Trong phòng đều là mùi máu tanh, Cao Viễn đặt bà cụ lên ghế, gió bên ngoài thổi dữ dội, bưng một chậu nước mưa vào nhà, anh vội vàng chạy vào dựa người vào cánh cửa gỗ cũ kĩ.

Trong phòng chợt sáng lên ánh lửa, không biết Giang Cẩn Đình lấy ở đâu được mảnh vải quấn quanh mồi lửa, rồi lại lấy dầu đổ lên mảnh vải tạo thành một ngọn đuốc đơn giản.

Có ánh sáng, ít nhất mọi người cũng nhìn rõ mặt mũi nhau, trong lòng cảm giác yên tâm hơn chút.

Lâm Vãn nhờ vào ánh sáng của điện thoại, cởi bỏ chiếc quần đẫm máu của sản phụ, tách hai chân của cô ấy ra, đeo găng tay cao su lên rồi bắt đầu kiểm tra.

Sản phụ vốn đã đau đớn, lúc này lại càng khó chịu hơn, gào lớn lên.

“A...”

Lâm Vãn kiểm tra kỹ lưỡng, sắc mặt nặng nề cau mày lại.

Nước ối đã vỡ rồi, máu cũng chảy ra như này, nhưng cổ tử cung vẫn không mở đủ độ rộng để có thể sinh.

“Trong hộp thuốc có thuốc cầm máu không? Tiêm cho cô ấy một liều.”

“Được, để tôi tìm thử.”

Thanh niên vừa mới thực tập lần đầu tiên đã gặp phải cảnh tượng như thế này, vừa lo lắng vừa sợ hãi không ngừng lật tung hộp thuốc lên tìm, may mà có.

Văn Kỳ cuống quýt tiêm liều thuốc cho sản phụ.

Lâm Vãn hít một hơi thật sâu, để bản thân bình tĩnh trước đã, giọng nói dịu dàng ổn định sản phụ: “Nghe lời tôi, đừng hoảng loạn, tôi là bác sĩ, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cô và đứa trẻ. Nhưng cô cũng phải tin tưởng chính mình, tình hình của cô hoàn toàn tự sinh được, có thể sinh được. Được không?”

Sản phụ đã nhận ra Lâm Vãn, sau khi nhận được sự động viên cũng dần dần bình tĩnh lại, nhẫn nhịn không gào khóc.

Lâm Vãn nói thế, nhưng sự thật nghiêm trọng hơn những gì cô nghĩ, nước ối của sản phụ đã vỡ rồi, nếu như không nhanh chóng hướng dẫn cô ấy mở rộng tử cung, đứa trẻ có thể bị ép trong bụng dẫn đến ngạt thở.

Theo lý mà nói nếu như trong tình hình có đủ điều kiện là phải dùng dao rạch tử cung ra, nhưng tình hình hiện giờ vốn dĩ không thể tiến hành phẫu thuật!

Vậy nên cô nhất định phải dùng mọi cách khiến sản phụ mở rộng cổ tử cung và sinh con trong thời gian nhanh nhất.

Lại một trận sấm chớp nổi lên, Lâm Vãn nhìn sang Giang Cẩn Đình, trong một khoảng thời gian ngắn anh đã nhanh chóng làm ra mấy ngọn đuốc dễ dàng, đủ để thắp sáng cả căn nhà.

Anh cũng nhìn cô trong ánh lửa, ánh mắt lấp lánh ánh sáng.

Không biết có phải sự bình tĩnh và điềm đạm trong mắt của người đàn ông đã giúp cho Lâm Vãn có thêm dũng khí.

Cô quay đầu lại, bắt đầu bình tĩnh dặn dò: “Văn Kỳ, lấy mảnh vải ngăn chỗ này lại.”

“Trợ lý Cao, phiền anh giúp tôi đi rót một chậu nước nóng và lấy thêm một cái khăn bông được không.”

“Được!”

“Giang tiên sinh, phiền anh có thể làm thêm mấy ngọn đuốc nữa được không.” Lúc này càng sáng thì càng tốt.

“Ừm.”

Giang Cẩn Đình gật đầu, bắt tay vào việc.

Lâm Vãn đặt sản phụ nằm trong tư thế có lợi cho sinh con nhất, bắt đầu từ từ xoa bóp bụng của sản phụ, vuốt xuôi xuống phần bụng dưới từng chút từng chút một.

Sản phụ cảm nhận được sự đau đớn, khuôn mặt cũng nhăn lại, nhưng vẫn nghe theo lời của Lâm Vãn, điều chỉnh nhịp thở từng chút một. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Chẳng mấy chốc, trong phòng càng ngày càng sáng, Cao Viễn cũng bưng nước nóng đến, một mảnh vải ngăn cách Lâm Vãn và bọn họ ở hai bên.

Sau khi xoa bóp xong, Lâm Vãn lại kiểm tra lại lần nữa, sau đó bắt đầu phương án thứ hai, tăng sự co rút của tử cung bằng cách kích thích phần ngực.

Thời gian trôi qua từng chút một, cuối cùng sản phụ dưới sự kích thích của Lâm Vãn, cổ tử cung đã mở rộng đủ để sinh con, nhưng trước đó cả người đều đã đau đến mức sắp mất hết sức lực.

Tay của Lâm Vãn đặt trên bụng của sản phụ, không ngừng hướng dẫn cô ấy hít thở: “Nào, nghe theo tôi, ngay khi cảm thấy bụng trùng xuống thì dùng sức.”

Sản phụ lấy hơi dùng sức.

Suốt nửa đêm, âm thanh nghe thấy đều là giọng nói hướng dẫn từng bước một của Lâm Vãn và tiếng kêu của sản phụ dùng sức, không nghe thấy ai nói thêm một câu gì, cũng không ai dám phân tâm, đến nỗi cơn mưa ngoài kia tạnh từ bao giờ cũng không biết.

Vẫn không được, sản phụ hết sức rồi, cứ như thế này đứa trẻ thật sự sẽ bị ngạt thở mất!

Lâm Vãn lại bắt đầu cuống cuồng lên, không ngừng cổ vũ cho sản phụ: “Cô không được từ bỏ! Nếu như cô từ bỏ thì đứa trẻ sẽ không xong mất!”

Văn Kỳ ở bên cạnh không ngừng đổ mồ hôi lạnh, cũng cổ vũ: “Vì con của cô, cô phải cố lên, nào dùng sức! Dùng sức đi!”

Giang Cẩn Đình nhìn Cao Viễn: “Tôi nhớ lúc cậu đến đã mua một hộp sôcôla đề phòng khi đói?”

Cao Viễn chợt nhận ra, lao ra ngoài cửa: “Tôi sẽ quay lại ngay!”

Cũng thấy trời sắp sáng rồi, sản phụ ăn xong sô cô la, sức lực đúng là hồi phục lại chút, Lâm Vãn thật sự vui vì Cao Viễn đã mua hộp sô cô la này, cũng vui vì trong thời khắc quan trọng Giang Cẩn Đình đã nhớ ra, nếu không sản phụ và đứa trẻ đều có thể lành ít dữ nhiều.

Cả đêm mưa gió nhưng khi trời sáng thì lại hửng nắng.

Thôn nhỏ tưởng chừng như yên ắng bỗng vang lên tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Là một bé trai rất ngoan cường.

Lâm Vãn đưa đứa trẻ mà không dễ gì mới được sinh ra cho Văn Kỳ, sau đó khử trùng dụng cụ, cắt dây rốn.

Sản phụ yếu ớt nằm trên giường nhìn đứa trẻ cả người tím tái, cuối cùng khóc thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Vãn làm xong mọi thứ cả người đã đẫm mồ hôi, manh áo mỏng đầy những vết máu loang lổ, sắc mặt trắng bệch.

Cô vén tấm vải ngăn cách ra, chưa đi được mấy bước đã cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

“Ơ kìa... bác sĩ Lâm!”

Giang Cẩn Đình đỡ lấy cơ thể ngã xuống của cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của cô, gió thổi lay động hàng lông mi của cô, giống như có một cây gậy nặng nề đánh vào trái tim anh.

Anh thấy đau lòng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play