Ở phòng khám, Lâm Uý không biết Giang Cẩn Đình ở sau mành đã đi từ lúc nào, vội hỏi: “Giang… cậu Giang đâu?”
Tôn Nguyệt cũng quay đầu nhìn rồi trả lời: “Có lẽ… có lẽ ra ngoài tìm Lâm Vãn hỏi chuyện rồi.”
Lâm Uý vừa nghe thấy thì càng sốt ruột hơn, vội kéo tay áo Tôn Nguyệt.
“Giúp tôi tìm anh ấy về đây, tôi… tôi… đau bụng! Cô đi nhanh đi, nói tôi đau bụng! Bảo anh ấy về đây với tôi!”
Vẻ mặt Tôn Nguyệt ngẩn ngơ nhìn Lâm Uý: “Hả? Nhưng… nhưng…” Nhưng cô kiểm tra không có vấn đề gì mà.
Đương nhiên Lâm Uý không để cho cô ấy nói xong đã kéo tay áo cô ấy đẩy ra ngoài.
“Cô đi nhanh đi! Đừng có nhưng… tôi đau bụng! Muốn anh ấy qua đây!”
Cô ta từng nói không thể để cho bọn họ có cơ ở riêng, ai biết cô ta chỉ nhìn một cái mà Giang Cẩn Đình đã ra ngoài.
Tôn Nguyệt bị Lâm Uý xô đẩy như vậy, chỉ có thể đi ra ngoài.
Chuông phòng Vip vang lên, nghe thấy tiếng người đàn ông không giận mà uy: “Chuyện gì?”
Tôn Nguyệt cẩn thận trả lời.
“À… Giang thiếu, cô Lâm gọi anh qua đó một chuyến… nói… nói là cô ấy đau bụng, muốn bảo anh an ủi.”
“Đau bụng tìm bác sĩ, tìm tôi có tác dụng gì?”
“...” Tôn Nguyệt cũng muốn hỏi, nhưng người ta muốn anh, tôi có cách gì đây?
Đương nhiên cô ấy không dám nói ra câu này, chỉ cẩn thận nói tiếp.
“Giang thiếu… anh… anh vẫn nên qua đó một chuyến đi, nếu không cô Lâm… náo loạn quá cũng… cũng không tốt cho đứa nhỏ.”
Giang Cẩn Đình nhìn về phía Lâm Vãn, chầm chậm “ừm” một tiếng.
Nghe thấy câu trả lời, Tôn Nguyệt vội quay về.
“Trước khi tôi rời khỏi bệnh viện, cho cô cơ hội giao hết đồ điện tử cho Cao Viễn kiểm tra, nếu kiểm tra được cô vô tội, chuyện này coi như không có gì. Nhưng nếu bác sĩ Lâm thật sự có liên quan đến chuyện này, vậy thì tự chịu trách nhiệm.”
Nói xong, Giang Cẩn Đình rời đi.
Lâm Vãn cởi áo blouse trắng ra, lúc ra khỏi bệnh viện thấy rất nhiều người nhìn cô rồi thì thầm to nhỏ, cô giả bộ như không thấy, đột nhiên rất muốn gọi điện cho Chu Ngạn Bác.
Lấy điện thoại gọi đi.
“Alo, bà chủ, ngại quá, tổng giám đốc Chu đang họp, không tiện lắm, bảo tôi ra ngoài nói với cô một tiếng, có chuyện gì họp xong nói có được không?”
Là trợ lý Tiểu Lương của Chu Ngạn Bác.
Lâm Uý cầm điện thoại, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang ngoài bệnh viện, đột nhiên cảm thấy vành mắt chua xót.
“Không có gì, để anh ấy họp đi.”
“Bác sĩ Lâm.”
Lâm Vãn vừa cúp điện thoại, lại nghe tiếng Cao Viễn sau lưng.
“Ông chủ bảo tôi đưa cô về lấy đồ.”
“Từ nhỏ chị ấy luôn hận tôi, cảm thấy tôi và mẹ hại chết mẹ chị ấy, nhưng… nhưng mẹ chị ấy tự sát mà.”
Lâm Uý nằm trên giường bệnh, khóc đến đau lòng.
“Tôi thật sự không ngờ chị ấy sẽ vì ghen tị với tôi mà làm ra chuyện như vậy, chị ấy bôi nhọ tôi thế nào cũng được, nhưng… nhưng chuyện đứa nhỏ… ba mẹ tôi vẫn chưa biết, hôm nay biết rồi chắc chắn sẽ hoàn toàn thất vọng về tôi, hu hu hu…”
Giang Cẩn Đình ngồi trên sofa cạnh cửa sổ, một lớp ánh sáng nhạt chiếu trên lưng anh, thấy cả người anh càng cao lớn, lạnh lùng cứng rắn.
Anh nhấc chân thon dài nhìn về phía Lâm Uý hỏi: “Cô cảm thấy Lâm Vãn ghen tị với cô cái gì?”
Lâm Uý dừng lại, không ngờ vấn đề Giang Cẩn Đình quan tâm lại là cái này?
Mấy giây sau, Lâm Uý mới nhẹ nhàng trả lời.
“Từ nhỏ chị ấy đã cảm thấy mẹ tôi đối xử không tốt với chị ấy, cảm thấy tôi tranh giành vị trí của chị ấy, nên từ nhỏ đã hay nói tôi và mẹ tôi không tốt trước mặt ba.”
“Nhưng… nhưng… nhà chúng tôi đều đối xử với cả hai như nhau! Tử nhỏ tôi và chị ấy đều học cùng một trường, vì chị thường bị bệnh không thể lên lớp nên thành tích không tốt, nên chị ấy ghen tị thành tích của tôi tốt hơn chị ấy, có thể ra nước ngoài du học… cái này… cũng không phải lỗi của tôi mà?” ( truyện trên app T𝕪T )
“Với lại tính cách của chị ấy không thích nói chuyện với người khác, bạn bè cũng không nhiều, nhiều chuyện chị ấy không nói nên đương nhiên chúng tôi không biết. Vì điều này mà chị ấy cảm thấy tôi và mẹ tôi thờ ơ với chị ấy, bình thường về nhà tố cáo với ba, nếu ba không giúp chị ấy thì sẽ náo loạn, tôi và mẹ tôi cũng cảm thấy rất oan ức.”
Trên mặt Giang Cẩn Đình không nhìn ra được là vui hay giận, anh chỉ thờ ơ nhìn cô ta: “Và?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT