Cả đoàn người chưa nghỉ ngơi được bao lâu đã bắt đầu kiểm tra cho người dân trong thôn ở sân của trạm y tế.
Lâm Vãn nhìn người dân trong thôn xếp hàng ở sân nhỏ, rất ít thanh niên, đa phần đều là những người cao tuổi trong thôn và những đứa bé bị bỏ lại do bố mẹ không thể đưa đi.
Vậy nên thường có đông người xếp hàng ở bên bác sĩ khoa chỉnh hình và bác sĩ khoa nội khoa ngoại, Lâm Vãn bên này cũng chỉ có lác đác mấy người phụ nữ ngại ngùng đến hỏi một vài vấn đề phụ khoa.
Duy nhất một thai phụ đến kiểm tra mà còn là một sản phụ cao tuổi, còn nửa tháng nữa là sinh, năm nay sắp bốn mươi tuổi mới mang thai đứa đầu tiên.
Vốn dĩ muốn ra ngoài đi làm kiếm tiền, nhưng lại sợ mang bầu xuống núi bất tiện, cũng sợ ra ngoài sẽ càng tốn kém hơn, nên đã ở lại trong thôn chăm sóc người già, muốn đợi đến khi sinh con xong thì đưa con đi tìm chồng trong thành phố.
Tuổi tác của sản phụ lớn tuổi càng cao thì càng nguy hiểm, Lâm Vãn không dám qua loa, nhưng tất cả những thiết bị trong thôn và thiết bị mang theo đều không đầy đủ, cô cũng chỉ có thể cố gắng hết sức kiểm tra cẩn thận cho cô ấy.
Lần này bác sĩ khoa phụ sản cùng đến với Lâm Vãn là một thực tập sinh nam, tên là Văn Kỳ, là một chàng trai tươi sáng và ngây thơ.
Nhưng những phụ nữ trong thôn đều rất bảo thủ, không muốn nói với cậu ấy về bệnh tình, cậu ấy chỉ có thể đi giúp bên khác phân phát thuốc và quần áo.
Trên đỉnh núi, Giang Cẩn Đình đứng ở nơi cao nhất, nghiêng đầu châm một điếu thuốc, nhìn về cái sân cách đó không xa, bên dưới mọi người đang nhốn nháo xếp hàng kiểm tra, nheo mắt lại.
“Boss, tình hình nghèo khổ hơn nhiều so với những gì chúng ta tưởng tượng.”
Giang Cẩn Đình không nói gì, lông mày dưới làn khói thuốc giống như đang trầm tư.
Anh quay đầu, điếu thuốc kẹp giữa đầu ngón tay, nhìn về phía rừng núi hoang vu vô tận, hồi lâu mới nói: “Cao Viễn, cậu đã uống nước suối ở đây chưa?”
Cao Viễn mỉm cười trả lời: “Uống rồi, đúng là rất ngon.”
“Cho người ta cá chi bằng dạy người ta cách câu cá, bọn họ phải bước ra thì mới có thể nhìn thấy được ánh mặt trời.”
…
Trong thời gian mấy tiếng đồng hồ, vẫn chưa thể kiểm tra xong cho người dân trong thôn, nên ngày mai đám người Lâm Vãn còn phải kiểm tra thêm một ngày nữa mới có thể rời đi.”
Mặc dù mọi người rất mệt, nhưng lương y như từ mẫu, đối mặt với người bệnh vẫn phải giữ vững thái độ nghiêm túc, mệt cũng phải tươi cười.
Bữa tối cũng là thức ăn của những người dân trong thôn đã làm sẵn ở nhà mang sang, mặc dù nói là không quá cầu kỳ nhưng cũng chứa đầy sự chân thành và nhiệt tình. Trên bàn đầy ắp, đặt trong sân, nam nữ già trẻ cùng nhau ăn. ( truyện trên app T𝕪T )
Lâm Vãn cũng rất lâu rồi không được vui vẻ như vậy với mọi người, bỗng thả lỏng hơn nhiều, cô nhìn sang Giang Cẩn Đình ở cách đó không xa.
Vẻ cao quý của anh vẫn luôn khác xa với những thứ này, ngồi trước bàn ăn, không nói không cười, nhưng Lâm Vãn nhìn ra được, ánh mắt của anh khi nhìn những người dân chất phác không hề sắc bén như trên thương trường.
Vui vẻ cả buổi tối, cuối cùng mọi người vừa vui vừa mệt, ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Lâm Vãn thực sự rất mệt, rửa mặt mũi chân tay qua loa, nằm lên giường đã ngủ thiếp đi.
Đùng đoàng… cũng không biết đã ngủ bao lâu, một tiếng sấm lớn và kinh hoàng đánh thức tất cả mọi người.
Lâm Vãn ra bên ngoài cửa sổ thủy tinh duy nhất trong phòng, không biết bên ngoài đã mưa to từ lúc nào.
Đùng đoàng… “A…”
Lại một tiếng sấm vang lên, khiến không ít nữ bác sĩ sợ sấm sét bị dọa sợ kêu lên mấy tiếng.
“Sao đột nhiên lại mưa to thế?” Một nữ bác sĩ sợ hãi ôm chăn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lâm Vãn an ủi đồng nghiệp ở giường bên cạnh: “Thời tiết trong núi thay đổi thất thường, có lẽ ngày mai sẽ tạnh, đừng sợ.”
Nữ đồng nghiệp gật đầu, mọi người cũng tự an ủi mình rồi nằm xuống.
Ai mà biết được, vừa mới nằm xuống lại một trận sấm kịch liệt như muốn xé tan bầu trời, ngọn đèn vàng sợi đốt duy nhất trong phòng lóe lên rồi vụt tắt.
Đột nhiên tiếng mưa trong đêm và bên ngoài cửa sổ ngày càng to khiến cho các nữ bác sĩ đều sợ hãi, nhưng may mà mọi người đều là sinh viên ngành y, tố chất tâm lý vững vàng, sau khi vừa rì rầm mấy câu thì đều lần lượt mở đèn pin điện thoại lên.
“Không sao, không sao, có thể là do sấm đánh hỏng đường dây điện ở đâu đó, mọi người nằm lùi vào trong này ngủ đi, đừng ở gần cửa quá.”
Bác sĩ nữ dẫn đầu an ủi mọi người.
Mọi người đều nghe lời ôm chăn chen chúc lại với nhau, lo lắng nhìn cơn mưa to như trút nước ngoài cửa sổ.
Nửa tiếng sau, mọi người lại tiếp tục nằm xuống chuẩn bị đi ngủ.
Lâm Vãn ôm chăn, hoang mang nghe thấy tiếng mưa bên ngoài, không ngủ được.
Trong bóng tối, cô bàng hoàng nghe thấy tiếng gọi: “Bác sĩ! Bác sĩ ơi!”
Nhưng tiếng kêu không quá nhiều tuổi và già nua, thoáng chốc đã lại bị tiếng sấm và tiếng mưa xối xả che lấp.
“Bác sĩ ơi! Cứu mạng!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT