Ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh nhìn sang.
Lâm Vãn vội vàng đẩy ngực Giang Cẩn Đình: “Giang tiên sinh, anh làm cái gì vậy? Như vậy sẽ khiến đồng nghiệp của tôi hiểu lầm!”
Giang Cẩn Đình bình tĩnh trả lời: “Cô chọn đi, sảy thai giữa chừng hay là bị đồng nghiệp hiểu lầm.”
“...”
Vẫn còn cả một đoạn đường dài phía trước, còn miễn cưỡng nữa thì khả năng sảy thai giữa chừng rất có thể xảy ra, như vậy chắc chắn sẽ đến tai Chu Ngạn Bác, nhưng bị đồng nghiệp hiểu lầm thì sau này vẫn còn cơ hội để giải thích.
Tay Lâm Vãn dừng lại không đẩy, cũng không động đậy nữa.
Phải gánh trọng lượng của hai người, nhưng Giang Cẩn Đình vẫn bình thản bước đi, tiến về phía trước, thậm chí mặt cũng không đỏ, không thở hổn hển, Lâm Vãn không khỏi thán phục thể lực của người đàn ông này.
Giang Cẩn Đình ôm cô gái trên tay, có chút nghi hoặc cơm thường ngày Lâm Vãn ăn đều đi đâu hết? Nhẹ tênh, hình như còn không nặng bằng những thứ anh vác khi anh ở trong bộ đội cực khổ vượt rừng.
Ban đầu, các đồng nghiệp xung quanh ngạc nhiên không hiểu sao Giang Cẩn Đình lại bế Lâm Vãn như thế, nhưng những lời bàn tán xôn xao của mấy đồng nghiệp phía sau truyền đi như nhanh như gió, sau đó mọi người đều biết Lâm Vãn bị trẹo chân, Giang tiên sinh chỉ xuất phát từ lòng tốt mới đưa cô lên mà thôi.
Hiểu lầm không đánh mà tan, thậm chí một đồng nghiệp còn mang lọ thuốc giảm sưng và tan máu đông đến cho Lâm Vãn, nói là muốn xem vết thương trên chân cô.
Lâm Vãn vội vàng xua tay nói: “Thôi không cần đâu, chỉ bị trẹo một chút thôi, nghỉ ngơi một lát là được.”
Cả đoàn người đi bộ từ trưa đến khi mặt trời lặn xuống núi, khi tới điểm đến, một ngôi làng miền núi nghèo khổ vẫn còn lưu giữ những ngôi nhà xây bằng đất. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Bởi vì nghe tin có các bác sĩ và người cứu trợ nghèo đói đến, nên rất nhiều người dân đã đứng đợi ở cổng làng từ sớm, trong tay cầm nước và một ít khoai tây với trứng gà, nhìn thấy đoàn người đi đến thì cầm những thứ này nhét vào tay mọi người.
“Ôi chao, bác sĩ đi bộ xa như vậy có khát không? Mau uống nước đi, đây là nước suối ở chỗ chúng tôi, ngon lắm đấy!”
Một bác gái nhìn thấy Giang Cẩn Đình bế Lâm Vãn tới, vội vàng mang nước sang.
Cái bát sứ thông thường mà nước trong bát lại trong suốt, có thể thấy được thường ngày bác gái rửa sạch đến mức nào.
Giang Cẩn Đình đặt Lâm Vãn xuống, cô vừa muốn vươn tay ra nhận lấy, thì bàn tay to kia đã vòng ra từ phía sau cô rồi cầm lấy bát trước.
Lâm Vãn quay đầu, chỉ nhìn thấy người đàn ông đang ngửa đầu, hầu kết gợi cảm nuốt xuống từng chút một, không có tí dáng vẻ chê bai nào cả.
Giang Cẩn Đình uống xong thấy cô vẫn đang nhìn anh, cau mày nói: “Nhìn cái gì?”
Lâm Vãn vội vàng nhìn đi chỗ khác và không nói gì.
Vì hầu hết những người đến đều là bác sĩ nên trưởng đoàn đã dựng trại cho mọi người ở trạm y tế duy nhất trong thôn.
Trạm y tế là một trong những ngôi nhà gạch đẹp nhất thôn, có một khoảng sân nhỏ và hai ba gian nhà mái bằng, trạm y tế trong thôn chỉ có hai bác sĩ duy nhất từng học y khoa. Nhưng vì đường xá xa xôi, vật tư thiếu thốn nên không có nhiều thuốc men, phương tiện khám chữa bệnh.
Lãnh đạo sắp xếp riêng một phòng tốt nhất cho Giang Cẩn Đình, nhưng vì không đủ phòng nên vẫn thiệt thòi để cho anh và Cao Viễn ở chung một phòng.
Còn lại thì bác sĩ nam ở một phòng, bác sĩ nữ ở một phòng, không đủ giường thì chỉ có thể trải lều bạt xuống dưới đất.
Lâm Vãn lấy điện thoại ra xem, tín hiệu trên núi không tốt lắm, nhưng may là vẫn đủ để gọi điện và gửi tin nhắn. Cô báo với Chu Ngạn Bác rằng cô đã an toàn, sau đó cùng trải giường với đồng nghiệp.
Một bác gái bỗng xuất hiện ở cửa phòng, một tay cầm một cái nồi lớn, một tay cầm mấy cái bát, bước vào với nụ cười giản dị và nhiệt tình.
“Vừa nãy anh chàng đẹp trai kia nói nước suối trên núi lạnh quá, các nữ bác sĩ có thể không quen uống, hỏi tôi có thể đun nước sôi rồi mang sang không, tôi đã vội vàng về nhà đun.”
Lâm Vãn nhận ra, kia chẳng phải bác gái vừa nãy đưa nước cho họ uống sao?
Bác gái vừa nói vừa cầm bát rót nước cho mọi người rồi phân bua: “Ở đây không có đồ tốt, mong các bác sĩ đừng chê. Tôi sẽ đặt cái bình ở đây, nếu các bác sĩ muốn uống thì cứ bảo tôi đun. Tôi sống ở ngay bên cạnh, tôi là vợ của trưởng thôn, gọi tôi là bác Tần là được rồi.”
Lâm Vãn bưng bát uống một hớp, nước suối đun sôi vừa ấm vừa ngọt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT