Giang Cẩn Đình chuyển tầm mắt, không nói chuyện.

Cao Viễn lén nâng mắt nhìn sắc mặt anh, bình thản như mọi ngày, không có gì dậy sóng.

Nghỉ ngơi xong, mọi người lại bắt đầu xuống núi.

Đột nhiên Lâm Vãn bị ôm lên, hơi hoảng sợ nắm chặt cổ áo Chu Ngạn Bác, khi phản ứng lại, thấy biểu cảm vui đùa của đồng nghiệp, rất ngượng ngùng: “Anh đừng như vậy, đồng nghiệp em vẫn ở đây!”

Chu Ngạn Bác ôm cô xuống núi: “Chồng ôm vợ có gì mà ngượng?”

Lâm Vãn bị ôm đi qua đồng nghiệp, có người không nhịn được hâm mộ nói: “Ài, bác sĩ Lâm thật may mắn, lúc lên núi trật chân có anh Giang ôm, lúc xuống núi ngã có chồng ồm. Tôi cũng muốn có người ôm tôi xuống núi…”

Chu Ngạn Bác đi rất nhanh, mấy lời này này anh không nghe thấy.

Cả quãng đường xuống nói đều có thành viên đội giải nguy dọn sạch mấy tảng đá chắn đường xuống núi.

Giang Cẩn Đình đi nhanh hơn bọn họ, Lâm Vãn nhìn qua vai Chu Ngạn Bác, anh sải bước vào chiếc Land Rover đen, một chiếc xe có tính năng cực tốt, không đợi nhóm bác sĩ cùng đi xe bus.

Lâm Vãn bị Chu Ngạn Bác nhét vào xe, vòng qua đầu xe vào trong lái xe.

Trên đường anh hỏi Lâm Vãn mấy câu chuyện trong làng, cô trả lời thực, không lâu sau mùi xăng trong xe lại xộc lên, buồn nôn không chịu được.

Lâm Vãn dùng tay che miệng nôn khan, ấn cửa sổ xe xuống quay mặt ra ngoài.

Không biết thứ gì lạch cạch rơi ra từ trong túi áo khoác của mình, Lâm Vãn không có tâm trạng chú ý, ọe một tiếng tựa vào cửa xe nôn.

Chu Ngạn Bác thấy Lâm Vãn nôn rất nghiêm trọng cũng dừng xe ngay, mắt chú ý đến hộp nhỏ rơi bên chân cô, tháo đai an toàn cúi người nhặt lên, phát hiện là… một hộp mứt ô mai nhỏ.

Lâm Vãn rời khỏi cửa sổ xe, tựa đầu lên ghế điều chỉnh nhịp thở.

Chu Ngạn Bác đưa mứt cho cô: “Không sao chứ? Trước đây không thấy em say xe đến vậy, ăn một quả đi, không được chúng ta đến thị trấn mua thuốc say xe cho em.”

Lâm Vãn không ngờ thứ rơi lại là cái này, cô nhìn một chút, rất lâu mới giơ tay nhận, cảm giác buồn nôn lại dâng lên mãnh liệt, cô lập tức mở nắp hộp đổ mấy quả vào miệng.

Vị chua chua ngọt ngọt lan khắp khoang miệng, Lâm Vãn mới cảm thấy ổn hơn chút.

Trên đường về, Chu Ngạn Bác thật sự muốn dừng xe mua thuốc say xe, nhưng Lâm Vãn từ chối. Ngậm ô mai trong miệng, cô lại ngủ thiếp đi.

Lúc thức dậy Lâm Vãn mới phát hiện đã đến bãi đỗ xe trong khu chưng cư, Chu Ngạn Bác đang định mở cửa xe ôm cô xuống.

“Dậy rồi à? Vừa hay, về nhà thôi.”

Lâm Vãn nhìn chung quanh nói: “Mẹ đồng ý cho em về nhà sao?”

Một tay Chu Ngạn Bác cầm hành lý, một tay đỡ cô: “Em là chủ nhân nhà này, vốn phải ở đây, không cần sự đồng ý của ai.”

Lâm Vãn nhớ đến Triệu Ngọc Tú, lại cau mày: “Anh dẫn em về như vậy, mẹ biết sẽ ầm ĩ nữa?”

“Sẽ không, anh đã nói ổn thỏa với mẹ rồi.”

Về đến nhà, hương vị và trang trí quen thuộc, Lâm Vãn mới cảm thấy an tâm không ít.

Chu Ngạn Bác cất hành lý thay cô, lại đeo tạp dề vào bếp.

“Em muốn ăn gì? Anh nấu mì cho em, để hai trứng được không?”

Lâm Vãn lười biếng ngồi trên sofa nhìn sườn mặt dịu dàng của Chu Ngạn Bác, cười: “Được.”

Giang Cẩn Đình về đến vịnh Ngự Long lại phát hiện Hàn Khanh Vân và Lâm Uý trong phòng.

Hàn Khanh Vân đang cười nói gì đó với Lâm Uý, thấy Giang Cẩn Đình về lập tức đứng lên: “Ai da, cuối cùng về rồi…”

Bà ấy nói xong, lại cẩn thận đánh giá người đàn ông một lần, sắc mặt lo lắng: “Con không biết, mẹ và Uý Uý biết con bị nhốt trên núi sốt ruột đến mức ăn cơm không nổi, may mà bình an trở về…”

“Con không sao, lên tầng trước.”

Giang Chấn Đình nhẹ nhàng kéo tay Hàn Khanh Vân ra, quay người lên tầng.

Vốn dĩ Hàn Khanh Vân vẫn muốn nói gì đó nhưng thấy sắc mặt thờ ơ của Giang Cẩn Đình cũng không lên tiếng nữa.

Lâm Uý ngồi trên sofa, tuy sắc mặt không thay đổi, bàn tay giấu sau sofa lại hung hăng nắm chặt.

Trong nhà đợi anh mấy ngày, không dễ dàng gì quay về, đến cả nhìn cũng chẳng nhìn cô ta.

Lại nghĩ đến việc anh và Lâm Vãn ở trên núi nhiều ngày như thế, Lâm Uý càng hận đến đau răng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play