"..."

Lồng ngực Lâm Uý không ngừng phập phồng, vừa sững sờ vừa tức giận nhìn Lâm Vãn:

"Cô làm những chuyện đồi bại như vậy, tưởng người khác không điều tra ra hay sao? Còn hình ảnh trong điện thoại thì sao? Chẳng lẽ không có ai lưu lại chắc?"

Lâm Uý nghiến răng nghiến lợi hét lên.

Lâm Vãn thì cười nhạt đáp lại.

“Sao cô lại dám khẳng định Đường Kiến Bưu chắc chắn sẽ lưu số ảnh đó lại? Sao cô lại biết số ảnh đó được lưu trong điện thoại di động mà không phải được in ra?"

Lâm Uý nghiến răng, oán hận trừng mắt nhìn Lâm Vãn, năm ngón tay siết chặt.

Lâm Vãn ung dung nhìn dáng vẻ giận dữ của Lâm Uý.

“Lâm Uý, Giang Cẩn Đình đã biết chuyện tôi mang thai từ lâu nhưng không hề nói cho cô biết, cô cảm thấy là vì sao?”

Một lần nữa Lâm Vãn bước lại gần Lâm Uý, ánh mắt sắc bén như có thể xẻ da tước thịt Lâm Uý.

Trên gương mặt tức giận của Lâm Uý bắt đầu xuất hiện vẻ hoảng sợ, khi đối mặt với ánh nhìn của Lâm Vãn liền hoảng loạn lùi về sai theo bản năng.

Cô ta siết chặt nắm tay, tất cả nỗi bất an và lo sợ trong những ngày gần đây gần như đã lên đến đỉnh điểm.

"Cô lừa tôi, Lâm Vãn, chắc chắn là cô đang lừa tôi.”

Lâm Uý thở sâu, cố gắng giữ vững cảm xúc: “Anh ấy biết cô mang thai nhưng không nói cho tôi biết thì thế nào? Cô và Giang Cẩn Đình không còn quan hệ gì nữa! Cô mang thai đứa con của người khác thì liên quan gì đến anh ấy? Anh ấy không nói vì anh ấy biết tôi ghét cô nên không muốn nhắc đến cô để làm bẩn tai tôi thôi! Cô không cần phải nói dối để kích động tôi làm gì! Tôi nói lại một lần nữa, tôi sẽ không mắc lừa đâu!"

“Thứ khiến cô lo sợ không phải tôi, mà là sự thật. Đêm đó, tôi vào phòng của Giang Cẩn Đình, còn cô thì vào phòng Đường Kiến Bưu, đứa bé trong bụng cô không phải giọt máu của nhà họ Giang mà của Đường Kiến Bưu. Tôi khẳng định như vậy, còn cô, cô dám chứng minh không?"

Lâm Vãn nói nhẹ nhàng, nhưng mỗi một câu, đều là sự thật.

Dao sắc giấu trong đệm bông, nhân lúc đối phương bất ngờ mà đâm cho đối phương một nhát chí mạng.

Câu hỏi cô có dám chứng minh không khiến Lâm Uý giật thót người, cô ta hoảng loạn lui ra sau, bắp chân đụng phải ghế mây. Cô ta giật mình ngồi sụp xuống ghế, năm ngón tay túm chặt tay cầm ghế đến mức trắng bệch. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Lâm Vãn đứng tại chỗ, nhìn Lâm Uý mặt cắt không còn một giọt máu, cô cất giọng bình lặng như cũ:

“Lâm Uý, cô không từ thủ đoạn như vậy, cô tưởng ... người khác không điều tra ra sao?"

Cô đáp trả lại bằng chính lời nói của cô ta.

Lâm Uý ngồi trên ghế mây nghiêng đầu nhìn Lâm Vãn, nhìn cô ta dù cãi vã một hồi lâu vẫn bình tĩnh như vậy, mà mình lại giống như một kẻ điên vừa kêu vừa gào.

Cô ta chợt bừng tỉnh, Lâm Uý tức mà bật cười:

Sau đó nói: "Đúng vậy, Lâm Vãn, cô đoán không sai, nhưng vậy thì sao?"

Lâm Vãn bất ngờ, ánh mắt lạnh thấu xương:

"Cô có bằng chứng không? Nếu không có bằng chứng thì cô có nói gì cũng chỉ là chuyện cười thôi! Đứa bé trong bụng tôi vẫn là con của Giang Cẩn Đình, qua không lâu nữa, tôi sẽ trở thành mợ chủ Giang cao quý! Còn cô, cô là một con đàn bà dơ dáy không biết xấu hổ, cô cảm thấy ai sẽ tin lời cô?"

Lâm Uý tức giận tột cùng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại:

"Mọi người sẽ chỉ nghĩ cô đang vu hãm tôi, Vì cô không tìm ra cách thoát tội nên bắt đầu nổi điên rồi vu khống tôi! Cô muốn xúi giục Giang Cẩn Đình nghi ngờ tôi sau đó kiểm tra đứa bé trong bụng tôi ư? Tôi sẽ không cho cô cơ hội đó đâu...”

Lâm Uý từ trên ghế đứng lên, trong ánh mắt đã không còn phẫn nộ cùng kinh hoàng vừa rồi.

Trong ánh mắt của cô ta bây giờ lại là sát ý”

“Lâm Vãn, cô ngoan ngoãn nhận tội không được sao? Cô đi tù, rời khỏi Giang Ninh thì tôi sẽ để cô yên. Nhưng cô luôn tự cho mình là thông minh, thật khiến người ta căm ghét!"

Lâm Vãn nheo mắt lại, đánh giá biểu cảm tàn nhẫn của Lâm Uý: “Cô muốn làm gì?"

“Đây là biệt thự của Giang Cẩn Đình, chỉ có tôi với cô, cô nói xem... nếu tôi... và đứa bé trong bụng gặp chuyện chẳng lành, ai sẽ tin cô đây, ai có thể làm chứng cho cô?"

“Lâm Uý, cô điên rồi sao? "

Lâm Uý xông tới nắm chặt quần áo của Lâm Vãn.

“Lâm Vãn, hôm nay hoặc là cô bị tôi lột sạch rồi chụp ảnh đăng lên mạng để mọi người chia sẻ, hoặc là tôi đẩy một cái thôi, tôi có thể cho cô mãi mãi không ngóc đầu lên được!"

Lâm Uý nghiến răng nghiến lợi nói xong liền dồn sức xé roạt một cái, áo sơ mi của Lâm Vãn lập tức bị kéo tuột khỏi vai

Cô ta lại muốn dùng lại trò cũ!

Lâm Vãn nhíu mày cố gắng kéo tay Lâm Uý ra, nhưng Lâm Uý đã quyết tâm sẽ liều với Lâm Vãn, cô ta không ngừng xé rách quần áo trên người Lâm Vãn, đồng thời hô to:

“Chị ơi, chị... chị định làm gì?"

Xoẹt... Áo khoác của Lâm Vãn bị Lâm Uý xé thành hai nửa

“Lâm Uý! Ngay cả đứa nhỏ trong bụng mình mà cũng lợi dụng, cô còn là con người sao?"

Lâm Vãn cao giọng hô to.

Giọng nói của Lâm Uý lớn hơn cô.

“Chị ơi, chị, chị tha cho con của em đi, đừng..."

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân lên lầu và giọng nói lo lắng của người giúp việc.

“Mợ chủ! Mợ chủ! Mợ làm sao vậy!"

Khoảnh khắc người giúp việc mở cửa, xông vào phòng, Lâm Uý nở một nụ cười tàn nhẫn, cô ta nắm chặt tay Lâm Vãn rồi đâm mạnh ra đằng sau.

" Aa..."

Cô ta kêu lên một tiếng đầy đau đớn, cả người Lâm Vãn cũng bị đẩy ngã ngửa ra sau, đụng vào ghế mây và bàn trà màu trắng.

“Ầm... rầm” Ghế mây ma sát trên mặt đất phát ra tiếng động chói tai, bàn trà thủy tinh và những đồ vật đặt trên đó đều rơi xuống đất.

Lâm Uý nằm giữa đám vụn thủy tinh rải rác trên mặt đất, vuốt ve bụng, sắc mặt đau đớn.

Người giúp việc luống cuống xông lên, kinh hô:

“Mợ chủ, mợ chủ, mợ... làm sao thế này... sao lại...”

Người hầu đỡ Lâm Uý dậy, sau đó ngạc nhiên nhìn thấy dòng máu đó đang tràn ra dưới chân cô ta.

Lâm Uý trắng mặt, vươn tay, run rẩy chỉ về phía Lâm Vãn:

"Cô... cô... người phụ nữ độc ác!"

Lâm Uý ôm bụng mình, đau đớn ngẩng đầu lên, cô ta nằm trong ngực người giúp việc, khóc lên đau đớn: “Con của tôi... Con tôi, mau đi gọi điện thoại, cứu con tôi..."

“Gọi rồi! Gọi rồi! Mợ phải kiên trì, xin mợ chủ hãy kiên trì!"

...

Bệnh viện

Chưa đầy ba mươi phút đồng hồ, người nhà họ Giang, người của nhà họ Lâm đều đến đủ cả.

Trên băng ghế dự bị cách phòng mổ không xa, Lâm Vãn đang bị cảnh sát thẩm vấn.

Nhưng cảnh sát hỏi cô câu nào, cô ấy vẫn bình tĩnh và im lặng.

Khương Lan Y mặc một bộ sườn xám màu tím, trong tay cầm túi màu đen, hùng hổ đi tới.

Cô cảm nhận được cơn cuồng phong đang kéo đến, nhưng Lâm Vãn còn không thèm ngẩng đầu. Không, ngay cả chuyện ngước mắt nhìn bà ta một cái cô cũng chẳng buồn nhìn

Khương Lan Y nghiến răng nghiến lợi giơ tay lên tát thẳng vào khuôn mặt bình tĩnh của Lân Vãn.

Bốp...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play