Lâm Vãn cụp mắt không nói gì.

Giang Cẩn Đình lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cô, rồi xoay người lấy thuốc lá ra, nghiêng đầu đốt, chân đi thẳng vào phòng nghỉ.

Lâm Vãn nhìn bóng lưng Giang Cẩn Đình, không có cảm giác gì khác, cũng cúi đầu xoay người đi vào phòng của mình.

Lúc đã nằm trên giường, Lâm Vãn lại nhận được điện thoại của Chu Ngạn Bác.

“Ngại quá, vừa sang ngày mới cái là anh đã nghe nói về tin tức của em. Em không sao chứ? Anh xem tin tức thấy bên núi Thanh Sơn chỗ em có đá lở rất nghiêm trọng.”

“Em không sao, bọn em ở trên đỉnh núi, đêm qua ngoại trừ cúp điện ra thì không có gì khác.”

Lâm Vãn không muốn kể lại chuyện mạo hiểm cả đêm hôm qua của mình cùng với việc mình ngất xỉu cho Chu Ngạn Bác nghe, sợ anh ấy sẽ đau lòng và lo lắng cho mình.

“Vậy là tốt rồi, anh có dò hỏi một chút, nghe nói mai ngày kia sẽ dọn sạch đất đá lở, đường sẽ được thông, đến lúc đó anh đi đón em.”

“Không cần đâu, anh nhiều việc, hơn nữa cho dù đường đã được thông thì cũng lầy lội khó lái xe, không được an toàn, em bắt xe buýt về là được.”

“Không được. Anh đã bảo đi là sẽ đi.”

Từ trước đến nay Chu Ngạn Bác hiếm khi mạnh mẽ như thế, Lâm Vãn biết anh ấy đang lo lắng cho mình nên cũng không từ chối nữa.

“Được rồi, em sẽ xuống núi chờ anh.”

“Em ở trên núi phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, anh nghe nói lần này Giang Cẩn Đình cũng đi à?”

Một năm không biết nhà họ Giang làm từ thiện bao nhiêu lần, Giang Cẩn Đình trước nay làm nhiều nhưng ít khi xuất hiện, sao lần này lại nhiệt tình đến tận nơi vậy? Nói thật ra, tất cả mọi người đều cảm thấy kì lạ.

Nhắc tới Giang Cẩn Đình, Lâm Vãn lại vô cùng thản nhiên nói: “Vâng, hình như anh ta đi thị sát gì đó.”

“Ừ.” Trong giọng nói của Chu Ngạn Bác lộ ra sự uể oải: “Anh biết, anh ta có làm khó dễ em vì chuyện của Lâm Uý không?”

“Không có.” Đây là sự thật.

“Vậy là tốt rồi, anh ta không phải người dễ trêu chọc, nếu như có thể thì em cách anh ta càng xa càng tốt.”

Trên thương trường, Giang Cẩn Đình là một người sát phạt quyết đoán, nếu ai chọc vào anh, thì chuyện gì anh cũng có thể làm được.

Chu Ngạn Bác sợ anh giận Lâm Uý mà chém Lâm Vãn, Lâm Vãn sẽ bị uất ức.

“Vâng.” Lâm Vãn gật đầu.

Hai người nói chuyện một lúc, Lâm Vãn thấy hình như Chu Ngạn Bác đang mệt chết đi được, bèn dặn anh ấy nghỉ ngơi đi rồi hai người cúp máy.

Không biết có phải vì ban ngày đã ngu no rồi không nên giờ Lâm Vãn cứ nằm lăn lộn trên giường, không hề buồn ngủ chút nào.

Nhưng mà không phải vì Giang Cẩn Đình, mà là vì… Cô đưa tay vuốt ve cái bụng của mình.

Không thể kéo dài được nữa.

Ở trong một căn phòng, cũng có một người khác không ngủ.

Cao Viễn nhìn từng đầu mẩu thuốc lá rơi dưới chân Giang Cẩn Đình đang đứng trước cửa sổ, muốn nói chuyện lại không dám, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng của anh.

Tốc độ thu dọn chướng ngại vật của bên xử lý rất nhanh, sáng hôm sau đã có tin đường đã được thông.

Lâm Vãn và các đồng nghiệp cùng thu dọn các thứ đồ linh tinh, nói lời tạm biết với người dân trong các thôn gần đó. Trước khi đi cô còn đi thăm một sản phụ và đứa trẻ mới sinh.

Sản phụ hỏi số điện thoại của Lâm Vãn, nói khi nào có cơ hội nhất định sẽ đi tìm cô để báo đáp.

Lâm Vãn từ chối nhiều lần, trước khi rời đi còn lén để một cái túi đỏ bên cạnh đứa bé mới sinh.

Đường xuống núi vẫn gồ ghề khó đi như trước, Giang Cẩn Đình vẫn đi đầu dẫn đường, lần này bọn họ không dừng giữa chừng nữa.

Cũng may đường xuống núi không khó khăn như đường lên núi, Lâm Vãn cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Một đám người đi một lúc, đã cảm thấy khát từ lâu, vì vậy bọn họ tìm một chỗ tương đối bằng phẳng để nghỉ lại, ăn uống bổ sung thể lực.

Lâm Vãn đang ngồi ở sườn núi nghỉ ngơi lại nghe thấy tiếng Chu Ngạn Bác:

“Vãn Vãn!”

Lâm Vãn bất ngờ nhìn Chu Ngạn Bác từ dưới chân núi đi lên, vội vàng đứng dậy: “Ngạn Bác, sao anh lại lên đây?”

Chu Ngạn Bác nắm lấy tay Lâm Vãn: “Anh ở dưới chân núi chờ một lúc lâu không thấy em xuống, anh thấy lo nên đi lên đây.”

Lâm Vãn nhìn ống quần tây của Chu Ngạn Bác dính bùn đất loang lổ, trong mắt toát ra sự yêu thương: “Em không sao, vừa mới lở đất xong mà anh còn chạy tới đây, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?”

Chu Ngạn Bác thản nhiên nghiêng người ôm cô: “Không có gì quan trọng bằng vợ anh cả.”

Người đàn ông dẫn đầu đoàn đứng cách đó không xa đưa mắt nhìn bọn họ, thấy trên mặt Lâm Vãn là vẻ thân thiết trước nay chưa từng lộ ra với ai, cô còn đưa tay lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán Chu Ngạn Bác.

Đây mới thật sự là đẹp đôi, thần tiên quyến lữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play