn mảnh.

“Lâm Vãn, cô mắc chứng hoang tưởng bị hại à? Vì thoát tội mà đến tận chỗ tôi giả điên?"

“Lâm Uý, ngày đó chính cô đã vào phòng Đường Kiến Bưu, người phát sinh quan hệ với anh ta cũng là cô.”

Lâm Vãn lại nói thêm một câu.

Đầu óc Lâm Uý như nổ tung, đầu tiên là dùng ánh mắt vừa bất ngờ vừa khiếp sợ nhìn Lâm Vãn, sau đó biến thành giận dữ ngập trời như lửa cháy:

“Lâm Vãn, cô điên rồi! Hôm nay cô tới đây rồi nói mấy thứ đó với tôi chỉ vì cô ghen tị thôi, ghen tị vì tôi mới là người mang thai mầm mống của nhà họ Giang, còn cô lại bầu một thứ ngoài giá thú! Cô không thoát tội được, bị dân mạng chửi bới nên nổi điên đó hả! Có điên thì tìm kẻ khác gánh tội thay cô đi, tôi không mắc lừa đâu! Trước khi tôi gọi người ném cô ra ngoài thì tự biến đi!

“Trông cô kích động như vậy thì chắc là tôi đoán đúng rồi."

Lâm Vãn bỗng nhiên nở một nụ cười, cười nhạo.

Lửa giận trong tim Lâm Uý bị tiếng cười này khêu ra bằng sạch. Trước đây, Lâm Vãn không thèm nói với cô ta một câu, không thèm nhìn cô ta một cái. Bây giờ mỗi lời cô nói ra lại như đổ dầu vào lửa, khiến cô ta chỉ muốn xông lên ăn tươi nuốt sống Lâm Vãn.

Lâm Vãn bình tĩnh tiến lại gần Lâm Uý đang nổi giận bừng bừng: “Dựa vào đâu mà cô lại khẳng định là tôi ngoại tình mà không phải bị người hãm hại?"

Lồng ngực Lâm Uý không ngừng phập phồng, đã bắt đầu không khống chế được cảm xúc:

“Lâm Vãn, có cần tôi nhắc nhở cô nhớ lại cái dáng vẻ uốn éo ghê tởm trên mấy tấm hình lúc cô ngoại tình không? Kinh tởm, sao cô lại chịu để đám đàn ông chụp ra được kiểu ảnh như vậy nhỉ?

"..."

Lâm Vãn nhìn lên khuôn mặt giận dữ của Lâm Uý, đối lập với Lâm Uý, nét mặt cô lạnh lùng đến đỉnh điểm.

“Những bức ảnh kia đã bị Chu Ngạn Bác xóa sạch, Đường Kiến Bưu chưa bao giờ đề cập, truyền thông cũng không biết chuyện ảnh chụp, làm sao cô lại biết? Làm sao cô biết trong những bức ảnh đó trông tôi như thế nào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play