Lâm Vãn ngồi ở ghế sau quan sát Chu Ngạn Bác đang lái xe thông qua gương chiếu hậu.
Trong tim cô hỗn loạn đủ loại cảm xúc: cảm khái, bất đắc dĩ, cảm động, còn có đau khổ.
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau sau lần cãi vã đó.
Chính bản thân Lâm Vãn cũng nghĩ, có phải Chu Ngạn Bác đã không còn tin cô nữa, anh muốn chia tay cô rồi không?
Triệu Lệ Hoa nhìn vào mắt Lâm Vãn, nắm lấy tay cô nói: “Vãn Vãn, thật ra... Lý Duyệt Mai đến gặp cậu không phải vì bị tớ thuyết phục.”
Lâm Vãn dời mắt nhìn Triệu Lệ Hoa.
Triệu Lệ Hoa lên tiếng nói: “Là nhờ Chu Ngạn Bác... tớ đã thử ba ngày, Lý Duyệt Mai vẫn trốn tránh, thậm chí tớ còn không thể gặp mặt cô ta. Sau đó Chu Ngạn Bác biết, anh ấy đi...
Triệu Lệ Hoa không biết Chu Ngạn Bác thuyết phục Lý Duyệt Mai như thế nào, nhưng cô ấy chỉ biết chắc chắn chuyện đó không dễ dàng gì, cô ấy muốn Lâm Vãn biết chuyện này.
Xe dừng lại, Triệu Lệ Hoa nhìn ra bên ngoài thì thấy đã đến công ty của cô. Cô quay đầu vỗ vỗ tay Lâm Vãn rồi khuyên nhủ: “Hai người nói chuyện đi, tớ vào đây."
Sau khi Triệu Lệ Hoa xuống xe, xe tiếp tục lăn bánh.
Lâm Vãn tiếp tục ngắm Chu Ngạn Bác thông qua gương chiếu hậu, gương mặt góc cạnh của anh trông vẫn dịu dàng như vậy, nhưng bọng mắt xanh đen lại hiện rõ vẻ rất mệt mỏi.
Cô nhìn thấy anh như vậy, không nhịn được đỏ mắt, Lâm Vãn vội vàng nghiêng đầu sợ bị Chu Ngạn Bác nhìn thấy.
Chiếc xe dừng lại trước cửa một ngôi biệt thự.
Chính là ngôi nhà mà Chu Ngạn Bác đã dẫn cô đến xem, những chỗ lúc trước còn chưa xây dựng nay đều đã trang trí xong.
Chu Ngạn Bác xuống xe, sau đó đi vòng sang bên kia mở cửa xe cho cô, rồi lại cởi áo khoác trên người nhẹ nhàng khoác cho Lâm Vãn, dịu dàng và cẩn thận giống như cô là món quà trân quý nhất của anh.
Lâm Vãn được anh đặt lên ghế sô pha trong phòng khách, Chu Ngạn Bác nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi cô, giọng nói của anh vẫn ấm áp và nhẹ nhàng như ngày nào.
“Vãn Vãn, Lệ Hoa nói với anh cả rồi. Cô ấy nói đúng, tất cả đều đổ lỗi lên đầu em, nhưng không ai nghĩ tới việc em mới là nạn nhân thật sự. Chuyện ngày hôm đó là lỗi của anh, anh... anh bộp chộp quá. Anh cứ nghĩ là em... anh không chấp nhận nổi... anh xin lỗi."
Chu Ngạn Bác cầm tay cô đặt ở bên má mình, đôi mắt anh lấp lánh ánh nước: “Xin lỗi... anh đã không bảo vệ được em...”
Lâm Vãn đắm chìm trong đôi mắt dịu dàng như nước của anh, giọng nói khàn khàn chứa đầy sự mong đợi: “Ngạn Bác, anh vẫn còn muốn tin em sao?"
Chu Ngạn Bác ôm lấy cô, giọng nói chắc chắn: “Anh tin em, Vãn Vãn, anh tin em. Anh vĩnh viễn sẽ tin tưởng em! Là lỗi của anh, anh kích động quá nên mới nói ra những lời như vậy, là do anh không quan tâm đến em! Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, không bao giờ. Vãn Vãn, em tha thứ cho anh, được không?"
Lâm Vãn cũng ôm lấy anh, nước mắt tuôn trào.
"Chỉ cần anh tin em là đủ."
“Vãn Vãn, anh sẽ không để em vào tù, anh sẽ dốc hết toàn lực điều tra rõ ràng chuyện của em, trả lại sự trong sạch cho em. Sau đó chúng ta sẽ bắt đầu lại, sống một cuộc sống như trước đây. Lần này dù có ai ngăn cản, anh cũng sẽ không buông em ra một lần nữa!"
Lâm Vãn ôm chặt lấy anh, khóc nói: "Được, bắt đầu lại từ đầu, không chia xa nữa."
...
Bệnh viện.
Không thể mượn tay truyền thông chèn ép Lâm Vãn, lại nhớ tới ánh mắt vừa rồi Giang Cẩn Đình nhìn cô, Lâm Uý cảm thấy rất bất an.
Mới kiểm tra được một nửa, nhân lúc bác sĩ đang chuẩn bị dụng cụ, Lâm Uý không nhịn nổi bèn đi tìm Giang Cẩn Đình nhưng chỉ thấy mỗi Cao Viễn đứng chờ bên ngoài.
Lâm Uý bất an, nhíu mày hỏi: “Cẩn Đình đâu? Anh ấy đi đâu rồi?"
Cao Viễn cười trả lời: "Sếp đến phòng làm việc của Chủ nhiệm Tôn rồi, kiểm tra xong anh ấy sẽ quay lại."
Lâm Uý nhíu mày càng chặt, có chuyện gì lại không thể nói thẳng? Không thể chờ đến lúc cô ta kiểm tra xong rồi thông báo luôn mà phải đến văn phòng nói chuyện?
Cô ta càng lúc càng cảm thấy lo sợ, Lâm Uý tỏ vẻ không sao nhưng trong lòng lại nổi sóng, cô gật đầu: “Ừm, tôi đi vệ sinh, các anh không cần đi theo."
Lâm Uý đi thẳng về phía phòng vệ sinh, thấy họ không đi theo mình, cô ta quay đầu lại quan sát rồi rẽ về phía văn phòng của Tôn Nguyệt.
"Nếu anh Giang muốn như vậy thì với tình huống hiện tại của cô Lâm, tháng sau có thể chọc ối xét nghiệm rồi."
“Kết quả có đáng tin không?”
"Anh Giang yên tâm, chúng tôi dùng nước ối của thai nhi để làm xét nghiệm, có thể đảm bảo kết quả...”
Lâm Uý đứng trước cửa phòng làm việc của Tôn Nguyệt, sắc mặt trắng bệch như tờ.
Cuối cùng Giang Cẩn Đình vẫn nghi ngờ cô ta, vì sao vậy? Bọn họ đã giấu kỹ lắm rồi, sao vẫn để lộ manh mối khiến anh sinh nghi?
Lâm Uý muốn gọi điện thoại cho Lý Nhiễm, nhưng lúc móc túi mới nhớ ra mình còn ở bệnh viện. Cô ta căng thẳng nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt, ép bản thân bình tĩnh lại, sau đó vịn tường nhanh chóng trở về phòng kiểm tra lúc đầu.
Ngoài cửa phòng kiểm tra, Cao Viễn nhìn thấy Lâm Vãn hoảng hốt đi tới, cười hỏi: “Cô Lâm, cô sao vậy?"
Lâm Uý quá hoảng hốt, nghe được giọng của Cao Viễn còn giật mình hoảng sợ
Cao Viễn cười lại hỏi: “Cô Lâm, không sao chứ?"
Lâm Uý hoảng hồn thêm mấy giây, sau mới vội vàng lắc đầu: “Không... Không sao đâu, tôi... tại tôi tập trung suy nghĩ quá thôi.
Nói xong, cô ta lập tức trốn vào phòng kiểm tra.
Trên đường trở về, Cao Viễn lái xe
Lâm Uý lo lắng quan sát Giang Cẩn Đình, dù trong lòng có nổi trống cũng không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ có thể buộc mình bình tĩnh lại.
“Cẩn... Cẩn Đình...”
“Hả?"
Lâm Uý ép bản thân nở một nụ cười, cô ta ôm chặt cánh tay của người đàn ông rồi nói: “Lúc nãy em kiểm tra... bác sĩ nói con mình rất tốt, rất khỏe mạnh."
Giang Cẩn Đình vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ trả lời lại bằng một chữ giống hệt như vừa rồi: “Ừm.”
Lâm Uý lại dán sát vào anh, cầm lấy tay anh vuốt ve bụng mình, cười nói: “Cẩn Đình, hôn lễ của chúng ta anh tính để bao giờ tổ chức? Em sợ để lâu hơn thì bụng to lên, đến lúc đó mặc váy cưới... lại không đẹp."
Nghe vậy, Giang Cẩn Đình mới mở mắt, anh ta liếc nhìn bụng Lâm Uý một cái, sau đó lại chuyển ánh mắt lên gương mặt căng thẳng của cô ta, trả lời thờ ơ: “Mẹ tôi đi xem thì người đó nói mấy tháng nay đều không có ngày tốt, không thích hợp tổ chức tiệc cưới, tôi không muốn em phải chịu ấm ức."
Người đàn ông này thật giỏi nói mấy lời trêu chọc phụ nữ, mà vừa nói ra mấy lời ấy vừa bày ra dáng vẻ lười biếng như thế này lại càng chết người.
Lâm Uý nghe anh ta nói vậy thì vô cùng hạnh phúc, cô dám sát vào cánh tay anh ta, làm nũng nói: “Chỉ cần được làm vợ anh thì em không sợ ấm ức, không thì chúng ta đi đăng ký trước nhé. Em không muốn bị truyền thông chê cười, nói mình ăn cơm trước kẻng, con cũng có rồi mà không có cả đám cưới, đến cái giấy kết hôn cũng không có.”
Giang Cẩn Đình nhìn chằm chằm mặt Lâm Uý, chậm rãi mở lòng bàn tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên phần bụng hơi nhô ra của cô ta, nói: “Không vội, em cứ yên tâm dưỡng thai, chuyện khác cứ giao cho tôi.”
Dứt lời, người đàn ông nhanh chóng rút tay lại, tiếp tục nhắm mắt, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Một câu nói của anh lập tức khiến Lâm Uý nghẹn họng không biết phải nói cái gì, cô ta có bất mãn đến mấy cũng không dám lộ ra. ( truyện trên app T𝕪T )
Tài xế đưa Giang Cẩn Đình đến Guilt Building, sau đó mới đưa Lâm Uý trở về vịnh Ngự Long.
Nhưng Lâm Uý vẫn cực kỳ bất an, chỉ muốn gọi điện thoại cho Lý Nhiễm nên bảo tài xế lái xe đưa cô về vườn Kim Dương.
Khương Lan Y không có ở nhà, Lâm Uý lo lắng bèn vội chạy vào phòng của mình ở trên lầu.
Lâm Uý lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại để trong ngăn kéo, quay số gọi:
“Tút tút tút tút... Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện đang tắt máy, Sorry...”
Sao lại thế? Lâm Uý gọi lại một lần nữa.
"Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi...”
Đây là phương thức liên lạc cuối cùng mà Lý Nhiễm để lại cho cô ta. Nếu ngay cả cái này cũng không liên lạc được, vậy thì thật sự hết cách rồi.
Nếu xảy ra chuyện gì thì chắc chắn Lý Nhiễm phải báo cho cô ta đầu tiên chứ. Nhưng bây giờ lại không có bất cứ tin tức gì, không còn cách nào liên lạc với anh ta được nữa.
Sự im lặng mới là thứ khiến người ta sợ hãi, Lâm Uý cầm điện thoại di động, sợ hãi đến nỗi phát run.
Nhưng đúng lúc ấy, chuông điện thoại di động reo lên.
Lâm Uý vui như điên dại, vội vàng bắt máy: “Lý Nhiễm, anh đi đâu vậy? Tôi...”
“Uý Uý, là tôi.”
Giọng điệu ghê tởm và yếu ớt này không phải là của Lý Nhiễm, Lâm Uý nhíu mày nhìn lại màn hình điện thoại, tức giận nói: “Anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?"
Nghe thấy Lâm Uý cất giọng tức tối, Đường Kiến Bưu lại cười khà khà khoái chí: “Một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, tôi nhớ em nên gọi điện thoại thôi, thế cũng không được sao?"