“Vâng!” Cao Viễn đáp lời, nhìn về phía Lâm Vãn.

Lâm Vãn nhìn Giang Cẩn Đình, xoay người đi ra khỏi phòng. Lúc này cô mới phát hiện ngoài cửa đều bị vệ sĩ bao vây, người bên ngoài bị vệ sĩ ngăn trở nhìn về phía cô với vẻ mặt tò mò.

Cô vừa đi ra cửa đã bị đóng lại, Lâm Vãn xoay người nhìn về phía cửa phòng lạnh như băng, sau đó đi cùng Cao Viễn đến phòng VIP dành cho khách quý.

Lâm Vãn ngồi trên ghế sa lông, vùi đầu vào lòng bàn tay lạnh như băng của chính mình.

Cô không viết thư gì đó, chuyện đẩy Lâm Uý cô cũng chưa từng làm, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lâm Vãn cũng không biết mình đã ngồi trong phòng khách quý bao lâu, mãi đến khi nghe thấy âm thanh kích động của Triệu Ngọc Tú.

“Lâm Vãn, con nhỏ trời đánh kia!”

Không biết làm sao Triệu Ngọc Tú biết được Lâm Vãn đang ở phòng dành cho khách quý, thậm chí còn không thèm để ý đến Cao Viễn đang đứng ở cửa phòng, bà ta vọt vào.

Đại khái là Cao Viễn nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc đẹp đẽ mà lại đanh đá, trong một thoáng bị khí thế hung hăng của bà ta khiến cho ngẩn người, không chú ý để bà ta xông vào.

Lâm Vãn nghe vậy thì xoay người, gương mặt hứng trọn một cái tát bỏng rát.

Lúc này, khoé môi cô đã bị đánh đến mức chảy máu.

“Mày muốn chết thì đừng kéo theo người nhà họ Chu chết cùng mày!”

Triệu Ngọc Tú tức đến sôi máu, bà ta hung tợn trừng mắt mắng cô.

“Nhà họ Giang có thân phận gì? Mày có thân phận gì? Người ta bóp chết mày dễ dàng như bóp chết một con kiến, nói không chừng ngay cả nhà họ Chu chúng tao cũng sẽ gặp phải tai ương vì mày. Mày viết thư như vậy để vu oan người ta, mày làm người không cần mặt mũi sao?” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Cao Viễn đi tới ngăn cản Triệu Ngọc Tú đang gây sự: “Vị nữ sĩ này, mời bà bình tĩnh một chút, đừng…”

Từ trước đến nay Triệu Ngọc Tú vẫn luôn xem thường người khác, nhìn thấy Cao Viễn nho nhã lễ độ thì không nhịn được cao giọng nói: “Cậu là ai? Tôi dạy dỗ con dâu của tôi thì mắc mớ gì đến cậu?”

Cao Viễn nghẹn lời, trong nháy mắt có chút hối hận vì mình theo Giang Cẩn Đình lâu như vậy rồi mà vẫn không học được một vài lời độc địa của anh.

Cao Viễn còn chưa biết trả lời thế nào.

Lâm Vãn đã che mặt, hết sức bình tĩnh quay đầu lại: “Con không có.”

Triệu Ngọc Tú hất tay Cao Viễn đang cản mình ra, tức giận đến mức cả người phát run.

“Đến bây giờ mày còn muốn phủ nhận sao? Người ta đã điều tra ra mày rồi! Cư dân mạng đã phanh phui được, địa chỉ IP ở tại nhà chúng ta, tên đăng ký chính là mày! À, tao hiểu rồi, bây giờ mày biết sợ rồi phải không? Vậy lúc mày viết thì sao mày không biết sợ?”

Lâm Vãn hít một hơi thật sâu, nghiêm nghị nhìn chằm chằm gương mặt giận giữ khó kiềm chế của Triệu Ngọc Tú, không thèm nhắc lại.

Lại nữa, lại tới nữa!

Trong ngực Triệu Ngọc Tú bị nghẹn một hơi, cơn tức giận càng lúc càng tăng lên. Bà ta hung tợn cắn răng giơ tay tát về phía Lâm Vãn.

Cao Viễn nhanh tay lẹ mắt chặn lại, nhưng một bàn tay khác đã nhanh hơn anh ta nắm lấy cổ tay của Triệu Ngọc Tú, hất mạnh một cái.

Triệu Ngọc Tú lập tức thét lên ngã nhào xuống đất.

Nói thật, Cao Viễn đi theo Giang Cẩn Đình lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy biểu tình chán ghét đến mức này trên mặt anh.

“A…”

Triệu Ngọc Tú hét lên ngã xuống mặt đất, cổ tay và gầu gối đau đến nhe răng trợn mắt.

Tính cách bà ta đanh đá như vậy lại phải hứng chịu cục tức này, sau khi bị đau thì lập tức chửi ầm lên: “Thằng cắc ké nào dám đánh bà? Có tin bà đây lập tức ra ngoài gọi người đến đánh…”

Triệu Ngọc Tú nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo đến thấu xương và đôi mắt vừa nhìn đã khiến người khác sợ run kia, gần như không thể phát ra âm thanh.
Gương mặt này rất nổi tiếng, cho dù là một người phụ nữ trung niên như Triệu Ngọc Tú thì bình thường cũng đã từng nhìn thấy ở trên tivi.

“Cậu… cậu Giang…”

Triệu Ngọc Tú lập tức biến sắc, bà ta ôm cổ tay ngồi xuống kéo lấy ống quần của Giang Cẩn Đình khóc lớn nói:

“Cậu Giang, hết thảy những chuyện này đều không liên quan đến nhà họ Chu chúng tôi! Là Lâm Vãn, nó… đố kỵ với em gái của mình, có thể… có thể được gả cho một nhân vật có thân phận như vậy cho nên mới làm thế. Tôi và con trai tôi hoàn toàn không biết gì cả. Tôi đã… thay cậu đánh nó rồi. Nếu như cậu chưa hết giận, cậu làm gì nó cũng được, nhưng mà cậu tuyệt đối… tuyệt đối đừng động vào con trai tôi nhé… vất vả lắm nó mới…”

Đối mặt với Triệu Ngọc Tú khóc lóc thảm thiết trước mắt, Giang Cẩn Đình chỉ lạnh lùng nói một chữ:

“Cút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play