Sản phụ nhìn đứa bé trong lòng Lâm Vãn, lau lau khoé mắt bị ướt nói: “Bác sĩ Lâm, chúng tôi thật sự không biết báo đáp đại ân đại đức của mọi người như thế nào. Hôm nay gọi điện thương lượng một hồi với ba của đứa bé, cảm thấy hai vợ chồng chúng tôi không có văn hoá gì, bác sĩ Lâm cô là đại ân nhân của nó, vậy không bằng cô đặt tên cho nó đi!”

Lâm Vãn dừng một chút, sản phụ bỗng hơi ngại: “Không được sao?”

Lâm Vãn lắc đầu nói: “Không phải không phải, chỉ là tôi... chưa từng đặt tên cho trẻ con nên... sợ đặt không hay.”

“Không đâu, bác sĩ Lâm có văn hoá lại lương thiện, đặt tên chắc chắn rất hay.”

Lâm Vãn ngẩng đầu nhìn Giang Cẩn Đình hỏi: “Anh Giang có kiến nghị gì không?”

Giang Cẩn Đình suy tư chốc lát đáp: “Đứa trẻ sinh vào buổi sáng.”

Lâm Vãn thoáng hạ mắt, cũng nhớ đến ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào lúc đứa bé được sinh ra kia.

“Vậy gọi là... Triều Sinh nhé?”

Nghênh đón mặt trời, hướng về phía ánh sáng mà sinh.

Tuy sản phụ không có văn hoá gì nhưng nghe thấy cái tên này thì cảm thấy rất tốt, cười vui vẻ: “Hay, tên này hay, vậy kêu Triều Sinh, Lâm Triều Sinh!”

Lâm Vãn hơi bất ngờ: “Chồng cô họ Lâm à?”

“Đúng vậy, cả tôi và ba đứa bé đều họ Lâm!”

Lâm Vãn cũng cười theo, vốn dĩ có một số chuyện thật sự là duyên phận.

Giang Cẩn Đình đứng bên cạnh, hạ mắt nhìn chằm chằm nụ cười xuất phát từ nội tâm trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng của Lâm Vãn, khoé miệng nhếch lên mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra.

Lâm Vãn nhìn đứa bé cười, Giang Cẩn Đình nhìn chằm chằm Lâm Vãn rồi cười, nếu là người không biết nhìn thấy một màn này chắc chắn cho rằng bọn họ mới là ba mẹ của đứa bé, thần tiên quyến lữ, cặp đôi ông trời tác thành.

Sản phụ nhìn một màn ấm áp này cũng không nhịn được nữa, cười tủm tỉm: “Cảm ơn bác sĩ Lâm giúp Triều Sinh đặt tên, sau này bác sĩ Lâm chắc chắn cũng sẽ giống như tôi, sinh một đứa trẻ mập mạp cùng anh Giang!”

Nụ cười trên khóe môi Lâm Vãn cứng đờ, sao bỗng nhiên lại liên kết cô cùng Giang Cẩn Đình cùng nhau?

Sản phụ thấy biểu cảm của Lâm Vãn không đúng thì bản thân cũng nhận ra được không thích hợp mà thu lại vẻ tươi cười, lúng túng nhìn Giang Cẩn Đình rồi lại nhìn Lâm Vãn một chút, thận trọng nói: “Không... không phải sao? Tôi nhìn thấy dáng vẻ đẹp đôi của hai người nên cho rằng bác sĩ Lâm và anh Giang là... thật ngại quá.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lâm Vãn lại lắc đầu: “Không sao, tôi đúng là đã kết hôn rồi nhưng không phải anh Giang. Anh Giang là em rể tôi.”

Khoé môi nhếch lên của Giang Cẩn Đình thu lại, ánh mắt cứng lại nhìn Lâm Vãn.

Lúc quay về từ nhà sản phụ thì trời đã hoàn toàn tối đen.

Dọc đường Giang Cẩn Đình vẫn đi sau lưng Lâm Vãn, suốt cả quãng đường Lâm Vãn luôn cảm thấy phía sau bị người nhìn chăm chú đến nổi cả da gà.

Lâm Vãn đi đến giữa sân thì quay đầu đáp lại ánh mắt không hề che giấu của người đàn ông phía sau, nói một cách thẳng thắn: “Đêm qua cảm ơn anh, anh Giang.”

Ánh mắt Giang Cẩn Đình lạnh lùng giống ánh trăng treo trên đỉnh đầu: “Bác sĩ Lâm, tôi là người có thân phận gì trong lòng cô?”

“Anh Giang, nhìn từ biểu hiện thì trong lòng tôi anh là một ông chủ có sự nghiệp thành công, cực kỳ thông minh và nhìn xa trông rộng, cũng là một người đàn ông có thân thế hiển hách, cực kỳ có sức hấp dẫn. Nhìn từ mối quan hệ, anh còn là người chồng chuẩn mực của em gái tôi, ba tương lai là của cháu tôi.” Lâm Vãn chầm chậm đáp.

Giang Cẩn Đình liếc nhìn cô: “Chỉ có những điều này?”

Lâm Vãn lắc đầu: “Không.”

Cô nhìn thẳng vào ánh mắt của người đàn ông, dịu dàng nhưng cũng lạnh nhạt.

“Trong lòng tôi... anh còn là một người tốt. Tuy trên mặt anh nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng tôi có thể nhìn ra nội tâm ấm áp của anh. Lâm Uý có thể gặp được anh là phúc phần của cô ta, tôi tin anh Giang cũng sẽ không phải là loại người hai lòng. Anh hẳn biết tôi đã có gia đình, hơn nữa còn rất yêu chồng mình, phải bỏ đứa bé này hoàn toàn là bất đắc dĩ. Vì thế vẫn là câu nói kia, tôi chân thành chúc phúc anh Giang... sớm sinh quý tử, gia đình hạnh phúc.”

Lâm Vãn không ngốc, cô có thể hiểu rõ không có bao nhiêu người giúp đỡ người khác nhiệt tình mà không cầu báo đáp như thế, đặc biệt là đàn ông và phụ nữ.

Có một số việc, tuy Lâm Vãn không biết bản thân cảm thấy đúng hay không nhưng có một số tình cảm không nên có thì vẫn sớm ngăn chặn mới tốt.

Đôi mắt của người đàn ông càng híp càng thâm thuý, ánh mắt cũng càng nhìn chằm chằm càng nguy hiểm.

Giang Cẩn Đình nhìn chăm chăm vào cô, khoé miệng bỗng nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Lâm Vãn, cô có hơi... cũng quá xem trọng bản thân rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play