Lâm Vãn khẳng định mình không nghe nhầm, đột nhiên bật dậy, đánh thức đồng nghiệp bên cạnh: “Sao thế Lâm Vãn?”
“Cô có nghe thấy tiếng gì không?”
Đồng nghiệp cũng ngồi dậy dỏng tai nghe, mấy giây sau sắc mặt thay đổi: “Có thật, là ai thế!”
Lâm Vãn đã nhanh chóng xuống giường xỏ giày đi ra cửa, vừa mở cửa ra thì nhờ có tia chớp đã nhìn thấy một cụ già đang đứng trong sân giữa cơn mưa xối xả, không cầm ô, bước đi loạng choạng khó khăn tiến vào sân.
Có lẽ là cụ già muốn chạy, nhưng bởi vì tuổi quá cao nên không thể chạy được.
Lâm Vãn không kịp nghĩ gì, cầm lấy chiếc ô không biết của ai ở cạnh va li, cầm ô lao vào màn mưa.
“Cụ ơi, cụ sao vậy ạ? Sao mưa to như thế mà không che ô?”
Cụ già vừa nhìn thấy Lâm Vãn, lập tức nắm chặt lấy tay cô, sốt ruột khóc: “Bác sĩ ơi! Bác sĩ! Mau đến cứu con dâu tôi với, nó… nó sắp sinh rồi, chảy rất nhiều máu.”
Lâm Vãn cau mày: “Cái gì?”
“Mưa gió, nó nói muốn đi thu quần áo, nhưng chưa kịp thu vào thì đã mưa rồi. Con dâu tôi trượt chân rồi bị ngã, bây giờ đang nằm trong phòng khách ở nhà, toàn là máu… toàn là máu! Bác sĩ bác sĩ mau đến cứu nó đi, cứu nó đi!”
Lâm Vãn suy nghĩ một lúc, lập tức nhét ái ô vào tay cụ già nói: “Cụ đợi cháu một chút!”
Nói xong, cô lại đội mưa lớn chạy vào trong nhà.
Các bác sĩ trong phòng đã sớm bị đánh thức, lo lắng hỏi Lâm Vãn: “Sao thế?”
“Có một sản phụ sắp sinh tại nhà, tôi phải đến đó ngay lập tức.”
Bác sĩ nữ dẫn đầu mở đèn pin điện thoại lên, nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài: “Chỉ mình cô thôi à? Mưa to như thế, cô là con gái một thân một mình, tôi đi cùng cô!”
Lâm Vãn cầm hộp thuốc lên, nghĩ ngợi một lúc nói: “Không cần đâu chủ nhiệm Sầm, cô không phải ở khoa phụ sản, lát nữa tôi gọi Văn Kỳ đi cùng với tôi.”
Chủ nhiệm Sầm nghĩ lại, cũng đúng, Văn Kỳ là bác sĩ khoa phụ sản lại còn là đàn ông, đi cùng sẽ tốt hơn cô ấy. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Những đồng nghiệp khác lập tức nhét số thuốc có thể mang đi vào trong hộp thuốc của Lâm Vãn, dặn dò: “Mưa to gió lớn nhất định phải cẩn thận đấy.”
Lâm Vãn gật đầu, lại cầm thêm một cái ô, lao sang gian nhà mái bằng của khu bác sĩ nam, gõ cửa thật mạnh.
Sau khi Văn Kỳ nghe xong cũng lập tức quay người lấy hộp thuốc và ô cùng đi với Lâm Vãn.
Đi sang phòng bên cạnh, cửa bị mở ra.
Giang Cẩn Đình nhìn thấy Lâm Vãn cả người mặc phong phanh ướt gần hết giống như bị dội nước, trong tay còn cầm hộp thuốc.
Anh kéo cô lại hỏi.
“Sao thế?”
“Trong thôn có sản phụ sắp sinh, tôi phải đến đấy một chuyến, đêm tối mưa gió, Giang tiên sinh vẫn nên ở phòng nghỉ ngơi thì hơn.”
Giang Cẩn Đình khựng lại mấy giây, bước ra khỏi phòng: “Tôi đi với cô.”
Lâm Vãn nóng lòng muốn rời đi, nhưng anh lại không buông tay, lập tức mất kiên nhẫn: “Không phải là bác sĩ, anh đi làm gì?”
Giang Cẩn Đình buông cô ra, tiến lên nói: “Tôi không phải bác sĩ nhưng tôi là đàn ông, thêm một người giúp đỡ thì càng tốt.”
Anh luôn luôn có khả năng khiến người khác không nói được gì, Lâm Vãn không rảnh cãi nhau với anh, đi cùng thì đi cùng vậy.
“Cao Viễn, cầm ô, cõng bà cụ đi trước dẫn đường.”
“Rõ!”
Nói xong, Cao Viễn đã lao vào màn mưa, cõng cụ già yếu ớt đi phía trước.
Lâm Vãn đang định đi thì hộp thuốc trong tay đã bị giằng lấy.
Giang Cẩn Đình ném hộp thuốc cho Văn Kỳ, một tay kéo Lâm Vãn ra sau lưng, nói: “Đường núi trời mưa thế này rất lầy lội, tôi cõng cô đi sẽ nhanh hơn.”
Lâm Vãn nhìn tấm lưng rộng của Giang Cẩn Đình, hơi lưỡng lự, người kia mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc cô có muốn cứu người không?”
Cứu người quan trọng, Lâm Vãn lập tức một tay cầm ô một tay bấu chặt vào vai anh.
Mấy người đàn ông chân dài nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã tìm được đến nhà bà cụ, nghe thấy có người ở bên trong đang kêu gào thảm thiết.
Lâm Vãn và Văn Kỳ lao vào trước, ánh sáng đèn pin điện thoại nhìn thấy sản phụ đang đau đớn nằm trên đất, đầu đầy mồ hôi, dưới thân đều là máu.
Chính là sản phụ cao tuổi hôm nay đến để Lâm Vãn kiểm tra.
“Mau chuyển sản phụ lên giường!”
“Vâng!”
Văn Kỳ nhấc hai cánh tay của sản phụ lên, bế cô ấy lên giường ở cạnh tường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT