Tiếng khóc của Triệu Ngọc Tú im bặt, hiển nhiên vẫn chưa hiểu lúc này người đàn ông đang mất kiên nhẫn, mấy giây sau lại há miệng định tiếp tục. Cao Viễn đề phòng bà dì này sẽ gặp chuyện còn thảm hơn, có lòng tốt ngồi xổm xuống khuyên bà ta.

“Dì này, nếu như dì còn phát ra một chút âm thanh nào nữa thì con trai của dì đừng hòng lăn lộn ở Giang Ninh.”

Trong nháy mắt Triệu Ngọc Tú nuốt mấy lời nói đã lên đến cuống họng xuống.

Cao Viễn giơ tay kéo Triệu Ngọc Tú đứng dậy đi ra ngoài. Triệu Ngọc Tú nhíu mày bất mãn, vừa định kêu lên thì lại bị cái trừng mắt của Cao Viễn làm cho thành thật.

Trong phòng khách quý chỉ còn lại Giang Cẩn Đình và Lâm Vãn.

Ánh mắt lạnh thấu xương của Giang Cẩn Đình quét về phía Lâm Vãn. Làn da của cô vốn đã trắng, lúc này sắc mặt còn trắng hơn.

Nửa bên mặt sưng đỏ càng thêm rõ ràng, vết máu bên khoé môi cô cũng không lau.

Đừng thấy cô nghiêm mặt im lặng, nắm tay nho nhỏ ở bên người đã siết chặt đến mức trắng bệch.

Lâm Vãn không nhìn anh, gương mặt quật cường nhìn về phía trước.

Giang Cẩn Đình vốn định hút thuốc, nhưng nghĩ tới đây là bệnh viện, trước mặt còn là một người phụ nữ có thai, anh xoay người đi đến trước ghế xoay ngồi xuống.

Điếu thuốc giữa ngón tay khẽ chạm vào mặt bàn một chút, anh mở miệng nói trước.

“Chẳng lẽ bác sĩ Lâm không cảm thấy cần phải giải thích với tôi sao? Tôi còn nhớ rõ trước đó cô đã bàn điều kiện với tới.”

Lúc này Lâm Vãn mới quay đầu lại nhìn về phía Giang Cẩn Đình nói: “Tôi không có.”

Quanh đi quẩn lại cũng chỉ là mấy chữ này, Giang Cẩn Đình không kiên nhẫn nhíu mày, dựa vào ghế tựa: “Chứng cứ.”

Lâm Vãn vẫn không nói chuyện như cũ.

Giang Cẩn Đình cầm điếu thuốc gõ gõ lên bàn: “Nếu như cô không nói, tôi sẽ coi như cô thừa nhận. Ngày mai, cô và chồng cô đừng hòng bước vào Giang Ninh một bước!”

Lâm Vãn ngước mắt nhìn anh, cô biết với thực lực của anh, anh có thể làm được chuyện này.

Cô hít một hơi thật sâu, giọng nói dịu dàng không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt.

“Đầu tiên, tôi không ngu xuẩn như vậy! Nếu như tôi thật sự đố kỵ với cô ta, vì sao tôi không dứt khoát gõ nội dung bức thư và đăng nó lên, chẳng phải càng không có chứng cứ sao?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Còn phải dùng tới máy vi tính viết ra để cho các người điều tra được, đắc tội với nhà họ Giang có thể dễ dàng tìm ra mình, đối với tôi có chỗ tốt gì?”

Giang Cẩn Đình nhíu mày, sắc mặt không còn khó coi như vừa rồi nữa, anh nói: “Còn nữa không.

Lâm Vãn hít một hơi thật sâu, nói tiếp.

“Thứ hai, nếu như Lâm Uý thật sự không muốn để người khác biết chuyện cô ta mang thai, vậy thì sẽ không đến bệnh viện quấy phá, cũng sẽ không nói chuyện tôi đã đồng ý giữ bí mật mang thai rồi lại đổi ý trước mặt nhiều người như vậy.”

“Nếu như anh không tin, anh có thể đi hỏi những người có mặt ở đây khi đó. Nếu vẫn chưa tin, trên mạng có video. Cuối cùng…”

“Nếu như tôi thật sự thẹn quá hóa giận mà muốn đẩy cô ta, trước khi anh tới tôi có thể ra tay. Cần gì phải đợi anh tới rồi tôi mới ra tay trước mặt anh chứ? Tôi biết hậu quả chọc giận nhà họ Giang, cho dù không biết lượng sức mình đi nữa, là một bác sĩ tôi cũng sẽ không đẩy phụ nữ có thai.”

Nghe cô nói hết một lần, Giang Cẩn Đình sâu kín nhìn Lâm Vãn, nhíu mày: “Vì sao vừa nãy ở trong phòng cô không nói những lời này?”

Lâm Vãn quay đầu nói: “Tôi nói thì Lâm Uý chỉ càng thêm kích động, vả lại cô ta cũng sẽ không để tôi nói hết lời.”

Giang Cẩn Đình đổi tư thế ngồi, nghiêm túc quan sát Lâm Vãn trước mặt một lần nữa, từ khi anh quen biết cô đến giờ còn chưa đến nửa tháng.

Hai lần thấy cô bị mẹ chồng khi dễ nhục mạ, nhưng cô vẫn luôn không mở miệng nói lời nào. Ngoại trừ lần trước ở bệnh viện, anh còn tưởng Lâm Vãn không giỏi nói chuyện, tính tình trong trẻo lạnh lùng.

Nhưng không ngờ tới đằng sau tính tình trong trẻo lạnh lùng này lại ẩn giấu một cái nhanh nhẹn sắc sảo.

Lời nói không mặn không nhạt, giọng điệu lại không kiêu ngạo không nịnh nọt, thế nhưng câu từ lại nặng tựa ngàn cân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play